Quyền Thần Chưởng Tâm Kiều

Chương 7

Bùi Cô Cẩm xoay mặt qua một bên, giọng nói âm trầm: "Ngụy Hưng, Tằng Nguyên Lương! Lại đây kiểm tra!"

Ngụy Hưng cùng Tằng Nguyên Lương đi ra từ chỗ khúc rẽ của hành lang. Hai người gở thi thể trêи dây xuống, Bùi Cô Cẩm cũng không để ý đến Tống Vân Tang, xem xét mọi ngóc ngách ở trong phòng. Tống Vân Tang do dự một lát, nàng lui ra một góc. Nàng đã nói phải theo sát Bùi Cô Cẩm nhưng nếu như vậy sẽ quấy rầy hắn phá án... Nàng cảm thấy Bùi Cô Cẩm sẽ một cước đá nàng văng ra.

Người chết là một công công trong cung Huệ phi, ngày hôm qua ông ta vừa mới xin nghỉ với Thái giám chủ sự để ra ngoài làm việc một đêm. Vốn dĩ sáng nay ông ta đã hồi cung rồi nhưng lại bị hạ nhân phát hiện đã treo cổ ở trong phòng. Tống Vân Tang liên kết những chi tiết mà ba người đã nói với nhau nên cũng hiểu được đại khái, lại nhớ tới lời Bùi Cô Cẩm đã nói, sáng nay Hoàng Thượng lệnh cho hắn tra rõ việc Thái tử tư thông cùng Huệ phi, nàng đoán Thái giám đã chết này nhất định có liên quan đến vụ án Thái tử tư thông.

Nếu có liên quan đến vụ án, chẳng lẽ công công này... không phải tự sát? Đây là người trong cung Huệ phi, có người muốn diệt khẩu ông ta, có phải chứng minh Huệ phi bị người hãm hại hay không? Vậy phải chăng chuyện Thái tử tư thông cùng Huệ phi cũng là bị vu oan?

Suy nghĩ này vừa xuất hiện trong đầu Tống Vân Tang, cả người nàng run lên. Nếu Thái tử có thể cầm quyền một lần nữa, chắc chắn ngài ấy sẽ nghĩ cách cứu viện cho phụ thân, tình cảnh của Hoàng Tư Nghiên cũng sẽ không gian nan như vậy. Tầm mắt của nàng vẫn luôn mong mỏi nhìn theo Bùi Cô Cẩm, nàng hy vọng hắn có thể rửa sạch tội cho Thái tử. Nhưng mấy người bọn họ lục tung cả tòa nhà này lên vài lần cũng không phát hiện được chút manh mối nào.

Bùi Cô Cẩm triệu người hầu trong viện đến bắt đầu tra hỏi. Những tin tức mà hạ nhân cung cấp rất nhiều nhưng rất lộn xộn, Tống Vân Tang ở một bên nghe, muốn lần ra manh mối hữu dụng trong đó, nhưng cuối cùng vì suy nghĩ quá hỗn loạn nên nàng bỏ cuộc. Phần lớn thời gian tra hỏi Bùi Cô Cẩm đều nhắm mắt nghe, ngẫu nhiên sẽ nói mấy câu. Tống Vân Tang trộm nhìn hắn, cảm thấy vô cùng bất ngờ vì người này cũng có lúc kiên nhẫn trầm ổn như vậy, bởi vì quen biết gần một năm, biểu hiện kiên nhẫn trầm ổn này của hắn không hề xuất hiện trước mặt nàng.

Nàng nghĩ mình đã bí mật nhìn lén nhưng không ngờ Bùi Cô Cẩm vẫn cảm nhận được. Nam nhân bỗng nhiên mở mắt nghiêng đầu đối diện với tầm mắt của nàng. Bất ngờ bị bắt Tống Vân Tang vội vàng cúi đầu không dám ngẩng đầu nhìn loạn nữa.

Một lúc lâu sau, đã thẩm vấn hạ nhân xong. Tằng Nguyên Lương nói với Bùi Cô Cẩm: "Hạ nhân nói đêm qua bọn họ không nghe được tiếng động dị thường nào phát ra, chẳng lẽ người này thật sự tự sát thân vong?"

Bùi Cô Cẩm lại nói: "Đêm qua ông ta cố ý xuất cung, chắc chắn vì mua Chạm ngọc. Thái công công người phụ trách trong cung rất thích Chạm ngọc, tám chín phần mười ông ta muốn lay động Thái công công để sau này được điều đến nơi tốt hơn." Ngón trỏ của hắn gõ gõ mặt bàn: "Thử hỏi, một người một lòng vì tiền đồ của mình mà bôn ba làm sao có thể tự sát?"

