Quyền Thần

Chương 62: Thăm hỏi

Hàn Mạc và Tiêu Đồng Quang bị dẫn tới một lều cỏ nhỏ tương đối vắng vẻ, trừ tay chân bị trói thì thân thể còn bị trói vào một cây gỗ. Hàn Mạc từ nhỏ đã rèn luyện, một chút khổ cực này chẳng là vấn đề gì lớn nhưng Tiêu Đồng Quang thì đã quen sống an nhàn sung sướng, miệng rên hừ hừ liên tục, sau đó bị hải tặc tống một cái giẻ vào trong miệng, làm lão ta không nói thêm được tiếng nào nữa.

Ba tên hải tặc đều mang theo đao canh giữ ở lều cỏ. Ở trong mắt bọn họ, hai tên tù phạm này rất có giá trị, là bạc trắng lóa, nên không thể qua loa được.

Hàn Mạc ở bên trong yên lặng không một tiếng động, thử dò xét địa hình muốn cởi sợi dây gân bò ra nhưng rất nhanh hắn liền thất vọng, cũng không phải do hắn không đủ khí lực, mà là sợi dây gân bò này thật sự là một thứ tốt để trói người. Mặc cho ngươi khí lực có lớn hơn nữa, thì dưới sự đàn hồi của sợi dây gân bò kia, ngươi cũng chỉ mất công mà chẳng được gì.

Chợt nghe phía ngoài vang lên tiếng bước chân, rồi một gã hải tặc đang canh gác phía ngoài cung kính nói:

- Đảo chủ!

Mấy tên hải tặc bên trong lều lập tức đứng lên, đến trước cửa lều, chia làm hai bên trái phải khom người nói:

- Đảo chủ!

Đảo chủ chậm rãi đi tới, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, đi tới trước mặt Tiêu Đồng Quang rồi đột nhiên trách cứ:

- Đây là trọng thần của triều đình Yến quốc, là khách nhân của chúng ta, các ngươi sao có thể chậm trễ như thế?

Hắn tự tay kéo miếng vải đang nhét ở trong miệng Tiêu Đồng Quang xuống, ôm quyền cười nói:

- Hạ nhân không hiểu chuyện, mong đại nhân chớ trách móc.

Tiêu Đồng Quang hít hà mấy hơi, đang muốn chửi ầm lên, nhưng giờ này khắc này hắn nào dám chửi mắng gì, chỉ há miệng phun ra một câu:

- Ngươi... Các ngươi muốn bao nhiêu bạc?

Đảo chủ sửng sốt nhưng ngay sau đó lại cười ha ha, trầm giọng nói:

- Còn không mau cởi dây cho vị đại nhân này!

Đảo chủ có lệnh, ai dám không vâng lời, lập tức có người cởi sợi dây trên người Tiêu Đồng Quang sau đó lại hỏi:

- Đảo chủ, sợi dây trên người tiểu Hải quản này có cần cởi hay không?

Đảo chủ lắc đầu, cũng không để ý nhiều chẳng qua là hướng Tiêu Đồng Quang chắp tay cười nói:

- Đại nhân một đường cực khổ vất vả, hiện tại chỉ sợ là người đã muốn nghỉ ngơi, vậy trước xin mời đại nhân tạm đi nghỉ ngơi!

Nói xong liền xoay người lại phân phó:

- Còn không đưa đại nhân đi dùng cơm? Phải bưng rượu và thức ăn ngon lên, hảo hảo mà hầu hạ đại nhân!

Mấy tên hải tặc hai mắt nhìn nhau, đảo chủ hừ lạnh một tiếng, mấy người cũng không dám do dự nữa, đồng thanh nói:

- Đại nhân mời!

Tiêu Đồng Quang thấy đảo chủ khách khí thì ngạo khí quý tộc lại bùng lên cười lạnh nói:

- Các ngươi thật là to gan lớn mật, dám bắt cóc Bổn quan, đây là tội chém đầu đó!

