Mùa này sông Lâm An không chảy xiết, nhưng nước sông đang dâng cao, giữa sông độ sâu cũng mấy chục thước. Thẩm Nhược Thần vừa ngã xuống, hai tay giãy dụa trên mặt sông. Thấy hắn sắp chìm xuống, tôi tớ trên thuyền lập tức sợ ngây người, vội nhảy xuống cứu, nhưng kỹ năng bơi cũng không tới đâu. Lão chèo thuyền cũng chạy ra, đưa một cây trúc thật dài ra hy vọng hắn có thể nắm lấy.
Đầu Mộ Tử Duyệt nóng lên, giữa một đám người đang kinh hô vội lao vào nước như cá nhảy. Nước sông lạnh thấu xương khiến nàng phát run.
Kỹ năng bơi của nàng rất tốt. Nhìn xung quanh chỉ thấy có một phó dịch đã bơi đến cạnh Thẩm Nhược Thần, lại bị Thẩm Nhược Thần liều mạng giãy dụa bắt lấy, cả hai có nguy cơ cùng chìm xuống.
Nàng bơi ra phía sau Thẩm Nhược Thần, một chưởng bổ vào gáy làm hắn ngất xỉu. Ngay lập tức cả người hắn mềm ra, không giãy nữa.
Mộ Tử Duyệt túm áo sau lưng hắn, ra sức đưa hắn về phía thuyền, chỉ một lát đã đến mé thuyền.
Mộ Thập Bát cùng vài thị vệ ba chân bốn cẳng kéo hai người bọn họ lên thuyền. Mộ Tử Duyệt để Thẩm Nhược Thần nằm xuống, thấy hắn tuy rằng sắc mặt trắng bệch, hai mắt nhắm nghiền, nhưng hô hấp cũng coi như bình thường mới yên lòng.
Thính Phong thập phần thông minh, lập tức khoác áo ngoài lên người Mộ Tử Duyệt, vội vàng kêu lên: "Nhanh, nhanh, đi nấu bát canh gừng cho Vương gia chống lạnh."
Mộ Tử Duyệt vội kéo áo ngoài đứng lên, chợt giật mình: chỉ thấy Hạ Diệc Hiên đang đứng ở đầu thuyền, hai mắt như chim ưng nhìn người nàng chằm chằm.
Mộ Tử Duyệt kín đáo nhìn lại mình. Quần áo ướt bám sát vào người nàng, nước còn nhỏ giọt, may là đang đầu xuân nên quần ào hơi dày, ngực của nàng lại không lớn, hẳn là nhìn không ra sơ hở gì đâu.
Vài thị vệ tay chân luống cuống bắt đầu giúp Thẩm Nhược Thần lau mình, Mộ Thập Bát ở một bên hét lớn: "Dừng tay, các ngươi động tay động chân, làm tình hình Thẩm đại nhân nặng hơn thì làm sao bây giờ? Sự tình thế này, chỉ có Vương gia nhà ta tự mình động thủ thì mới ổn thỏa."
Mộ Tử Duyệt tán thưởng nhìn hắn một cái, cầm khăn Thính Vũ đưa, do dự một chút rồi nửa quỳ xuống. Người trước mắt vẫn còn hôn mê, đã không còn nét thanh cao thường thấy, sắc mặt tái nhợt, thoạt nhìn có vài phần yếu ớt, làm người ta không khỏi thương tiếc.
Tim Mộ Tử Duyệt bùm bùm đập loạn, nhân cơ hội lau người sờ mặt hắn, trong lòng thầm ghen tỵ: một đại nam nhân mà làn da không tì vết, thậm chí so với một nữ nhân như nàng còn hoàn hảo hơn.
Nhưng một hồi lâu Thẩm Nhược Thần cũng chưa tỉnh lại, trong lòng nàng không khỏi lo lắng: một đập vừa rồi của nàng đối với một văn nhân mà nói có phải hơi nặng không?
Nghĩ đến đây, nàng nâng nửa thân Thẩm Nhược Thần dậy, một tay cố gắng mở miệng hắn, tay kia đánh mạnh vài cái vào sau lưng hắn, một ngụm nước từ trong miệng hắn phun ra.
