Rắp Tâm Bất Lương

Chương 11

Editor: Mù Tạt

——–

Cuối cùng thì đạo diễn vẫn không cho Vu Thần An thêm đất diễn.

Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, hôm sau đạo diễn tỉnh dậy, nhìn trời nhìn đất hít không khí vẫn chẳng thấy dễ chịu, chỉ là bản thân uất ức nhưng không phát tác mà thôi.

Tôi không biết Vu Thần An có phải là một diễn viên giỏi hay không, nhưng có lẽ cậu ta là một nhân viên tốt, có nói về thiếu sót của cậu ta như thế nào thì cậu ta cũng chẳng tức giận, tuy rằng tôi nghi ngờ cậu ta chỉ là nghe không hiểu.

“Anh không trở về đi làm à?” Vu Thần An hỏi tôi.

Tôi nói: “Không có gì để làm, trong nhà sắp phá sản, đang tiến hành thế chấp với vay mượn, tôi ra ngoài trốn nợ.”

Đến bây giờ Vu Thần An đã có thể nhận biết lời nói nào của tôi là xằng bậy, cậu ta còn có thể nhìn tôi cười, nói: “Anh đã là người trưởng thành, không thể trốn tránh trách nhiệm.”

Người khác nói với tôi lời này, e rằng tôi sẽ lười nghe, mà Vu Thần An nói như vậy lại giống như con mèo nhỏ vừa học được cách duỗi móng vuốt, cào một cái cũng chẳng làm sao, tôi nói: “Vậy cậu còn không mau đi làm tròn trách nhiệm của mình, về phòng ngủ sớm chút, sáng sớm mai còn phải đi quay phim chứ nhỉ?”

Vu Thần An nói: “Hôm qua đường ống dẫn nước trong phòng bị rỉ, vẫn luôn có tiếng nhỏ giọt, trở về tôi sẽ không ngủ được.”

Chẳng biết có phải đang viện cớ hay không, nhưng cũng có khả năng đấy, phòng Vu Thần An đều là được sắp xếp chung nên không tính là tốt, cậu ta cũng không phải là người có yêu cầu cao, có thể ngủ ở bất cứ đâu.

Bây giờ cậu ta nói không ngủ được, muốn ở lại phòng tôi.

“Môi anh nứt ra rồi.” Vu Thần An nói, còn lấy gương cho tôi xem, quả nhiên, thời tiết hanh khô lại kèm thêm ‘lửa giận’, môi cũng nứt ra.

“Có son dưỡng không?” Vu Thần An bắt đầu tìm, song phát hiện bản thân đã làm chuyện vô ích, làm sao có khả năng tôi sẽ có thứ này chứ, nhưng cậu ta cũng không chuẩn bị, tôi định đùa giỡn nói ‘cậu đến đây điều trị chút là tốt rồi’ thì Vu Thần An đã đẩy cửa chạy ra ngoài.

ủa ‘điều trị’ kiểu gì mà ko cần thuốc dzị:)))))

Mấy phút sau cậu ta quay lại, thở hổn hển vì chạy quá nhanh, tay còn cầm một lọ nhỏ chưa mở nắp: “Tôi xin của chị thợ trang điểm.”.

ngôn tình hay

Không thể phủ nhận, nhân duyên của Vu Thần An cực kì tốt.

Kẻ ngốc cũng có phúc của kẻ ngốc, người thoạt nhìn mơ mơ màng màng mà nói lời hay sẽ làm cho người ta có cảm giác thành tựu.

Cậu ta lại rất ngoan ngoãn, mặc cho người sắp xếp, ngay cả những con búp bê vải đẹp mắt cũng được ưa thích thì đương nhiên con người cũng vậy.

Vu Thần An mở nắp lọ, chấm son dưỡng lên ngón tay rồi thoa lên môi tôi.

Ban đầu tôi cũng không có ‘tham vọng’ gì, nhưng dáng vẻ của Vu Thần An luôn khiến tôi muốn trêu chọc cậu ta, muốn nhìn cậu ta hoang mang lúng túng: “Này, tôi không dễ dàng thỏa mãn như vậy đâu nhá.”