Nhưng cũng biết không thể chọc giận đám hải tặc này, giọng nói cũng hòa hoãn một chút:

- Bổn quan biết cuộc sống của các ngươi không dễ! Nếu Bổn quan... đã được mời tới đây thì không thể thiếu được việc thưởng chút ít bạc cho các ngươi!

- Vậy thì đa tạ Đại nhân!

Đảo chủ mỉm cười nói:

- Làm cho đại nhân kinh sợ rồi, mong rằng đại nhân không phiền lòng! Đại nhân trước hết mời người đi dùng cơm!

Tiêu Đồng Quang gật đầu, ra vẻ kiểu cách nhà quan đủ mười phần, đang muốn rời đi thì đột nhiên dừng chân, nhìn Hàn Mạc một chút, trong mắt nổi lên thần sắc phức tạp, trầm ngâm trong chốc lát rồi rốt cục nói:

- Đây là người của ta, các ngươi... Các ngươi cũng đừng làm khó hắn!

Hàn Mạc nghe được câu này, khóe miệng nổi lên một tia cười quái dị.

Cái lão đầu sắc lang Tiêu Đồng Quang này thật có ý tứ !

- Đại nhân đi thong thả, vị tiểu huynh đệ này, ta sẽ an bài thật tốt.

Đảo chủ cười khanh khách nói, nhìn Tiêu Đồng Quang theo hai gã hải tặc đi ra ngoài, hắn phất tay một cái cho những hải tặc khác trong lều lui ra, cũng phân phó không cho bất kì kẻ nào đi vào. Nhóm hải tặc tự nhiên là lĩnh mệnh lui ra.

...

Lều cỏ nhất thời rơi vào tình trạng cực kỳ yên tĩnh, đảo chủ cẩn thận ngưng trọng nhìn Hàn Mạc, mà Hàn Mạc cũng cười híp mắt nhìn đảo chủ, hai người đánh giá lẫn nhau, cũng không mở miệng nói chuyện.

Xa xa rõ ràng có thể nghe thấy tiếng sóng biển và hơi thở trong lành thơm mát trên đảo này là từ gió biển xuyên qua lều và tràn ngập ở bên trong.

- Để cho bọn họ rời đi, đảo chủ tựa hồ có lời gì muốn nói với ta sao?.

Hàn Mạc cười híp mắt nói:

- Thân thể Đảo chủ xem ra không tốt cho lắm! Đứng quá lâu sẽ làm huyết khí không thông, đối với bệnh tình của ngươi không có ích lợi gì đâu?!

Đảo chủ lộ ra nụ cười:

- Ngươi hiểu y thuật?

Hàn Mạc cười ha hả một tiếng nói:

- Không hiểu, nhưng thích suy nghĩ mà thôi!

Đảo chủ thở dài nhìn thật kỹ Hàn Mạc rồi rốt cục cũng hỏi:

- Tiểu huynh đệ, ngươi họ gì?

Hàn Mạc mở trừng hai mắt ẩn dấu nụ cười, thản nhiên nói:

- Một tên hải quản nho nhỏ thì tên họ rất trọng yếu sao? Đảo chủ, ta nghe ý đám huynh đệ kia của ngươi thì lần đánh lén quan thuyền này tựa hồ cũng không phải là chủ ý của ngươi a? Bạn đang đọc truyện được lấy tại T.r.u.y.e.n.y.y chấm cơm.

Đảo chủ gật đầu nói:

- Không sai, lần ra biển này, là do một đứa cháu không nên thân của ta làm ra!

- Ta nghĩ cũng thế! Đảo chủ kiến thức rộng rãi, vừa nhìn thì biết là người cơ trí, chuyện tình của quan thuyền Hàn gia, nghĩ đến lấy trí thông minh của Đảo chủ chắc là không thể không biết mà đi làm?!

Hàn Mạc khẽ gật đầu.

