Rằng Tôi Tích Một Cậu Bạn (Hoàn)

Chương 6 - Vượt rào (3)

Gặp gỡ một người là một cái duyên. Vậy tôi gặp cậu có được xem là có duyên?

" Trăng dưới nước là trăng trên trời,

Người trước mặt là người trong tim."

Tôi chẳng được như Xuân Quỳnh, nói những lời yêu bay bướm, cháy bỏng.

"Làm sao sống được mà không yêu

Không nhớ không thương một kẻ nào."

....hay

" Em trở về đúng nghĩa trái tim em

Là máu thịt đời thường ai chẳng có

Vẫn ngừng đập khi cuộc đời không còn nữa

Nhưng biết yêu anh cả khi chết đi"

(Xuân Quỳnh)

.....cũng chẳng phải Xuân Diệu, yêu cuồng nhiệt

" Anh xin làm sóng nước

Hôn mãi tóc vàng em

Hôn thật khẽ thật lâu

Hôn êm đềm mãi mãi ".

Và tôi cũng cảm thấy rằng, tôi thích cậu, không phải yêu. Thích là yêu cái gì đó nhạt nhạt, nhưng yêu lại là thích cái gì đó sâu đậm. Tôi không biết nên nói như thế nào là thích, như thế nào là yêu. Nhưng tôi biết, cảm giác của tôi dành cho cậu là thích, là rung động, là xao xuyến, bởi lẽ nếu nói là tôi yêu cậu thì tôi cảm thấy chưa đủ đầy về thời gian lẫn tình cảm. Điều này không có nghĩa là tôi không có tình cảm với cậu, chẳng qua là do tôi không hiểu thế nào là yêu? :D, cậu bảo tôi nói chuyện mâu thuẫn, phải rồi, ngay cả tình cảm, tôi còn mâu thuẫn thì nói gì. Bởi vì không có cái gì là không mâu thuẫn cả.

Tôi nhớ lần đầu tiên, tôi là người mở lời hỏi cậu. Lúc đó tôi còn nhí nhảnh lắm, chẳng phải như bây giờ, lại bối rối và nín thinh trước cậu. Tôi vẫn có thể chọc ghẹo, trêu đùa và không hề phòng bị, tôi lúc ấy. Đâu rồi?

Lần đầu tôi mở lời bày tỏ tình cảm là một ngọn lửa vừa bừng lên, nhưng cậu là đổ vào một xô nước lạnh.

Lần thứ hai, tôi cứ tưởng mình bị điên khi lại mở lời. Và lại lần nữa cậu dội vào một xô nước.

Bản thân tôi tự hỏi mình, điều gì khiến da mặt tôi dày đến vậy? Thưa, đó là cảm xúc của trái tim một con người. Khi trái tim lên tiếng thì lí trí trở thành con số 0 tròn trĩnh. Chẳng biết mình muốn gì, chỉ biết mình muốn thổ lộ cảm giác của mình cho họ biết, muốn họ hiểu,....

Và đầu câu chuyện vẫn là những câu hỏi và những câu trả lời hết sức bình thường. Tôi thấy tôi lắm lời, cậu nói bình thường nếu không muốn cậu sẽ không rep.😊 tôi cảm ơn!

Cậu đã cởi mở hơn nhiều, cậu nói chuyện cũng dễ chịu hơn, tôi thật sự cảm ơn cậu, ngay sau lời từ chối cậu không bỏ tôi một mình, cậu vẫn nói chuyện với tôi - như một người bạn.

Cậu biết chọc ghẹo tôi rồi, cậu biết troll tôi rồi. Chính là cảm giác nói chuyện cảm thấy không gò bó,.... Tôi chợt ngưng lại, có những mối quan hệ, chẳng phải yêu đương, lại chẳng phải bạn bè. Tôi với cậu, đang là quan hệ gì? Không phải người dưng, không phải bạn thân, cũng không phải mối quan hệ yêu đương.

Nếu như hai lần trước, cậu chỉ tạt nước thì lần này cậu đã trùm một chiếc chăn dày ướt nước lên ngọn lửa này. Thật sự là hơi tàn nhẫn.

- mày có thích người nào rồi thì cứ nói với tao, coi tao như bạn...

- thì chúng mình là bạn mà.

-........

😊, chỉ biết cười chua xót cho mình chứ biết làm gì khác. Cậu đã dứt khoát rồi, tôi biết rằng cậu không muốn đi xa, là do tôi ương bướng không tin. Tôi nghĩ chỉ cần kiên nhẫn chờ đợi và bày tỏ tình cảm thì cậu sẽ rung động, là tôi chưa đủ thích cậu...? hay tôi lì lợm? Cậu nói rằng: cậu không tốt như tôi nghĩ, cậu khô khan và không biết lãng mạn, cậu có mối quan hệ rộng, cậu không chung tình, ....và......

Này cậu, những lời cậu nói quả thật là làm tâm tôi lo sợ và bị động nhưng tôi không quan tâm cậu có tốt hay không, bởi vì không ai tốt và hoàn hảo cả.

Tôi cũng không quan tâm cậu khô khan, không biết lãng mạn, bởi khi rung động trước một người, cậu tự khắc sẽ biết lãng mạn.

