Ritsuko Minakawa tìm thấy một lá thư rất cũ khi cô đang thu dọn đồ đạc. Cô sắp chuyển lên Tokyo để tham gia buổi công diễn đầu tiên của một dàn nhạc mới, và sẽ sống ở căn hộ mới mà chồng cô đã mua cho hai người.
Lá thư nằm sâu trong chiếc thùng các-tông có ghi dòng chữ “Đồ cũ” mà cô nhận ra là nét chữ của mình. Tò mò cô mở nó ra, chiếc thùng chứa mọi thứ cô giữ lại từ hồi tiểu học cho đến khi tốt nghiệp cao trung : những quyển lưu bút, những tấm bưu thiếp trong những chuyến dã ngoại với trường, một chồng tạp chí cô từng thích đọc và còn có mấy cuộn băng cát-xét mà cô không còn nhớ đã ghi lại cái gì. Lần lượt từng thứ được lấy ra trước khi chỉ còn lại một cái hộp đựng bánh quy ở đáy thùng. Đúng vậy, lá thư cô viết vào ngày tốt nghiệp trung học đã được bỏ vào cái hộp thiếc ấy. Đó là lá thư đã nằm trong cặp và bên cô suốt bao năm tháng cho đến tận cái ngày chiếc thùng được đóng lại mà chìm trong quên lãng.
Cô gỡ nắp và nhìn thấy lá thư kẹp trong một cuốn tập mỏng. Đó là bức thư tình đầu tiên cô từng viết…
Đã gần sáu năm trôi qua kể từ ngày lá thư được viết mà cô đã định sẽ trao nó cho cậu trai cô yêu. Cô nghĩ về người ấy mà nhớ về một trời đêm đầy tuyết.
Tụi mình mới mười tám tuổi và cậu ấy đã vượt qua một quãng đường rất dài để đến gặp mình.
Thông thường chỉ mất khoảng ba tiếng, nhưng hôm đó tuyết rơi dày nên cậu đã đến muộn hơn dự tính tận bốn tiếng đồng hồ nữa.
Mình đợi cậu ấy trong một căn phòng làm bằng gỗ, ngồi cạnh chiếc lò sưởi dầu tỏa thứ nhiệt đầy ấm áp mà viết lá thư này.
Cầm lá thư lên khiến cô cảm thấy những cảm giác cô độc và lo âu trước đây trở về trong tâm trí. Khó mà tưởng tượng đã sáu năm rồi. Thứ cảm giác yêu thương cô dành cho cậu ấy và cô đã muốn gặp cậu đến nhường nào sao vẫn tươi mới đến mức làm cô khó chịu.
Mình chắc hẳn đã yêu cậu ấy lắm, cô nghĩ vậy.
Cậu ấy đã hôn cô vào đêm đầu tiên gặp lại sau hơn một tháng xa cách. Hình như toàn bộ thế giới đã thay đổi chỉ sau nụ hôn ấy và điều đó khiến cô không thể trao đi lá thư…
Dòng hồi ức cứ thế mà ùa về. Có lẽ bằng chứng duy nhất cho sự thay đổi của cô sau sáu năm là chiếc nhẫn ở ngón áp út mới được đeo cách đây không lâu.
*****
Iwafune ngày hôm sau có tuyết rơi khi Ritsuko đi bộ đến nhà ga. Qua lớp mây khá mỏng cô có thể thấy một bầu trời trong vắt. Cũng lâu rồi ở đây mới có tuyết ngay từ tháng mười hai thế này, cả những cơn bão lớn nữa.
“Ước gì con ở đến Tết nhỉ.” Mẹ cô nói.
“Tụi con còn nhiều thứ phải chuẩn bị lắm mà mẹ,” Ritsuko trả lời.
“Ừm. Nhớ phải nấu cho cậu ta một bữa thật ngon đấy,” đến lượt ba cô nói. Ritsuko gật đầu và nhìn hai người đang đứng trước mặt cô.
Thời gian qua nhanh thật, ba mẹ đã già và sắp đến tuổi về hưu, còn mình thì sắp đi lấy chồng…
Một cảm giác kì lạ khi ba người đang chờ chuyến xe đi đến Koyama. Kì thực đây là lần đầu tiên cả gia đình cùng đứng ở nhà ga như thế này.