Đảo chủ cau mày, chợt hỏi:

- Ngươi họ Hàn sao?

Hàn Mạc bình tĩnh nói:

- Ở Đông Hải Quận người họ Hàn rất nhiều đó!

-Tiểu huynh đệ, Thanh Lại Ty Hàn Huyền Xương Hàn đại nhân có quan hệ như thế nào với ngươi?

Đảo chủ vẻ mặt nghiêm túc ngưng trọng nhìn Hàn Mạc, trong mắt mang theo vẻ chờ đợi, cũng không biết là hắn chờ đợi cái gì.

Hàn Mạc thản nhiên nói:

- Lấy chủ kiến của đảo chủ, thì Hàn đại nhân cùng với ta có quan hệ như thế nào?

Đảo chủ cau mày hơi trầm ngâm rồi đột nhiên từ bên hông rút ra một cây chủy thủ, điều này làm cho Hàn Mạc lấy làm kinh hãi, đợi đến Đảo chủ nhanh chóng xuất thủ đem sợi dây trói trên người Hàn Mạc thậm chí là dây gân bò cũng cắt đứt, khôi phục tự do hành động cho Hàn Mạc khiến hắn từ giật mình trở nên nghi ngờ.

Hắn không biết vị Đảo chủ này vì sao nói thay đổi liền thay đổi ngay, trong chớp mắt liền thả mình ra.

Nếu là nói riêng về hình thể thì vị Đảo chủ này gầy rất yếu, hơn nữa lại có bệnh trong người, Hàn Mạc tự hỏi có mấy phần nắm chắc có thể bắt lại vị này Đảo chủ này làm con tin, nhưng hắn cũng không làm như vậy, lúc này hắn muốn biết nguyên nhân của chuyện này là tại sao.

Khẽ hoạt động gân cốt một chút, trên cánh tay trúng tên còn mơ hồ bị đau.

- Đảo chủ đây là ý gì? Hàn Mạc nhìn đảo chủ, hỏi:

- Đảo chủ giải khai sợi dây cho ta, sẽ không sợ ta chạy hay sao?

Đảo chủ nghiêm mặt nghiêm mặt nói:

- Tiểu huynh đệ, nếu lão phu đoán không sai thì ngươi chính là nhi tử của Hàn Huyền Xương Hàn đại nhân!

Hàn Mạc nhíu mày, chợt cười nói:

- Đảo chủ, Hàn Mạc thật bội phục ngươi, ngươi làm thế nào mà nhận ra ta? Xem ra ngươi có đại thần thông a.

- Dung nhan Hàn công tử cùng Hàn đại nhân có tám phần tương tự. Trước kia Lão phu từng có may mắn gặp qua Hàn đại nhân, ký ức hãy còn mới, cho nên vừa thấy công tử, thì đã có cảm giác quen mặt!

Đảo chủ mang theo một tia cười nói:

- Hơn nữa Hàn công tử có ba ngón tay vàng gần ngay trước mắt, cả Đông Hải thành cũng biết Ngũ công tử của Hàn gia là thần tài trên trời hạ phàm, mới ra đời liền có ba ngón tay vàng. Ta nếu như không biết thân phận công tử, vậy thì sống lâu như vậy thật là quá vô dụng rồi!

Hàn Mạc sửng sốt, chợt giơ tay lên, ba ngón tay nhìn mình thở dài nói:

- Xem ra sau này phải hóa trang mấy ngón tay này, nếu không ai cũng có thể nhận ra, cũng chưa chắc là chuyện tốt!

Hắn nhìn đảo chủ, cười nói:

- Đảo chủ quả nhiên hảo nhãn lực! Gia phụ chính là Thanh Lại Ty Hàn đại nhân! Bất quá, những bộ hạ kia của ngươi không có chú ý đến ngón tay của ta, không có nhìn ra thân phận của ta, xem ra luyện vẫn chưa đến nơi đến chốn a! Nếu nói gừng càng già càng cay, hôm nay thì Hàn Mạc đã kiến thức rồi!