Quả nhiên cậu ta dừng lại.

“Cậu đã chạy đến gõ cửa phòng nhà đầu tư.” Tôi nói, “Vậy cũng nên làm những chuyện khác chứ nhỉ.”

Thật ra cũng không nhất định là nói đùa, nhưng trò đùa này không thể quyết định bởi một người được.

Tôi nghĩ, tôi trở nên do dự, thiếu quyết đoán, dinh dính như sam, đây đều là lỗi của Vu Thần An.

Rốt cục thì lần này Vu Thần An có hơi buông lỏng, cậu ta nói: “Tôi muốn suy nghĩ một chút.”

——

Tôi không biết cậu ta suy nghĩ cái gì, nhưng trước khi cậu ta có thể suy nghĩ rõ ràng, tôi đã rời trường quay.

Bố tôi bị tai biến.

Ông ấy không tự mình gọi điện cho tôi mà bảo quản gia trong nhà báo.

Tôi không hiểu y học, vừa nghe liền giật mình, còn tưởng rằng nghiêm trọng lắm, vừa đến bệnh viện liền đến thẳng phòng bệnh ICU, kết quả hỏi khắp nơi cũng không biết ông ấy ở đâu.

Cuối cùng thì tìm thấy bố tôi ở phòng bệnh bình thường, ông ấy đang bị nhân viên y tế thuyết phục xuất viện, nói hiện tại giường bệnh rất eo hẹp, nếu không có chuyện gì thì không nên chiếm giường.

Mà bố tôi đã biến thành một lão trung niên già yếu, cảm thấy nơi này không thoải mái nơi kia không thoải mái, nếu chính mình không yên tâm thì không chịu đi.

Kiểu như này chẳng phải là lần đầu tiên, thỉnh thoảng ông ấy còn tự tạo dáng rồi chụp ảnh gửi tôi, nếu không phải điều kiện không cho phép thì có lẽ còn muốn tự lắp cho mình cái ống dẫn.(?)

Tôi nói: “Bố còn chưa đạt tuổi thọ trung bình của người Trung Quốc, gấp cái gì.

Vả lại, mớ hỗn độn kia còn chưa dọn sạch, bố có thể cầm cự thêm ba mươi năm nữa.”

Bố tôi nói: “Nhưng bố già rồi.”

Gần đây ông ấy đã nói lời này nhiều hơn một lần, quả nhiên còn nói: “Khi nào thì mày quay lại?”

“Thừa kế gia sản?” Tôi nói, “Được đấy, chắc con thua lỗ trong vài năm là hết.”

Ông ấy lập tức giận dữ: “Mày có thể đừng cố chấp với bố nữa được không, cũng lớn ngần nào rồi.”

“Không nhá.” Tôi nhún vai, “Con sẽ cứ như vậy, không cầu tiến không tương lai không hi vọng.”

Có lẽ bố tôi thật sự già rồi, nếu đổi lại là trước đây thì chắc chắn ông ấy muốn đánh người ngay, nhưng hiện tại lại không như vậy, ông ấy sẽ tỏ ra yếu thế với tôi, hoặc là im lặng.

“Mày đang trách bố.” Bố tôi nói.

“Không có, con chưa từng trách bố” tôi nói, “Nhưng con không thể trở thành một người như bố.”

Đáng lẽ phải nói rất nhiều, nhưng ngẫm lại thì chẳng có gì để nói, tôi đi ra ngoài.

——

“Sao cậu lại ở đây?” Tôi hỏi Vu Thần An đang đứng ở cửa.

Vu Thần An quýnh lên, đầu óc lại bắt đầu ‘chập’: “Tôi vô tình đi ngang qua…”

Tôi nhìn cậu ta, thấy Vu Thần An đang cúi đầu nhìn chằm chằm sàn nhà: “Tôi xin nghỉ trở về.”

Nhưng cậu ta vẫn giải thích: “Mấy ngày nay không có phần diễn của tôi!”

Chắc cũng không dễ dàng gì, vì xin nghỉ không chừng còn bị đạo diễn mắng một trận.

“Ông ấy không sao chứ?” Vu Thần An lại nhìn vào khe cửa.

