Tooru bắt đầu công việc mới.
Bảo mới nhưng lập trình là việc duy nhất anh làm được. Từ khi bước ra xã hội, anh chỉ tập chung tích lũy năng lực trong lĩnh vực ấy vì thế anh tự tin có thể làm tốt công việc này ở bất cứ đâu.
Tooru tâm sự chuyện nghỉ việc với vài người trong ngành mà anh quen biết khi còn làm ở công ty và nhờ họ giơi thiệu những đơn hàng phù hợp với cá nhân. Phản ứng tích cực hơn anh nghĩ. Họ lập tức giao một số đầu việc cho anh dù đang phải đối mặt với suy thoái kinh tế. Trong lúc họp, một trong số đó đã thẳng thắn bảo anh "dù tính cách thế nào thì khả năng của cậu vẫn được công nhận". Cả hai cùng cười mất một lúc. Nói trắng ra trong câu nói ấy có cả ý lôi kéo "đến công ty tôi làm đi". Anh chân thành nói lời cảm ơn, song vẫn từ chối.
Tooru chuyển vào một căn hộ chung cư ở Shibuya. Anh mua thiết bị đầu cuối cao cấp của Apple, lại mua linh kiện lắp một dàn máy tính chạy Windows, sắm bàn làm việc cỡ lớn và ghế xoay kiểu văn phòng, băm một phòng trong căn hộ thành phòng làm việc. Anh in danh thiếp và bắt đầu công việc lập trình viên tự do.
Lối sống chỉ xoay quanh việc muốn làm, ngày giao hàng và tiến độ làm việc của chính mình thật thoải mái. Nhiều khi khách hàng đột ngột yêu cầu thay đổi thông số hoặc làm lại thành phần một cách vô lí, nhưng Tooru đã học cách coi đó là chuyện bình thường và chấp nhận nó.
Nghỉ ngơi tùy thích.
Anh được giải thoát. Trọng lực ngừng biến thiên.
Một chuyện lạ mà chính anh cũng không lí giải nổi đã diễn ra. Anh đã bắt đầu vào bếp nấu ăn cho chính mình, ngày ba bữa rất đàng hoàng. Cũng không quá khó. Rồi anh muốn một cái tủ lạnh lớn hơn và đổi một cái mới thật. Anh còn mua kệ sách và tủ đồ rồi sắp xếp lại mọi thứ cho ngăn nắp. Trong khi trước đây anh chỉ chăm chăm dốc thời gian và tiền bạc vào những việc khác thay vì mấy món giản dị này.
Sau khi khởi chạy trình kiểm tra trên màn hình máy tính 24 inch, Tooru rời tay khỏi bàn phím, ngả người ra lưng ghế và vươn vai. Bây giờ là 10 giờ sáng, anh đã thức suốt đêm qua. Hương xuân bay vào qua cửa số mở làm trái tim thổn thức. Rèm cửa đung đưa. Nghe gió xuân ấm áp mời gọi, anh ra ngoài.
Hay bị đánh giá là người mơ hồ nhưng thực tế mức biến động cảm xúc của anh rất lớn. Khác biệt giữa trạng thái tính táo và không tỉnh táo khá rõ. Đứng trước người mình thích hoặc nghĩ về người đó, anh bần thần đến mức gần như mất đi lí trí. Khi suy nghĩ quá nhiều, anh run sợ hoặc đau đớn, tức giận hoặc âm thầm ghi lại những điều điên rồ vào một góc tâm hồn. Trở lại trạng thái ổn định lại khác. Anh làm việc và sinh hoạt hết sức bình thường, điềm tĩnh đối mặt với thực tế. Chênh lệch giữa nóng và lạnh dữ dội như sa mạc. Nếu cân bằng được hai trạng thái này, Tooru sẽ bình thường như bao người khác.
Chính anh cũng phải ngạc nhiên vì sức mạnh có được khi chuyển đổi chế độ tư duy. Hóa ra anh có thể yêu mãnh liệt đến thế. Đôi lúc anh thắc mắc nguồn năng lượng đó ở đâu ra.
Phải rồi.
Đó là nguồn năng lượng tối quan trọng để con người ta tồn tại. Nhờ nó mà anh mới có thể sống sót. Chăm chú nhìn ai đó, được ai đó nhìn chăm chú, tìm đường bước vào cuộc sống của nhau, cố gắng thấu hiểu, muốn được thấu hiểu.
Anh tình cờ biết đến trải nghiệm tuyệt vời ấy vào một ngày cách đây rất xa. Đời không phải lúc nào cũng đẹp đẽ và ngọt ngào. Nhiều lúc đau đớn muốn ứa máu. Nhiều lúc bị giày vò như có một bàn tay khổng lồ bóp chặt lấy thân thế hòng vắt lấy chất lỏng. Ngay cả khi bị phản bội trắng trợn bởi người mà mình tin tưởng hay đối diện với những điều tồi tệ hơn, ngay cả khi phải lủi thủi ăn trưa một mình.
Anh luôn được bảo vệ, luôn được tiếp sức mạnh. Trong thâm tâm, anh luôn cảm thấy được tiếp sức mạnh. Trong thâm tâm, anh luôn cảm thấy có một sự tồn tại kì lạ và dịu dàng vô tận kề vai, san sẻ phân nửa nỗi đau những khi thực sự phải khổ sở.
Chắc chắn sự tồn tại ấy vẫn ở bên động viên anh mọi lúc, mọi nơi. Trong bóng hòm thư tình cờ bắt gặp, trên ô cửa số sau hẻm, trên sân ga đối diện, bất cứ nơi nào trái tim anh hiện diện, bất cứ nơi nào.
Anh chưa bao giờ cô đơn.
****
Khung cảnh xung quanh anh lúc này thật đẹp. Mọi thứ quả thật không khác gì tranh vẽ. Tiếng còi báo hiệu vang vẳng ngày càng rõ. Anh bước vào làn đường ray ngang. Với tốc độ của anh, chuyện tới được bên kia trước khi thanh chắn hạ xuống là chuyện rất dễ dàng. Nghĩ vậy anh không đi nhanh hơn. Không khí ấm áp dễ chịu. Trái tim anh mềm ra tưởng chừng như sắp tan chảy. Một chút mơ hồ. Và rồi Tooru lướt qua ai đó.