Đầu ngón tay Thẩm Nhược Thần giật giật, rốt cuộc hắn mở mắt ra, mê mang nhìn nàng, giống như vẫn chưa nhận ra nàng.
Mộ Tử Duyệt bày ra vẻ mặt tự cho là mười phần ôn nhu, vừa định nói vài câu an ủi, Mộ Thập Bát đã xen vào: "Thẩm đại nhân, Vương gia vừa thấy ngài rơi xuống nước liền hết hồn, vội lao xuống cứu. Vương gia đối với Thẩm đại nhân..."
"Khụ khụ," Mộ Tử Duyệt ho khan, cả giận nói, "Thập Bát, sao nhiều chuyện như vậy!"
"Sự tình vốn là như thế mà," Mộ Thập Bát không phục, than thở vài tiếng, "Ơn cứu mạng kia, mong... mong... Thẩm đại nhân sau này đừng lạnh lùng không để ý Vương gia nhà ta là được."
Da mặt Mộ Tử Duyệt dù dày tới đâu thì cũng bị thiêu nóng, nàng đang giơ tay định cốc đầu Mộ Thập Bát thì Thẩm Nhược Thần lung lay, suýt nữa ngã quỵ, nàng đành phải đưa tay ra đỡ hắn.
"Đa tạ ơn cứu mạng của Vương gia." Thẩm Nhược Thần nhẹ giọng nói, giằng ra khỏi tay Mộ Tử Duyệt, dựa vào thành thuyền.
Thân thuyền lay động một trận, chỉ chốc lát sau, ba chiếc thuyền tựa vào nhau, tiếng bước chân hỗn độn vang lên. Người hầu của Thẩm gia xông lên nâng Thẩm Nhược Thần dậy.
Hạ Diệc Hiên cũng sải bước đi tới, vẻ mặt xin lỗi: "Thẩm đại nhân, xin lỗi, đều là do thuyền phu nhà ta không cẩn thận, làm hại Thẩm đại nhân bị kinh hách."
Thẩm Nhược Thần uống hai chén canh gừng, phủ thêm áo ngoài do người hầu đưa tới, trên mặt rốt cuộc khôi phục vài phần huyết sắc, gắng gượng nói: "Sớm như vậy Thụy vương đã mời hạ quan ngâm nước nóng rồi, hạ quan thụ sủng nhược kinh."
"Thẩm đại nhân nói đùa rồi, nhanh hồi phủ nghỉ ngơi đi. Bổn vương đã cho người đi mời ngự y, trăm ngàn lần chớ để nhiễm phong hàn. Bổn vương lần này mắc lỗi lớn," Hạ Diệc Hiên tự trách nói, "Nhất định sẽ dẫn người đích thân đến bồi tội."
Thẩm Nhược Thần cũng không khách khí, gật gật đầu với bọn họ rồi được người hầu dìu đỡ hồi phủ.
Biến cố này khiến chuyến du hồ trở thành một trò khôi hài, tuy rằng hữu kinh vô hiểm nhưng Mộ Tử Duyệt cũng không còn tâm tình vui chơi. Nàng phân phó nhà đò quay thuyền về bờ. Rối ren một hồi, quay đầu nhìn lên, nàng thấy Hạ Diệc Hiên vẫn còn đứng ở đầu thuyền, không có ý gì muốn rời đi.
"Thẩm đại nhân đã đi xa rồi, Tử Duyệt ngươi có nhìn nữa thì hắn cũng không quay lại đâu." Hạ Diệc Hiên lạnh lùng nói.
Giọng điệu lời nói lạnh như băng, khiến Mộ Tử Duyệt cơ hồ cảm thấy vài phần ghen tuông. Nàng lắc đầu, đem loại cảm giác kỳ quái này vứt ra sau đầu.
"Tức cười, ta đợi hắn quay lại làm gì." Mộ Tử Duyệt lạnh nhạt liếc mắt: "Diệc Hiên huynh chưa chịu rời đi, hay là cũng muốn mời ta tắm sông?"
