Ra Vẻ Mang Tool Hack Là Dễ Chết Nhất

Chương 50: Chuyện hàng ngày

Editor: Đông Vân Triều

Ta vừa bước ra khỏi cửa vừa ôm chồng ngân phiếu đếm tới đếm lui, đi chơi hội thì nên phát lì xì cho mọi người vui vẻ nhưng không biết nên phát bao nhiêu, một trăm lượng là nhiều hay ít? Phát bạc hay hoàng kim? Hoàng kim thì lại hơi quá, nhỡ có người phát hiện rồi tố cáo ta thì toi...

Ta không có cách nào khác đành phải cầu viện ngoại binh: "A Đàm, ta muốn lì xì cho bọn Dạ Tiêu Thất Thất, nên phát bao nhiêu bây giờ?"

Dạ Đàm ngoan ngoãn đứng trước cửa sổ, trả lời: "Tuân lệnh chủ nhân."

Ta bất mãn hết sức: "Ta đang hỏi ngươi đấy, trả lời tử tế coi. Ngươi không nói là ta đi hỏi người khác nha."

Dạ Đàm nghĩ nghĩ, trả lời nghiêm túc: "Chủ nhân từ trước đến nay rất hào phóng, vậy thưởng một quan tiền đi."

Ta lâm vào trầm tư.

Một quan tiền.

Suy nghĩ thật lâu, vẫn phải hỏi ra lời: "Một quan tiền là bao nhiêu?"

Dạ Đàm nhìn ta rồi cúi đầu đáp: "Bẩm chủ nhân, một lượng bạc bằng ba quan tiền."

...

Ta cảm thấy khái niệm hào phóng của Dạ Đàm rất có vấn đề.

Nhưng loại khuyết thiếu khả năng nhận thức như ta đây cũng không có tư cách chất vấn hắn.

Ta lại hỏi: "Có quá ít hay không? Một quan tiền có thể mua được cái gì?"

Dạ Đàm: "Mua đồ chơi với đồ ăn vặt ở hội chùa chỉ tốn vài văn tiền, dù có ăn thùng uống máng cũng không hết."

Whoa, nhiều vậy sao.

Thế nhưng ta đường đường là Thần Sáng Thế, lúc phát lì xì: "Đến, thưởng ngươi nửa lượng bạc."

... 0 điểm về chỗ. Đã nghèo lại còn keo kiệt!

Ngoài phòng có người hét to "Lại đây!", rồi Dạ Tiêu đẩy Dạ Đàm ra, lộ ra Dạ Lan mặc một thân trường sam xanh ngọc đứng đằng sau, mười phần không được tự nhiên. Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn mặc quần áo sáng màu, khiến mắt hắn cũng vô thức sáng hẳn lên.

Dạ Tiêu đắc ý nói: "Thế nào, chủ nhân, có đẹp không? Là ta chọn đó."

Ta gật đầu: "Đẹp đẹp, nhưng sao ngươi vẫn mặc bộ đen cũ, mặc giống hắn đi?"

Dạ Tiêu gãi gãi đầu: "Ta không quen mặc đồ chói như thế, cảm giác như mình là bia ngắm di động vậy."

Dạ Lan lập tức hùa theo: "Ta cũng rất không quen."

Dạ Tiêu tập mãi thành thói quen: "Nhịn đi."

Dạ Lan cực kì nghe lời: "Dạ."

Kỳ thật nói đến đây, Dạ Đàm hôm nay cũng mặc quần áo mới nhaa.

Lần trước ta có hẹn thợ may tới cửa, đo người xong, ta nói thợ may cứ làm theo ý của Dạ Đàm là được. Ta nghĩ Dạ Đàm sẽ là người hoàn toàn không để bụng mấy chuyện lặt vặt này, chỉ nói đôi lời kiểu "mặc được là được" bla bla, không ngờ hắn giữ thợ may người ta lại bàn luận thâu đêm, còn vẽ cả bản vẽ thiết kế lẫn số liệu cụ thể.

Thấy hắn để bụng như thế, ngay cả ta cũng không nhịn được chờ mong. Lúc quần áo được đưa tới tay, tất cả đều thuần một màu đen từ trong ra ngoài, mỗi kiện đều giống nhau như đúc, căn bản không phân rõ cái nào với cái nào.

Dạ Đàm thấy ta cực kỳ hoang mang, lật cổ áo chỉ cho ta nhìn: "Mỗi bộ đều thêu số, sẽ không lẫn lộn."

Hắc y số một, hắc y số hai, hắn y số ba... cứ thế mà suy ra dần dần.

Trực tiếp trợn mắt há mồm.

Đại nhân, xin hãy nhận của tại hạ một lạy!

Ta: "Vậy ngươi và thợ may nói đến đau bi như vậy rốt cuộc là đang nói cái gì?"

