Khi còn nhỏ, tôi rất ghét việc trồng trọt thế rồi khi lớn lên lại đi học nông nghiệp. Sau đấy, tôi lại thấy thích anh nhất nhưng rồi anh cũng rời đi. Có phải vì trong tương lai tôi phải làm công việc này nên lúc nhỏ mới ghét nó không? Có phải tương lai sẽ không có cách nào ở bên nhau mãi mãi nên tôi mới thích anh nhiều đến vậy không? Lúc chưa tốt nghiệp tôi còn nghĩ rằng khi tốt nghiệp sẽ gọi anh đến cùng tham gia, chúng tôi cùng nhau cầm hoa, cùng nhau mặc áo cử nhân rồi cùng chụp một tấm hình kỉ niệm. Viết anh vào luận văn gửi lời cảm ơn của tôi, cảm ơn anh đã ủng hộ và đồng hành với tôi trong năm năm. Sau đó chúng ta cùng hướng tới năm năm tiếp theo, cùng các bạn cùng lớp nói lời tạm biệt, nghiêm túc nói lời gặp lại. 9 tháng sau nhận được thư thông báo đến trường tiếp theo, bắt đầu đoạn hành trình tiếp theo. Nhưng chính là tất thảy mọi thứ đều thay đổi.Nhưng cũng không sao cả, hiện tại tôi đã tìm được hướng đi mới. Tôi vẫn sẽ tiếp tục cố gắng. Tuy rằng lúc trước mọi nỗ lực của tôi đều là vì chúng ta nhưng hiện tại khi anh đi rồi tôi cũng không ngại để trở thành một phiên bản tốt hơn của chính mình. Về sau tôi có cùng tán gẫu với mấy người bạn chung của hai đứa về chuyện này. Anh ta nói anh không phải là người như vậy. Có thể vì tôi đi quá xa rồi nên mới tách ra. Tôi cũng suy nghĩ một chút, đọc lại một cuốn sách cũ có thể sẽ phát hiện ra vài điều mới mẻ nhưng kết cục cũng sẽ không thay đổi. Ý của tôi là dù có trải qua thêm lần nữa tôi vẫn quyết định làm như vậy. Tôi vẫn sẽ lựa chọn đi học, lựa chọn ước mơ. Tôi không cản trở ước mơ của anh cũng như càng không để người khác ngăn cản ước mơ của chính mình.Cho nên về sau tôi không trách anh bởi vì anh không phải người sai. Tôi hy vọng rằng mình sẽ được sủng ái, tôi cũng hi vọng mình sẽ độc lập. Làm gì có một người yêu hoàn mỹ tới vậy cơ chứ, tôi không dính lấy anh vì vậy cũng không hy vọng xa xôi rằng anh sẽ dính lấy tôi đâu. Tôi cũng không phải một cô gái nũng nịu mè nheo nên cũng chẳng ước muốn rằng anh sẽ nắm tôi trong lòng bàn tay. Chính là, tôi tin tưởng anh có thể hiểu thấu tôi, có thể quan tâm tới cảm xúc của tôi.Bên cạnh tôi, người người nườm nượp kết hôn rồi sinh con vậy mà chính tôi lại muốn vác cặp sách lên đi học thêm một lần nữa.Hôm nay là ngày 22 tháng 9 năm 2020, tôi vừa lật lại xem hai cuốn nhật ký. Trang cuối của một quyển là một tấm vé vào cửa Phượng Chí Gia với một vài dòng tùy bút. Còn trang cuối của quyển còn lại là một tờ thư thông báo về nguyện vọng của tôi.Sau một lúc, tôi đem 2 quyển nhật ký này đi đốt. Coi như đang tổ chức đám tang của tuổi trẻ đi.Tháng sau, tôi lại xách balo và một mình đi tới một chân trời mới, đi tới một thành phố mới, gặp gỡ bạn bè mới, sống một cuộc sống mới. Cũng giống 5 năm trước, 2 năm trước, tôi vẫn ở trên con đường đó, vẫn bước đi tiếp trên con đường của tôi.Tôi hy vọng rằng sẽ có ai đó ở bên cạnh tôi, bạn bè cũng được, bạn trai cũng được không phải lẻ loi một mình là được rồi.