Vẻ mặt Hạ Diệc Hiên dịu đi đôi chút, bước đến cạnh nàng: "Nếu ngươi muốn tắm thì rất đơn giản. Điền trang của ta ở Thành Tây có một suối nước nóng, không bằng cùng đi?"
Mộ Tử Duyệt theo bản năng khép lại ngoại bào, tươi cười ái muội: "Diệc Hiên huynh nói đùa, hai đại nam nhân cùng tắm ôn tuyền, nửa phần tình thú cũng không có."
Hạ Diệc Hiên nhìn Lăng Nhiên, ý vị sâu xa nói: "Vậy cũng chưa chắc, vị công tử này, ngươi nói xem có phải không?"
MặT Lăng Nhiên đỏ lên, yên lặng lùi sang một bên.
"Ta cũng chỉ vì Diệc Hiên huynh mà lo lắng thôi." Mộ Tử Duyệt thấy hắn còn chưa muốn đi, liền nhịn không được âm thầm hạ lệnh tiễn khách, "Thính Vũ, canh gừng đâu, ta thấy lạnh?"
"Vương gia, vừa rồi mới nấu một chén đã cho Thẩm đại nhân uống rồi, chén thứ hai sẽ lập tức đem tới đây." Thính Vũ đáp.
Hạ Diệc Hiên thấy thế, lập tức cởi áo ngoài trên người ra ném cho Mộ Tử Duyệt. Hơi thở nam tử ập đến, đọng ở chóp mũi làm nàng có chút thất thần.
Hạ Diệc Hiên không có ý rời đi, ngược lại tiến đến bên tai nàng, thấp giọng nói: "Tử Duyệt, ngươi nên cảm tạ ta thế nào đây?"
"Cảm tạ ngươi?" Mộ Tử Duyệt ngạc nhiên, nàng thật không thể ngờ, trên đời này còn có người da mặt dày hơn nàng. Sau khi nhảy xuống sông bơi một vòng, bị lạnh, bị uống nước xong còn phải cảm tạ tên đầu sỏ gây ra mọi chuyện?
"Nếu không phải nhờ ta, Tử Duyệt ngươi đâu có cơ hội thi triển tài năng, trước mặt người trong lòng thể hiện tư thế oai hùng?" Hạ Diệc Hiên tươi cười, nhìn thế nào cũng cảm thấy mang theo vài phần mỉa mai.
Đầu óc Mộ Tử Duyệt nhảy loạn thành một đoàn (*), tỏ ra thản nhiên (**) nhìn hắn: "Lời này của Diệc Hiên huynh giải thích thế nào? Người trong lòng của ta quả thật hiếm có, tám vị công tử trong phủ còn hơn bảo bối tâm can của ta, tư thế oai hùng của ta tất nhiên thể hiện ở chỗ bọn họ, còn thể hiện ở đây làm gì?"
(*) nguyên văn: tâm đầu nhất khiêu(**) nguyên văn: tựa tiếu phi tiếuHạ Diệc Hiên trầm thấp nở nụ cười: "Tử Duyệt, người ngay thẳng không nói láo, vừa rồi lúc ôm Thẩm Nhược Thần lòng ngươi vui như mở hội, cần gì che che dấu dấu, làm mất khí độ của ngươi."
Thính Vũ vừa đem một chén canh gừng đưa tới. Mộ Tử Duyệt uống một ngụm, vừa nghe lời ấy, "Phốc" một tiếng phun ra toàn bộ về phía Hạ Diệc Hiên, nhất thời một mảnh loang lổ hiện ra trên áo hắn.
"Diệc Hiên huynh, ngươi tha cho ta đi," Mộ Tử Duyệt chắp tay, vẻ mặt bất đắc dĩ, "Không nên nói đùa như vậy, nếu không về sau ta không có mặt mũi nào gặp lại Thẩm đại nhân."
Hạ Diệc Hiên nhìn nàng trân trân một hồi lâu, bỗng nhiên hừ một tiếng: "Ta thì thấy, vị Thẩm đại nhân này tâm tư sâu xa, Tử Duyệt ngươi vẫn nên thu tâm tư kia lại, kẻo lên nhầm thuyền giặc."