“Vừa nãy cậu ở bên ngoài nghe trộm à?” Tôi hỏi Vu Thần An.

“Nghe được một chút thôi.” Cậu ta nói.

“Đang nghĩ gì?” Tôi lại hỏi cậu ta.

“Anh nói anh chưa từng trách bố anh.” Vu Thần An lặp lại lời nói của tôi.

Không được hút thuốc trong bệnh viện, mà tôi lại hơi nghiện thuốc lá, đành kéo Vu Thần An ra ngoài, đợi đến lúc châm lửa mới nhớ tới trả lời cậu ta.

“Có gì đáng để trách đâu, đều là người trưởng thành rồi.” Tôi nói, “Người như thế tôi đã gặp rất nhiều, không có bản lĩnh liền tìm nguyên nhân ở người khác, từ lúc học nhà trẻ đã bị bố mẹ mắng nhưng dù nói thế nào cũng không phải lỗi của mình.

Có ý nghĩa gì sao?”

“Nhưng mà,” Vu Thần An nói: “Anh nên trách ông ấy.”

“Cái gì?” Tôi nghe không hiểu lắm.

“Tôi đã hỏi thăm về chuyện của ông ấy, ông ấy đã không làm tròn trách nhiệm của một người cha, cũng không phải một tấm gương tốt cho anh.” Vu Thần An đột nhiên thú nhận, “Không phải như vậy sao?”

“Quy định của pháp luật chỉ có trách nhiệm nuôi nấng.” tôi nói, “Tôi không chết đói cũng không phạm tội gì, lại còn có tiền để tiêu, chẳng phải rất tốt sao.

Ông ấy ngủ với ai, tôi cũng cần truy trách ư?”

“Nếu anh không hề quan tâm chút nào, vậy anh sẽ không gây rắc rối với ông ấy đến mức này.

Nói ông ấy có lỗi cũng không phải muốn ông ấy trả giá thật lớn hay sám hối, mà là muốn anh nói với chính mình, rằng đó không phải là lỗi của anh.

Anh không nên…luôn bế tắc như vậy.” Vu Thần An đứng trước mặt tôi, khói thuốc bắt đầu bay lên, gương mặt cậu ta mờ mờ trong khói, tôi chỉ nghe thấy giọng nói trong trẻo của cậu ta.

Tôi nghĩ, này thật không giống lời Vu Thần An có thể nói.

Mấy cố vấn tâm lí rác rưởi của tôi đều không nói ra được, mà chính tôi cũng vậy.

“Tôi cũng đã từng trách bố mẹ mình.” Vu Thần An còn nói, “Đó không phải là trốn tránh trách nhiệm, đó là…ôm mong đợi với bọn họ.”

“Bố tôi không phải người xấu” Tôi chỉ có thể nói, “Chỉ là vấn đề của bản thân tôi thôi.”

“Anh không có vấn đề gì.” Vu Thần An sát lại gần, rốt cục thì gương mặt cậu ta cũng rõ ràng, “Anh là người tốt nhất tôi từng biết.”

Tôi nghĩ có lẽ Vu Thần An đã bị lừa, cậu ta còn không biết con người thật của tôi.

Giống như cậu ta vẫn luôn che dấu bí mật, chúng tôi đều có một mặt khác, nhưng lại có thể bày ra một mặt này với nhau, đều chân thực và trần trụi.

Cho nên nhất thời kích động, tôi cúi xuống hôn người giữa ban ngày ban mặt.

Vu Thần An muốn phản kháng nhưng không thành công, sức lực của cậu ta kém hơn tôi rất nhiều, cuối cùng cậu ta bỏ cuộc, từ từ nhắm mắt lại, tôi không thể nhìn thấy đôi mắt đẹp đẽ chứa nội tâm không vướng bận của cậu ta nữa.

——

Triệu Gia tới tìm tôi, nói với tôi: “Gần đây mày có chuyện gì à, đã lâu lắm rồi không đi pha rượu giúp, bao nhiêu người đều tới hỏi mày, nếu không đến chắc sập mọe quán bar mất.”