Tống Vân Tang hơi hơi mở to mắt. Kỳ thật nàng cũng mơ hồ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng không thể từ những tin tức nhỏ vụn này suy ra được như vậy, Bùi Cô Cẩm vừa nói xong nàng mới giật mình nhận ra. Bùi Cô Cẩm lại nói: "Nhưng điều này cũng không thể làm chứng cứ. Hung thủ rất cẩn thận, không lưu lại bất cứ manh mối nào, cho dù chúng ta biết đây là bị giết cũng tóm không được cái đuôi của hung thủ."

Vụ án lâm vào cục diện bế tắc, Tằng Nguyên Lương thấy thế đề nghị: "Vậy, chúng ta đến Thanh Tuyền sơn trang nhìn xem?"

Thanh Tuyền sơn trang là hành cung ở vùng ngoại ô của kinh thành, có suối nước nóng chảy vào sơn trang, Hoàng Thượng thích đến nơi đó để tĩnh dưỡng nhất. Đoạn thời gian trước Hoàng Thượng đến nơi đó tĩnh dưỡng, để Thái tử ở lại kinh thành Giám quốc. Tin tức bạo loạn ở Mẫn Chiết truyền ra, Hoàng Thượng giận dữ triệu Thái tử đến Thanh Tuyền sơn trang răn dạy một phen. Đó cũng là nơi mà Thái tử cùng Huệ phi tư thông, Huệ phi bị đánh chết hỏa táng qua loa.

Tằng Nguyên Lương nói: "Nếu việc này thực sự có chút đáng nghi, chắc chắn sẽ lưu lại chứng cứ ở hiện trường. Ngày ấy dưới cơn thịnh nộ, Hoàng Thượng suốt đêm quay về kinh nên Đại nhân không thời gian điều tra, chi bằng bây giờ chúng ta đến nơi đó thăm dò một chuyến."

Bùi Cô Cẩm vô vị liếc mắt nhìn Tằng Nguyên Lương một cái: "Thời điểm xuất cung ta phải tùy thời ở bên Hoàng Thượng, lúc đó thật sự vội vàng rời đi nên không cơ hội điều tra. Nhưng chuyện này đã xảy ra lâu như vậy rồi, cho dù trong Thanh Tuyền sơn trang có chứng cứ cũng đã sớm bị người khác tiêu hủy, không cần đi một chuyến tay không."

Tống Vân Tang há miệng thở dốc. Nàng tha thiết hy vọng Thái tử có thể được rửa sạch oan khuất, tất nhiên không muốn buông tha cho bất cứ tia hy vọng nào. Nàng cảm thấy Bùi Cô Cẩm mang trêи lưng thánh mệnh, lẽ ra hắn cũng nên nghĩ như vậy. Mặc dù có khả năng rất lớn rằng chứng cứ trong Thanh Tuyền sơn trang đã bị người khác tiêu hủy hắn cũng có thể đi tìm thêm một lần mà. Nhưng ngay cả đi Bùi Cô Cẩm cũng không nguyện ý đi...

Về chuyện phá án Tống Vân Tang thật sự không kinh nghiệm gì cho nên nàng không dám nói bừa lời nào. Tằng Nguyên Lương cũng gật gật đầu: "Bùi ca, lời cũng không sai. Vậy hiện tại chúng ta nên làm sao bây giờ?"

"Còn làm sao gì nữa?" Bùi Cô Cẩm đứng lên: "Đã đến giữa trưa rồi, đi ăn cơm."

Hắn dặn dò Tằng Nguyên Lương lưu lại giải quyết tốt những chuyện còn lại, còn mình thực sự đi tìm tửu lâu. Tống Vân Tang nhanh tay khoác áo choàng lên đi theo phía sau hắn, cúi đầu rầu rĩ không nói lời nào. Nàng từng nghe Bùi Cô Cẩm nói qua, vì bắt giữ phạm nhân hắn có thể không ngủ không nghỉ suốt mấy ngày mấy đêm, nhưng bây giờ hắn lại muốn tìm một nơi ngồi xuống từ từ ăn cơm. Nếu như so sánh ra thì như vậy thật sự quá lười biếng rồi...