Nói xong, hắn bước nhanh ra mạn thuyền, không đợi thuyền ngừng lại đã thả người nhảy xuống, vững vàng đứng ở trên bờ, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.
Mộ Tử Duyệt ngỡ ngàng, nàng có chỗ nào đắc tội hắn đâu, sao mới đây đã trở mặt rồi?
***
Ngày thứ hai lên triều, Thẩm Nhược Thần xin nghỉ, nói là hôm qua nhiễm phong hàn, không xuống giường được. Quần thần rì rầm bàn tán, Mộ Tử Duyệt cũng không để ý, vừa đi đến xe ngựa đã thấy Mộ Thập Bát hậm hực tức giận.
Mộ Thập Bát tức đến nghẹn, Mộ Tử Duyệt hỏi hắn chuyện gì, hắn nén giận trả lời: "Vương gia, ngài có biết đám người nhiều chuyện đang bàn tán về ngài thế nào không?"
"Làm cho ngươi nổi xung như vậy thì có thể là chuyện gì tốt, ta không nghe cũng được." Mộ Tử Duyệt hờ hững đáp.
"Vương gia, người ta đang đồn rằng, Thẩm đại nhân hôm qua bị ngài vũ nhục, bất đắc dĩ nhảy sông chạy trốn, cuối cùng vẫn trốn không thoát ma trảo của ngài..."
Mộ Tử Duyệt bị sặc nước miếng, liên tục ho khan mấy tiếng, một lúc lâu sau mới nói: "Người xưa nói ba người thành hổ, thật không sai!"
"Vương gia chờ tiểu nhân đi thăm dò, một khi tra được là kẻ nào bịa đặt sinh sự, nhất định sẽ cho hắn một trận, Nghiễm An vương phủ ta đâu phải dễ bắt nạt!" Mộ Thập Bát nghiến răng nghiến lợi nói.
Mộ Tử Duyệt không khỏi bật cười: "Ta biết là ai truyền ra lời đồn này rồi, ngươi không cần nhiều chuyện. Lời đồn kiểu này, nếu ngươi liều mạng đi phủ nhận, chỉ sợ người ta ngoài mặt thì chấp nhận, nhưng trong lòng không biết chừng đang bố trí ngươi. Không cần để ý nó, qua vài ngày sẽ nhạt đi thôi."
Mộ Thập Bát mặc dù còn chút không phục, bất quá hắn nghe lời Mô Tử Duyệt, căm giận ngồi trên xe ngựa không hé răng nói lời nào nữa.
Vốn là Mộ Tử Duyệt tính đi thăm Thẩm Nhược Thần, giờ gặp phải lời đồn này, đành chỉ có thể gửi chút thuốc bổ thôi.
Đúng như Mộ Tử Duyệt đã nói, lời đồn kia chỉ vài ngày đã không còn ai nhớ đến, bởi vì yết bảng kỳ thi mùa xuân đã có kết quả, khắp kinh thành đều đàm luận, đoán tam giáp năm nay sẽ là những ai, người nào sẽ đỗ Trạng Nguyên.
Về đề tài này, Mộ Tử Duyệt nửa điểm hứng thú cũng không có. Những người tham gia kỳ thi lần này, hoặc là đã nhiều tuổi, hoặc là tướng mạo bình thường, so với Thẩm Nhược Thần quả thật không cùng đẳng cấp; ngược lại, sự kiện thưởng xuân yến làm cho nàng hưng trí bừng bừng.
Nhiều nhà đem con gái chưa hứa gả trong quý phủ ra đề cử, ngoại hình đa dạng, đầy đặn thon thả (*) đều có cả, nam đều là ngọc thụ lâm phong, làm cho một người xưa nay yêu thích cái đẹp như Mộ Tử Duyệt được dịp vui mắt (**), thiệp mời nhanh chóng được đưa xuống Lễ bộ để phát ra.
(*) nguyên văn: hoàn phì yến sấu(**) nguyên văn: thưởng tâm duyệt mục