Tôi không quan tâm các mối quan hệ xã hội bên ngoài của cậu, bởi tôi cũng có nhiều mối quan hệ xã hội và tôi cũng không keo kiệt tới mức quản lý cậu; tôi cũng không bận tâm việc cậu ôm hôn xã giao với nhiều người khác giới, bởi tôi chỉ quan tâm đến thái độ của cậu với những người đó, còn hành động thì cũng như người nước ngoài thôi, chỉ cần tâm cậu đặt trên một người thì mỗi hành động dành cho họ sẽ kèm theo thái độ khác với các mối xã giao.

Tôi cũng không quan tâm cậu có chung tình hay không, nếu cậu không chung tình thì sẽ chẳng có người nào giữ được trái tim cậu, và tôi cũng không phải là người bất hạnh nhất.

Tôi khá lì lợm ha, phải công nhận. Nhưng điều khiến tôi không còn ngu muội là lời của cậu nói: " nếu tao với mày có đến được với nhau thì vài tháng rồi cũng hết..... ". Sao cậu biết? Cậu dám nói luôn cả tương lai của tôi và cậu. Lần này chính tôi ép cậu nói ra lời này, là bản thân tôi muốn nghe.

Tại sao tôi lại tự dừng lại, chính lời nói này, cậu nói "nếu", vậy cậu đã từng nghĩ đến việc cùng tôi đi chung một đường? Vài tháng? Tôi quyết định ngưng ngay việc day dưa vào một mối quan hệ không đầu không đuôi vì tôi không muốn mình mất vài tháng để rồi mất một mối tình cũng như mất người tôi thích. Việc tốt nhất là nên dừng lại, bởi ngay giây phút này, tôi muốn bắt đầu những mối quan hệ bền bỉ, không phải là yêu cuồng dại rồi chia tay như những đứa con nít.

Tại sao tôi lại buộc bản thân mình dừng lại? Duyên phận là thứ khó cắt đứt, có những người rời xa nhau, trốn tránh nhau, nhưng đến cuối cùng, họ lại trở về với nhau. Bởi vậy, tôi ngừng mối quan hệ này vì nếu tôi với cậu thật sự có duyên với nhau thì vài năm sau hoặc chục năm sau cũng sẽ chung đường, còn nếu không thì coi như tôi kết thúc sớm sự đau lòng.

" Tình....là mê luyến, nếu gặp được chân tình sẽ là thiên đường

.....là bi ai, nếu không gặp đúng người sẽ đau đến xương tủy. "

Sau ngày đó, tôi cũng chẳng nhớ tôi đã khổ sở và vật vã như thế nào, trí nhớ của tôi tệ quá, nhưng cũng tốt, tôi không nhớ những thứ khiến tôi đau lòng cũng như sẽ không nhớ cậu được quá lâu. Đến cuối cùng, tôi cũng chỉ chúc cậu bình an, sức khỏe, tôi không chúc cậu hạnh phúc với người con gái khác, tôi không muốn thấy cậu tốt với người con gái khác, lãng mạn với người con gái khác, chung tình với con gái khác,... Vì tôi biết, cái lí do cậu đưa ra để từ chối tôi là không thật và không có ý nghĩa với người cậu thương thật sự. Đừng gạt tôi!

Tôi trách cậu, tại sao không nói ra kho cậu thích một ai đó, nhưng thật sự, cậu đã nói rằng cậu chẳng thích ai cả, là do tôi không tin tưởng cậu.

Cậu có biết không, khi người khác ghép đôi cậu với người khác, tôi không nhìn cậu, bởi tôi sợ cậu thấy ánh mắt tôi buồn, tôi cúi đầu và vờ như không quan tâm, nhưng tai tôi vẫn cố nghe rõ không xót một từ.

Cậu có biết không, khi cậu nhìn người khác, tôi lại lén nhìn cậu, không dám nhìn chăm chú, chỉ dám phớt lờ.

Cậu có biết không, mỗi khi đi trên đường, tôi luôn muốn thấy cậu chạy qua mặt tôi, chẳng qua tôi chỉ muốn nhìn cậu thôi, cả khi về cũng vậy, và tôi cũng hỏi: có bao giờ cậu đi trước tôi mà ngoái đầu lại nhìn tôi chưa?

Cậu có biết không, khi có người nhờ vả cậu, tôi luôn nghe và luôn nhìn cậu giúp họ, tôi muốn biết cậu giúp họ có khó khăn gì không, có cần ai giúp không .

.......Này cậu, tôi không tin tôi không còn thích cậu. Chẳng qua là thời gian tàn nhẫn lâu mờ đi tình cảm ấy, tôi viết đây để một ngày khi tôi quên đi, tôi có thể đọc lại. Vì tôi không muốn quên cậu. Tôi viết cũng cho cậu biết rằng, tôi từng thích cậu như thế nào. Rồi một ngày nào đó, tôi vô tình quên cậu, sẽ không ai luôn len lén nhìn cậu, tìm cậu, sẽ không ai mặt cúi gầm xuống bàn nhưng tai luôn nghe về chuyện của cậu, sẽ không ai vì tên của cậu mà trở nên e ngại,... và sẽ không còn ai lẽo đẽo theo cậu để tỏ tình 3 lần như tôi. Rồi một ngày cậu sẽ thấy thiếu vắng. 😊

Ông trời cho ta một người để rung động, để vấn vương, rồi lại đẩy họ ra xa khỏi tầm tay, tầm nhìn của ta. Cứ đổ lỗi cho ông trời nhưng thực ra chính ta buông bỏ nhau.

Hạnh phúc chính là gặp đúng người, đúng thời điểm. 💜

......nhưng tôi không có diễm hạnh đó, hoặc là chưa đến.