Ritsuko vẫn còn nhớ cái ngày cùng mẹ đi từ Tokyo đến đây và ba cô đã đợi sẵn ở nhà ga. Cô từng được đi Iwafune rất nhiều lần do đó là quê của ba, một nơi buồn tẻ nhưng cũng khá thích hợp cho những ai yêu sự thoải mái. Dĩ nhiên đến chơi và sống hẳn là hai chuyện hoàn toàn khác. Iwafune quá đơn sơ và nhỏ bé so với Uchinomiya nơi cô sinh ra, Shizuoka nơi cô chuyển đến không lâu sau hay Tokyo nhộn nhịp nơi cô đã trải qua ba năm tiểu học đầy kỉ niệm. Cô không nghĩ rằng mình có thể sống ở đây. Những kí ức về Tokyo biết bao lần đã làm cô rơi nước mắt…
“Có gì là phải gọi cho ba mẹ ngay đấy nhé.” Mẹ cô đã dặn đi dặn lại câu này suốt từ tối hôm qua. Bỗng dưng Ritsuko cảm thấy cái trị trấn nhỏ này sao mà thân thương thế? Nhưng bây giờ cô phải đi rồi. Cô nở một cụ cười thật tươi.
“Tụi con sẽ ổn mà, tháng sau đám cưới cũng gặp lại nên ba mẹ đừng lo nghĩ nhiều quá. Với lại trời lạnh hơn rồi, ba mẹ cứ về trước đi.”
Vừa dứt lời cô nghe thấy tiếng còi xe vang lên từ đằng xa…
*****
Chuyến tàu chiều chỉ có một hành khách. Nhận thấy mình chẳng thể tập trung vào cuốn nhạc phổ nên Ritsuko đành đóng nó lại và nhìn ra cửa sổ.
Những cánh đồng mới gặt xong hiện lên thật hoang sơ trước mắt. Cô tưởng tượng đêm nay tuyết sẽ phủ trắng cả một vùng rộng lớn và ánh đèn từ mấy nhà kho để nông cụ sẽ như những con đom đóm, cái cửa kính cô đang nhìn qua đây sẽ phủ đầy sương…
Chắc hẳn là buồn lắm. Cô tự hỏi khung cảnh đó có phải là thứ “cậu ấy” đã nhìn khi chiếc xe bị dừng lại giữa cơn bão tuyết, khi dạ dày thì trống rỗng, tâm trí thì tràn đầy tội lỗi vì để cho một người phải đợi?
…có lẽ.
Và chỉ có lẽ thôi, là người ấy đã mong mình hãy về đi. Cậu ấy rất đỗi ân cần. Không sao cả, mình sẽ ngồi đợi dù cậu ấy có đến trễ bao lâu đi nữa. Mình tin cậu ấy!
Ước gì lời nói của cô đến được với cậu ấy.
Nếu cậu có thể nghe, cô sẽ nói : “Đừng lo nhé, người thích cậu vẫn đang chờ ở đây.”
“Cô bé ấy biết cậu sẽ đến. Đừng tự dằn vặt mình. Hãy nghĩ đến khi gặp nhau hai người sẽ hạnh phúc đến nhường nào. Dù đây có thể là lần cuối… nhưng xin cậu, xin cậu hãy mãi mãi trân trọng khoảnh khắc vô giá này.”
Cô cười, và không ngờ mình có thể suy diễn ra xa thế. Mình làm sao thế này? Từ hôm qua đến giờ chỉ nghĩ đến người ấy.
Chắc là do bức thư. Cô cảm thấy thật không phải khi cứ nghĩ về một người đàn ông khác trong khi sắp đến nhà chồng chưa cưới, nhưng chắc rằng chồng cô chẳng để ý đâu. Cô và anh ta gặp nhau trong nhạc viện, họ cùng học khoa violin và đã nhanh chóng trở nên thân thiết. Sau khi ra trường, anh ta đã cố gắng để có thể vào cùng một dàn nhạc và sau khi cầu hôn anh ấy đã chuyển từ Takasaki đến Tokyo để chung sống với cô.
Tính anh hay cằn nhằn nhưng cô yêu anh ấy, giống cái cảm giác “yêu” mình từng dành cho “cậu ấy” vậy. Như chất dinh dưỡng được hấp thụ hằng ngày, những kí ức hạnh phúc đã trở thành một phần gắn liền với da thịt, với máu mà không gì có thể tách rời khỏi trái tim mình cả.
Ritsuko tiếp tục nhìn ngắm cảnh vật bên ngoài, cô thầm cầu nguyện cho Oreki Tooru vẫn bình an.