Dạ Đàm bình tĩnh tựa như một vị thần lật khắp các hang cùng ngõ hẻm của bộ quần áo thông não cho ta: "Chỗ ống tay áo này có bốn cái túi ngầm đựng ngân châm và thuốc mê. Chân bên này không chỉ giắt dây thừng mà còn chứa ba mươi hai loại dao nhỏ. Còn cái ống quần này..."

Ta: Đại nhân, xin hãy nhận của tại hạ một lạy! Thua toàn tập.

Cảm thán về tam quan của Dạ Đàm xong, ta hụt hơi đùa hắn: "Thế hôm nay mặc bộ số mấy?"

Dạ Đàm nghiêm túc trả lời: "Bẩm chủ nhân, số bảy."

Haizzz, chính thức cạn lời.

Thất Thất đúng lúc vén váy bước vào, tóc búi xinh xinh, mặc áo choàng bằng lụa. Nàng rất hiếm khi diện váy dài như này, váy thủy lam làm bằng gấm Phi Bạch, lúc bước đi có thể để lộ ra đôi giày nhỏ màu tuyết trắng.

Thất Thất thấy cả một phòng bốn người đều quay ra nhìn nàng, đỏ mặt nói: "Nhìn ta như vậy làm gì... Ta, ta cũng biết không thích hợp a..."

Dạ Tiêu lập tức khen: "Thất Thất siêu đáng yêu!!"

Ta cũng gật đầu: "Nhưng hình như vẫn thiếu thiếu cái gì đó."

Ta cùng Dạ Tiêu ngồi xổm bên người nàng đánh giá nửa ngày, ta hỏi: "Có phải nên cài một bông hoa hay không?"

Dạ Tiêu: "Đúng à nha, Thất Thất có trâm cài hay gì không?"

Thất Thất: "Không có!"

Ta vội nói: "Vậy để chốc lát đi hội chùa rồi mua. Trước hái một đóa cài tạm đã, xem nào..."

Quay sang phải, nhìn thấy một dãy hành lá, quay sang trái, là một vườn tỏi non.

...

Cả căn phòng chìm vào im lặng.

Rõ ràng ta nhớ khi mua tòa nhà này vẫn có rất nhiều bồn Nguyệt Quý, Hải Đường các loại, tại sao bây giờ lại chỉ còn toàn rau củ và gia vị như này.

Quá chua xót, Thất Thất, vì cái Hội người tàn tật này mà đã bỏ ra quá nhiều...

Ta ngồi xổm trong góc tường, vẫy tay gọi đồng bọn: "Dạ Tiêu, Dạ Lan, Thất Thất, các ngươi tới đây, ngồi xổm bên cạnh ta."

Ba người đứng bên cạnh ta dùng ánh mắt đồng cảm trẻ em thiểu năng từ trên cao nhìn xuống ta.

"Ngồi xuống, gần chút." Ta giục.

Dạ Tiêu ngồi xổm cạnh ta, hỏi: "Chủ nhân định làm gì?"

Chính diện là hai bức tường, hẳn là góc chết, người giám thị bọn ta chắc chắn không thể thấy. Ta lấy ngân phiếu trong ngực ra phát cho ba người bọn hắn, lí nhí nói: "Hôm nay Đông chí nên phát lì xì cho các ngươi nha, chớ nói ra ngoài."

Dạ Tiêu khẽ đếm: "WOW, mười lượng? Nhiều vậy!"

Lòng ta thầm nghĩ: Nhiều?! Đấy là mức MIN trong lòng ta rồi đấy, không thể thấp hơn được.

Thất Thất vuốt vuốt ngân phiếu phẳng phiu: "Nhưng vẫn nhiều lắm a? Chỗ này đủ mua hai cái rưỡi ta..."

Chú thích: Quân Tuyền Hành mua Thất Thất giá bốn lượng. (Chương 44)

Dạ Tiêu nghe xong lập tức đắc ý: "HA HA HA HA rẻ thế, ta những hai ngàn lượng nha! Lợi hại chưa! Ghê chưa, ghê chưa!"

Thất Thất cả giận nói: "Các ngươi còn nói ta rẻ! Ngươi có biết nói tiếng người không vậy?!"

Lần đầu gặp nàng ấy ta cũng chê rẻ, cảm thấy hổ thẹn sâu sắc, muốn an ủi nàng chỉ vào Dạ Đàm đứng đằng xa: "Đúng rồi Thất Thất, muội có biết Dạ Đàm bao tiền không?"

Thất Thất lắc lắc đầu: "Dạ Đàm ca ca nhất định rất đắt đi."

Ta giật dây nói: "Đoán đoán."

Thất Thất cúi đầu nghĩ một lúc, trả lời: "Nếu ta mà là chủ nhân của Dạ Đàm ca ca, mặc kệ người khác cho ta bao nhiêu tiền ta cũng không bán."

...

Ta sợ ngây chym: "WTF, các ngươi, các ngươi, chính các ngươi! Quan hệ các ngươi từ khi nào tốt như vậy?!"