Cuối cùng tôi nói với nó: “Mày ngay cả Hoàng Thế Nhân* cũng không bằng, pha cái rắm ấy, còn không chia cho tao cổ phần thì tao đi làm éo gì?”

*Hoàng Thế Nhân: đại khái thì là một nhân vật trong phim, là một tên địa chủ giàu có và gian ác, chuyên áp bức bóc lột người dân.

“Không phải mờ, hay là thế này đi, tao trao đổi tin tức của Vu Thần An với mày, mày đi giúp tao một chút.”

“Biến.” Tôi bị nghẹt thở bởi điều kiện trao đổi keo kiệt của nó, “Có chuyện gì còn không bằng tao trực tiếp đi hỏi cậu ta.”

“Nói không chừng mày cũng không biết cái này đâu” Triệu Gia nở nụ cười quỷ dị, nói: “Ví dụ như nghe nói, ở đoàn phim cậu ấy chạy đi gõ cửa phòng người ta…..”

Tôi phun ngụm nước đang uống lên bàn.

“Tao biết đó là mày mà.” Triệu Gia nói, “Nhưng rốt cuộc thì mày đã ‘được’ chưa đấy, có phải là bị liệt dương rồi không, cần tao giới thiệu bác sĩ cho mày không? Người ta thì vào giới showbiz, nếu mày còn không bắt cá lên bờ là sẽ bị người khác mò mất đấy.”

“CMN sao mày nói nhảm nhiều vậy!” Tôi mắng Triệu Gia, “Còn dồn ép nữa tao sẽ đem bình rượu này của mày đi tưới hoa!”

Vu Thần An đang gửi tin nhắn cho tôi, tôi không quan tâm đến thằng bạn thân phiền phức này nữa, cúi đầu xem ảnh Vu Thần An gửi.

Rõ ràng là tự chụp, hơn nửa khuôn mặt còn không lọt vào ống kính, chỉ lộ ra đôi mắt, phía sau là những diễn viên khác trong đoàn phim đang nghỉ ngơi, một cung nữ đang cởi giày ngồi dạng chân và một tên thái giám đang mở cái ô hình bông hoa che nắng cho nàng, bối cảnh lộn xộn nhưng có vẻ rất thân mật.

Mà những gì cậu ta nhắn lại không liên quan: “Tôi xem dự báo thời tiết ở chỗ anh, nhiệt độ ngày mai sẽ giảm, anh cẩn thận đấy!”

Đứng dưới trời nắng to lại lo lắng về một luồng khí lạnh, cuối cùng là tôi vẫn không hiểu Vu Thần An, nhưng Triệu Gia nói tôi cười đến mức giống như phát tình.:)))))

“Mày không suy xét tại sao cậu ấy lại tiếp cận mày à?” Triệu Gia hỏi tôi.

“Cậu ta đều làm kiểm tra sức khỏe hết rồi.” rượu này khá mạnh, hình như tôi hơi say, dứt khoát nằm sấp lên quầy bar, “Không lây HIV là được, cũng chẳng thể dùng mưu kế ghê gớm gì với tao.”

Triệu Gia nói: “Mày nói lời này mà không thấy thẹn hả trời, có thể ngẫm lại xem nhà mày có bao nhiêu tiền không?!”

Tôi lại nghĩ đến lời Vu Thần An, cậu ta nói tôi tự khiến mình lâm vào bế tắc, tôi không biết tại sao cậu ta lại nghĩ vậy.

Tôi luôn cảm thấy tôi là người bình thường, tôi không giống với bố tôi, tôi không quá trớn, không bắt cá nhiều tay, không lăng nhăng, tôi không thích phụ nữ và cũng chẳng bao dưỡng bất cứ người nào, tôi đối xử với ai cũng đủ tốt, nhưng cuối cùng mọi người đều nói tôi với bố tôi cùng một tính, nói tôi không có tâm.

Thậm chí còn nói…..

“Mày chính là cố ý.” Triệu Gia uống hết ngụm rượu cuối cùng, cũng nói như vậy.

Editor: tui rất thích cái cách Đường Đường và An An “mờ ám” với nhau:)))).