Đảo chủ ôm quyền, nói:

- Lão phu Đỗ Dung Hải nhìn thấy Ngũ công tử, thật là tam sinh hữu hạnh! Không biết bộ hạ để cho Ngũ công tử chấn kinh, mong Ngũ công tử trách tội!

Những lời này hắn mới vừa nói với Tiêu Đồng Quang cũng đã nói lại, nhưng là nói ra với ý nghĩa khác nhau rất lớn.

Đối với Tiêu Đồng Quang chỉ là những từ ngữ lừa gạt dối trá nhưng đối với Hàn Mạc lại có vẻ chân tình không toan tính, ngay cả từ ngữ tự xưng trước đến giờ cũng vô cùng sâu sắc có thể làm cho Hàn Mạc cảm nhận được sự thành tâm trong lời nói của đảo chủ Đỗ Dung Hải.

Thật làm cho Hàn Mạc có chút kỳ quái, đường đường là một Đảo chủ đứng đầu một bang hải tặc, nhưng đối với tù nhân, một tên thế gia đệ tử lưu lạc lại cung kính như thế? Chẳng lẽ uy danh Hàn gia thật lớn đến mức làm bọn hải tặc sợ hãi như thế? Điều này không khỏi làm cho Hàn Mạc trong lòng có chút cảm giác tự hào.

Một lão nhân gia đã khách khí như thế, Hàn Mạc cũng tôn kính người lớn tuổi cho nên ôm quyền hoàn lễ:

- Đảo chủ khách khí rồi, Hàn Mạc phải bái kiến đảo chủ mới phải!

Dừng một chút, hắn cười nói:

- Bất quá lần này đem ta mang đến nơi đây, những bộ hạ kia của ngươi thật đúng là không thông minh. Hơn nữa các ngươi bắt Tiêu đại nhân, đó chính là khâm sai đại thần!

Ta nghĩ chiến thuyền của Đông Hải Trấn phủ quân cũng đã tới lui tuần tra trên biển Đông Hải đang tìm tung tích của chúng ta đó!

Đảo chủ mời Hàn Mạc ngồi xuống trên cái ghế đơn sơ trong lều rồi mới mỉm cười nói:

- Ngũ công tử, ngươi xem Tiên Nhân Đảo này như thế nào?

Hàn Mạc không rõ là ý gì, nhưng vẫn là cười híp mắt nói:

- Xinh đẹp yên tĩnh, thế ngoại đào nguyên, có thể xứng danh ba chữ Tiên Nhân Đảo.

- Một nơi đẹp như thế, nếu bị hủy diệt, Ngũ công tử có cảm thấy tiếc nuối hay không?

- Hủy diệt?

Hàn Mạc nâng cằm lên nói:

- Vì sao lại phải hủy diệt?

Một nơi xinh đẹp như vậy nếu bị phá hủy thành một đống hỗn độn, trong nội tâm Hàn Mạc tự nhiên sẽ cảm thấy thật đáng tiếc. Dù sao hủy diệt phong cảnh tuyệt vời như vậy cũng là một việc rất tàn nhẫn a!

Đảo chủ vẻ mặt nghiêm nghị, hướng về phía Hàn Mạc ôm quyền, trong thanh âm mang theo ý tôn kính:

- Ngũ công tử, Tiên Nhân Đảo sắp gặp phải nguy cơ thật lớn! Nếu muốn tránh khỏi mệnh vận bị hủy diệt, mong Ngũ công tử xuất thủ tương trợ, Đỗ Dung Hải thật vô cùng cảm kích!

Hàn Mạc thấy đảo chủ nghiêm túc mà cung kính như thế, có chút nghi hoặc rồi cau mày hỏi:

- Những lời này của Đảo chủ là nguyên cớ làm sao?

- Hải Vương Lệnh!

Đảo chủ gằn từng chữ:

- Bởi vì Hải Vương Lệnh!