Cách tiểu viện không xa có một tòa tửu lâu, Bùi Cô Cẩm vừa bước vào tiểu nhị đã lập tức ân cần chào đón. Bùi Cô Cẩm lại khoát tay nói: "Phòng chữ Thiên số ba."

Hắn lập tức đi lên lầu ba, đẩy cửa phòng chữ Thiên số ba ra. Trong phòng đã có một người đang chờ. Một ông lão ngồi ở bên cạnh bàn, thấy Bùi Cô Cẩm tiến vào, vội vàng đứng dậy hành lễ: "Bái kiến Bùi Đại nhân."

Ngụy Hưng vẫy tiểu nhị lui xuống, đóng cửa lại. Bùi Cô Cẩm ngồi xuống phía đối diện với ông lão, lấy một cái bình sứ nhỏ tự trong ngực ra: "Thứ này", hắn đặt bình sứ lên bàn, chậm rãi hỏi: "Ngươi đã thấy qua chưa?"

Ông lão kia đứng thẳng dậy giơ tay định cầm thấy bình sứ. Nhưng tay ông lão vẫn chưa chạm đến bình sứ thì ánh mắt vô tình dừng trêи người Tống Vân Tang. Hai mắt ông lão sáng rực: "Dô! Bùi Đại nhân, vị này... chẳng lẽ là khổ chủ?" Ông lão lướt qua Bùi Cô Cẩm bước về phía Tống Vân Tang, hai mắt ông ta nhìn nàng chằm chằm như hận không thể mọc trêи người Tống Vân Tang: "Ôi Tiểu cô nương, đã gặp phải chuyện gì vậy? Lão phu chắc chắn có thể giúp ngươi..."

Tống Vân Tang không ngờ câu chuyện lại chuyển sang người mình, nàng kinh sợ lui vài bước. Sắc mặt Bùi Cô Cẩm trầm xuống, cơ thể khẽ nhúc nhích, trông tư thế như muốn đứng dậy. Nhưng hắn cũng không có đứng lên mà nhanh chóng ngồi trở lại, dùng ánh mắt ra hiệu cho Ngụy Hưng. Ngụy Hưng lập tức tiến lên hai bước dùng sức đẩy ông lão kia ra!

Ông lão bị đẩy một cái lảo đảo ngã sấp xuống, lúc này mới thành thật trở lại bên cạnh bàn cầm lấy bình sứ nhỏ kia. Tống Vân Tang hạ thân thi lễ với Ngụy Hưng, thấp giọng nói: "Cảm ơn Ngụy Đại nhân."

Ngụy Hưng không biểu tình gật đầu. Tống Vân Tang lại nhìn về phía Bùi Cô Cẩm. Bùi Cô Cẩm đang cúi đầu mân mê chén trà, tựa như căn bản không quan tâm vừa rồi nàng đã gặp phải chuyện gì. Ông lão nghiên cứu bột phấn trong bình sứ, bỗng nhiên mở miệng: "Khó lường, khó lường..."

Bùi Cô Cẩm buông chén trà: "Ngươi nhận ra."

Ông lão cười ha ha không ngừng: "Bùi Đại nhân, ngài đem thứ này đến tìm lão thật sự là tìm đúng người rồi. Thuốc bột trong bình sứ này gọi là Trữ Tình tán, sau khi ăn vào sẽ ɖu͙ƈ hỏa đốt người, tinh thần hoảng hốt như đang ở trong mơ. Phương thuốc này đã thất truyền rất lâu rồi, ngài tìm ở đâu ra vậy?"

Bùi Cô Cẩm không trả lời, chỉ hỏi: "Ta muốn tìm chủ nhân của thứ này, ngươi có biện pháp gì không?"

Ông lão bày ra bộ dạng khó xử: "Này..."

Ngụy Hưng lấy một đập sấp ngân phiếu từ trong lòng ngực ra vứt lên trêи bàn. Ông lão lập tức nở nụ cười: "Có, có. Trong phương thuốc này có một vị thuốc gọi là Băng Xà noãn, vô cùng quý hiếm. Tìm khắp chốn này cũng chỉ có hai ba hiệu thuốc ở kinh thành có thứ này. Ngài chỉ cần tìm được ai mua Băng Xà noãn tất nhiên sẽ có thể tìm được chủ nhân của thứ này."

Bùi Cô Cẩm cầm lại bình sứ, không liếc mắt nhìn ông lão kia một lần nào: "Cút đi."