Thất Thất như ăn phải thuốc nổ, bắn liên tục: "Huynh còn dám nói à! Dạ Đàm ca ca sáng nào cũng dậy trước ta, rửa sẵn đồ ăn rau củ quả, bổ củi, nấu nước lại đi luyện kiếm, giữa trưa còn giúp ta giặt quần áo phơi chăn màn, không biết đã làm bao nhiêu việc! Nào vô dụng, tàn tật giống ba người các huynh, trừ ăn ra chính là ngủ."

Ta cùng Dạ Tiêu xấu hổ cúi đầu.

Chẳng còn mặt mũi nào mà nhìn thẳng vào ba chữ "Thần Sáng Thế" nữa.

Ta cua gắt sang câu trả lời: "Khụ, mua, mua Dạ Đàm chỉ tốn một lượng thôi."

Thất Thất: "A?!"

Dạ Tiêu: "A A?!"

Dạ Lan ngơ ngác: "... A A A??"

Ta: "Bởi vì hắn bị chủ nhân trước phế hết võ công, mình còn đầy thương tích. Mà một lượng cũng không phải để mua hắn đâu, là phí thủ tục nhận nuôi đấy."

Thất Thất sửng sốt bỗng nhiên giận tím mặt, hung hăng đạp vào chân ta: "Loại chuyện này Dạ Đàm ca ca nhất định rất thương tâm a! Huynh còn dám nói đùa! Huynh nói đùa này! Nói đùa này!..." Mỗi lần nàng nói ra một chữ "này", bàn chân đáng thương của ta lại ăn một phát đạp.

Dạ Đàm vội vàng kéo Thất Thất sang một bên nhắc nhở: "Không được gây sự với chủ nhân."

Thất Thất cắn môi dưới muốn khóc, Dạ Đàm cũng luống cuống: "Muội đừng khóc. Ta cũng không ngại việc này... Cũng phải chịu một ít thiệt thòi như vậy mới có thể phụng dưỡng chủ nhân, là ta may mắn."

Ta: "Đúng thế, lúc ấy ta rất nghèo nha, cả cái thân già tìm lên tìm xuống cũng không có nổi một lượng bạc. Dạ Hành lại chỉ muốn tống khứ hắn đi nên coi như ta nhặt không hắn luôn."

Thần sắc Thất Thất lúc này mới hơi ổn định, ta nói sâu xa: "Cho nên, Thất Thất muội cũng không phải người rẻ nhất Quân viên, giá người ta gán cho muội chưa bao giờ là giá trị đích thực con người muội. Ta nói đúng không, A Đàm?"

Dạ Đàm nửa quỳ cọ cọ bụi bẩn trên giày ta mà Thất Thất vừa giẫm lên, cũng không ngẩng đầu lên đáp: "Dạ."

Dạ Đàm rõ ràng là người lạnh lung ít nói, vậy mà ai ai cũng thích hắn, ngay cả Thất Thất muộn tao cũng quy phục, thật thần kỳ, sao làm được ta?

Ta vội vàng kéo hắn dậy: "Kệ giày ta, chúng ta đi thôi."

Ta nhớ tới giá của Dạ Tiêu, thuận miệng hỏi: "Đúng rồi, thế còn Dạ Lan?"

"... Hai ngàn ba trăm." Dạ Tiêu nhụt chí.

Ta sợ hãi than: "Ha, ngươi còn rẻ hơn hắn."

"Không có cách nào, bởi vì chiến tích hắn quá tốt, lúc thí luyện hắn không biết bao nhiêu lần đứng đầu. Nếu không phải do đầu óc hắn có vấn đề, có khi giá cũng lên tới bốn ngàn lượng chứ chẳng chơi." Dạ Tiêu giương mắt nhìn Dạ Lan, ngữ khí mười phần sa sút, Dạ Lan mờ mịt nhìn lại tựa hồ không rõ vì sao y khổ sở, ta đang định an ủi đôi người cơ khổ thì Dạ Tiêu bỗng nhiên ầm ĩ reo lên, "Nhưng mà lần đó lão đại cũng chỉ mang hơn bốn ngàn ha, HA HA HA HA HA, may mà tên gia hỏa này có bệnh, không thì không mua nổi."

"Mặc dù giá trị bản thân ta trân quý nhưng mà ta còn chưa thấy qua nhiều tiền như vậy." Dạ Tiêu hào khí vung tay lên, "Nào, đi ăn, ta mời khách, để bổn đại gia dẫn cái vị đi thưởng thức sơn hào hải vị MUAHAHAHAHA."

Dạ Đàm: "Không được đi trước chủ nhân."

Dạ Tiêu: "A. Thật xin lỗi."

Tôn nghiêm của ta, toàn bộ nhờ Dạ Đàm cứu vãn.

- ----

Đông Vân Triều: Hii:>