Ngày 25 tháng 8 năm 2016, đó là ngày tựu trường, ngày mà từ một tân sinh viên trở thành đàn chị khóa trên, từ một hội viên trở thành tổng thư ký. Không còn những đêm phải khóc, phải viết báo cáo cho đến tận tối khuya. Cuối cùng thì tôi cũng đã đạt được một vài thành quả, điều đó có lẽ đã lấp đầy nỗi buồn và sự bất lực trong tôi khi thi trượt đại học. Có vẻ như việc học hành đã đi đúng hướng. Đầu năm học, nhà trường cấp bằng khen cho sinh viên thủ khoa xuất sắc. Tôi vừa vui, lại vừa buồn. Bởi tôi dường như chưa giành được giải thưởng nào trong nhiều năm đi học. Tóm lại, tôi đã chấp nhận tất cả những điều này, và những điều này không còn làm tôi thất vọng nữa. Tất cả đang dần trở nên tốt hơn.
Đến học kỳ mới, chào đón các tân sinh viên, xem buổi tập quân sự của họ, như thể tôi đang nhìn thấy chính mình của một năm trước. Mọi việc vẫn như trước, hằng ngày đều đến trường, tan học lại đến nơi làm việc. À, nhân tiện, tôi đã khám phá ra một vài sự thật thú vị trong chuyên ngành của tôi, đó là về ngành làm vườn. Ban đầu tôi nghĩ nó chỉ đơn thuần là về trồng hoa. Nhưng sau khi trải nghiệm, tôi phát hiện ra rằng nó không chỉ là về các loại hoa. Tôi trồng rau, trồng cây ăn quả, trồng nấm, và trồng hoa, nhưng không phải lúc nào tôi cũng trồng hoa.
Lúc đó, tôi thấy mình như một con cá mắc cạn khi đến các lớp học cơ khí và lớp thực tập cơ khí. Nhưng chỉ cần được gặp anh, ăn cơm cùng anh đã là điều hạnh phúc nhất của tôi. Ồ, vâng, và cả việc tính toán đất đai cùng với giáo viên thống kê cũng khiến tôi rất vui.
Vào một ngày cuối tuần của tháng chín, chúng tôi lên kế hoạch đến núi Phượng Hoàng. Đó là ngọn núi rất gần với chúng tôi. Mọi người thường đi vào buổi sáng, nướng thịt vào ban đêm rồi lại tiếp tục leo núi vào ngày hôm sau. Nhưng đa số đều bỏ cuộc vào ngày thứ ba.
Khi leo núi, tôi như một tên trộm, nhanh thoăn thoắt, không có chút gì mệt mỏi. Tôi háo hức quá. Anh một mực bảo tôi chạy chậm lại. Nhưng tôi có thể nghe sao. Tôi cứ chạy như chưa từng được chạy, chẳng có gì có thể cản được tôi, dù cho có cao hay dốc như thế nào. Khi anh kéo tôi vào chụp ảnh chung, tôi đã cười như một con ngốc vậy. Tóc tôi vừa mới cắt, nó chỉ dài đến mép tai. Cộng với việc tóc tôi thường bù xù vào mỗi buổi sáng thức dậy, trông tôi lúc này chẳng giống một sinh viên đại học chút nào.
Lúc xuống núi đã hơn bốn giờ, nhưng tôi vẫn còn hăng hái lắm. Ấy là cho đến sáng hôm sau, tôi đã không thể ra khỏi giường, chân tôi như bị gãy vậy. Thế mà anh vẫn đứng đó cười nhạo tôi. Thật muốn đánh chết cái tên đó. Nhưng sao tôi có thể đánh bại anh ấy được, vừa đau vừa ấm ức, tôi mặc kệ anh rồi quay người đi ngủ. Anh thì đã ra ngoài mua đồ ăn sáng. Khi trở về, anh liền vào bóp chân cho tôi, vừa bóp vừa cho tôi ăn. Tôi vừa ăn sáng vừa gật đầu lia lịa với anh. Vào buổi chiều, khi tôi đã cảm thấy tốt hơn, tôi đã đi ra ngoài đi dạo. Nhưng dường như tôi chẳng biết mình muốn đi đâu cả. Và thế là tôi lại mua vé để quay về.