Ông lão kia vội vàng cầm ngân phiếu, khom người nói tạ ơn rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Trong lòng Tống Vân Tang cũng cả kinh! ɖu͙ƈ hỏa đốt người, lại giống như lâm vào cảnh trong mơ... Nếu Huệ phi bị người hạ Trữ Tình tán này, tinh thần hoảng hốt đi dây dưa với Thái tử, người phía sau màn chỉ cần nghĩ cách dẫn Hoàng Thượng đến nhìn một màn kia...

Lúc này Tống Vân Tang mới có loại cảm giác mọi chuyện đã rõ ràng, bày ra trước mắt nàng là một đại án kinh thiên động địa. Thân phận của người đã hãm hại Huệ phi nhất định không đơn giản. Đồng thời nàng cũng hiểu được vì sao Bùi Cô Cẩm không đi Thanh Tuyền sơn trang. Bởi vì hắn đã tìm được chứng cứ trong Thanh Tuyền sơn trang, đó là thuốc bột này. Hắn đến tửu lâu này cũng không phải vì lười biếng, mà là vì gặp ông lão này. Còn chuyện trong tay hắn có thuốc bột, hắn đã cố ý giấu Tằng Nguyên Lương. Chỉ là vừa rồi hắn hành động quá mức tự nhiên làm cho Tống Vân Tang không nhận ra được.

Tằng Nguyên Lương là người của ai mới có thể làm cho Bùi Cô Cẩm cảnh giác như vậy? Chẳng lẽ bên người của Bùi Cô Cẩm chỉ có một tai mắt là Tằng Nguyên Lương này thôi? Rốt cuộc trong kinh thành này, còn có bao nhiêu người đang theo dõi hắn?

Tống Vân Tang bỗng nhiên ý thức được sáng nay Bùi Cô Cẩm nói không thời gian tra xét vụ án của phụ thân cũng không hẳn là muốn chối từ. So với vụ án của Thái tử cùng Huệ phi, phụ thân nàng thật sự không có chút quan trọng nào, án của Thái tử vẫn không tra ra manh mối, thực sự Bùi Cô Cẩm cũng không có cách nào phân thân được. Mà hắn còn bị quấn vào trung tâm của cơn sóng ngầm xung quanh Hoàng Thượng, các bên đang đấu sức với nhau, muốn tìm ra chân tướng trả lại sự cho trong sạch Thái tử là một chuyện vô cùng khó khăn.

E là phụ thân nàng phải ở trong Chiêu ngục chờ một thời gian, chỉ hy vọng Bùi Cô Cẩm có thể mau chóng tìm được manh mối... Sắc mặt của Tống Vân Tang hơi trắng nhợt, lòng mang tâm sự nặng nề nhìn về phía Bùi Cô Cẩm, lại bất ngờ đối diện với ánh mắt của Bùi Cô Cẩm. Nam nhân cong cong khóe miệng: "Làm sao vậy, Tống Tiểu thư bị ông lão kia dọa rồi?"

Tống Vân Tang lấy lại tinh thần, lắc lắc đầu. Bùi Cô Cẩm hừ lạnh một tiếng, đứng lên nói với Ngụy Hưng: "Ta xuống gọi thức ăn."

Ngụy Hưng nói: "Ta gọi tiểu nhị lên..."

Lời của hắn ta còn chưa dứt, Bùi Cô Cẩm đã lướt qua bên cạnh hắn ta, vỗ lên đầu vai hắn thật mạnh: "Để ta xuống."

Bùi Cô Cẩm đi xuống lầu nhưng hắn không hề tìm tiểu nhị gọi món ăn mà là đi ra cửa lớn. Hắn đi tới một nơi hẻo lánh bên đường, chỉ một lát sau một nam tử trẻ tuổi mặt mày bình thường liền xuất hiện ở bên cạnh hắn. Nam tử kia thấp giọng hỏi: "Bùi Đại nhân có gì dặn dò?"

Bùi Cô Cẩm nghiêm mặt nói: "Ông lão vừa mới đi ra từ trong tửu lâu kia," nói đến đây, hắn dừng lại, thần sắc phức tạp, im lặng nửa ngày. Kia nam tử đợi chờ câu tiếp theo của hắn, cảm thấy không rõ nên hỏi: "Ta nhìn thấy. Ông lão kia làm sao vậy?"

Không hiểu sao Bùi Cô Cẩm trở nên cáu kỉnh, cả giận nói: "Đi bắt lại, đánh lão một trận cho ta! Không được đánh chết, lưu một hơi thở là được!"