Khi đó, chúng tôi đã hứa với nhau rằng sẽ cùng nhau đi nhiều nơi.
Về sau, tôi viết nhật ký trong giờ tự học buổi tối. Lý do là vì tôi không thể viết nó sau giờ học. Anh đến đón tôi và xem nó. Tò mò anh hỏi tôi những gì tôi đang viết. Tôi bảo tôi đang viết nhật ký thì anh lại bảo có thể đọc nó không. Sao tôi có thể từ chối anh được chứ. Và thế là tôi đã đưa nó cho anh. Tình cờ tôi vừa viết về đêm giao thừa năm ngoái. Tôi đã viết rằng đêm giao thừa năm ngoái là ở cùng với các bạn học mới. Bỗng tôi nhớ lại những năm học trung học của tôi, để rồi lại mong đợi đến đêm giao thùa năm nay. Tôi nói tôi muốn đến Cáp Nhĩ Tân.
Sau khi đọc xong, anh nói với một giọng rất nghiêm túc: “Trì Dư, từ nay anh cũng muốn có tên của mình ở trong nhật ký của em.” Tôi gật đầu đồng ý ngay. Anh lại nói tếp: “Hãy đến Cáp Nhĩ Tân đón giao thừa năm nay. Nếu chúng ta không kết hôn trong lễ hội mùa xuân, chúng ta sẽ không thể cùng nhau đón năm mới được. Từ nay chúng ta hãy cùng nhau vượt qua năm, được không?” Tay tôi bỗng dừng sửa soạn lại bàn học, nhìn anh, rồi trịnh trọng gật đầu. Sau đó còn hồn nhiên nói nếu ai nói dối người đó sẽ là con chó. Sẽ thật tuyệt nếu tất cả mọi người đều có thể làm những gì họ đã nói.
Ngày 30 tháng 12 năm đó, sau buổi học, chúng tôi thậm chí còn không muốn đợi đến ngày mai. Ngay lập tức, chúng tôi đã mua vé cho chuyến đi và khởi hành ngay trong chiều hôm đó. Những ngày sau khi chúng tôi quyết định đến Cáp Nhĩ Tân đón giao thừa, ngày nào đối với tôi cũng đều rất vui. Ngay cả khi đã đến lớp lại, tôi chẳng cảm thấy giáo viên của mình quá dài dòng, hay cảm thấy lạnh mỗi buổi sáng chạy bộ.
Tàu đến nơi vào bảy giờ tối. Chúng tôi đặt phòng khách sạn. Có vẻ như có rất nhiều người ở đây. Vì chúng tôi đến hơi muộn nên chỉ còn lại một căn phòng có cửa sổ cuối cùng. Đó là một căn phòng nhỏ ở cuối hành lang. Nhưng vì tôi không thể ngủ ở trong một căn phòng không có cửa sổ nên đành chấp nhận. Thật ra, tôi không biết tại sao mình lại không thể sống trong một căn phòng mà không có cửa sổ, ngay cả khi nó không thể mở từ lúc chúng tôi vào phòng cho đến lúc rời đi.
Tối đến, khi tôi ngủ với cánh tay của anh ở trên lưng, tôi đã thầm ước rằng khoảng thời gian này sẽ lặp lại mãi, mỗi năm đều có ngày như thế này.
Ngày hôm sau chúng tôi đến trung tâm thành phố, chụp ảnh ở các góc phố, chụp ảnh dưới nhà thờ Sophia, chụp ảnh trước những tác phẩm điêu khắc trên băng, chụp ảnh trên sông Tùng Hoa, và chụp ảnh ở mọi nơi chúng tôi đến.
Năm 2017 của chúng tôi được mở ra với những bức ảnh như vậy.