Edit: Hoàng Bích Ngọc
"Được rồi, bây giờ chỉ còn lại hai người chúng ta thôi, trong điện thoại em nói có chuyện muốn gặp mặt anh mới có thể nói rõ, rốt cuộc là chuyện gì?" Lại Tư không chút khách khí ngồi xuống, đôi chân dài vắt chéo, một cỗ máy bức khí vượt ra ngoài.
Dù là đã từng sống với anh một thời gian không ngắn như Tuyết Thuần, đối với việc anh tự dưng bộc phát hơi thở tàn bạo cũng không có cách nào chống đỡ nổi. A, ai bảo khí thể của cô thấp đến đáng thương, căn bản không cách nào chống lại.
"Nghe nói anh có đi tìm em?" Tuyết Thuần nói thẳng trực tiếp vào chính đề, bởi vì cô không biết, nếu như anh vẫn dùng thái độ lạnh nhạt xa lạ như vậy đối với cô, cô còn có thể chống đỡ bao lâu.
Lại Tư trừng đôi mắt đẹp, nhàn nhạt ừ một tiếng. Cô gầy đi rất nhiều, trước kia dáng người mỹ lệ không béo cũng không gầy, hiện tại có vẻ như chỉ còn xương, đoán chừng ôm lên, sẽ không còn có cảm giác đầy đặn như trước nữa.
Tuyết Thuần trong lòng thắt chặt: "Nghe nói là bởi vì chuyện ly dị." Truyền thông cũng có đưa tin, gần một năm qua bên cạnh Lại Tư lúc nào cũng có phụ nữ bên cạnh, chắc bởi vì do cô cùng chính sách kết hôn ở Trung Quốc, cho nên Lại Tư không thể tái hôn, nếu không sẽ trở thành một người đàn ông có hai vợ.
Ánh mắt sắc bén của Lại Tư bắn ra xung quanh, con ngươi nguy hiểm không thể thấy rõ nheo nheo lại: "Xem như là thế đi." Chỉ có một mình anh biết, đó chỉ là cái cớ.
Tuyết Thuần rũ đôi mắt đẹp xuống, lông mi thật dài che kín mắt của cô, không thấy rõ nét mặt của cô. Tuyết Thuần chôn đầu xuống, mặc niệm ba giây. Cô lặng lẽ hít một hơi, chần chừ, rồi lại chậm rãi lấy ra một cái hộp nhỏ tinh xảo, từ từ đẩy tới trước mặt của anh: "Cái này, trả cho anh."
Lại Tư nhíu mày, dưới cái nhìn chăm chú của cô mở hộp ra, một chiếc nhẫn Phượng Hoàng cổ xưa lẳng lặng nằm đó.
Lại Tư mím môi, nở nụ cười giễu cợt: "Anh vẫn nhớ, sau khi anh đưa nó cho em năm ngày thì liền cởi ra, thì ra em một chút cũng không thích nó."
"Không phải vậy." Tuyết Thuần vội vàng phủ nhận, đây là một tấm chân tình của anh, cho dù chỉ là một tờ giấy trắng, cô cũng sẽ vô cùng nâng niu và trân trọng.
Cô ngại ngùng vén một lọn tóc đang rơi trên mặt, lại không hề hay biết, lơ đãng vén lên cả phong tình vạn chủng. Lại Tư suýt nữa ngừng thở, không thể không thừa nhận, hôm nay cô đối với anh mà nói, vẫn có sức mê hoặc như cũ, vậy mà chính bản thân cô lại không hề hay biết.
"Trong lúc vô tình em có nghe chị nói về tầm quan trọng của nó, anh cũng biết tính của em, thật sự em không có năng lực để đeo nó. Vật quan trọng như vậy, anh nên để người quan trọng hơn đeo." Về phần có phải là Phó Thiển Doanh hay không, cô cũng không dám nghĩ tới, cũng không dám đụng chạm. Việc này không đến phiên cô khoa chân múa tay.
"Lại Tư anh đã tặng đi cái gì, sẽ không nhận lại. Cho dù là chiếc nhẫn tượng trưng cho thân phận Chủ mẫu cũng vậy." Lại Tư liếc mắt nhìn, liền đẩy trở về, môi mím thành một đường thẳng: "Đừng để anh nói lần thứ hai."
Trong lòng dâng lên sự tức giận cùng kích động, người phụ nữ này tìm anh không phải là nối lại tình cũ, chỉ là muốn trả đồ cho anh rồi vuốt sạch quan hệ. Đáng ghét!
Lại Tư không cho phép từ chối, mặc dù không rõ ràng tại sao anh lại đem bảo vật chấn hưng gia tộc cho cô, nhưng nghĩ đến hai Tiểu bảo bối ở nhà, Tuyết Thuần suy nghĩ trong chốc lát, không thể làm gì khác hơn là đưa tay nhận trở lại: "Vậy được, cám ơn anh."
"Đừng bao giờ nói cảm ơn với anh, tất cả những việc anh làm, đều là do anh tự nguyện, không liên quan đến em. Nếu như em không còn gì để nói thì vậy anh đi trước."
Vẻ mặt Lại Tư cứng lại, mặt nạ cười trên mặt bỗng chốc biến mất, hôm nay anh đến đây không phải là để nghe những lời nói như thế này! Tiếp theo, theo như phương thức giải quyết của cô, nói về vấn đề ly hôn là rất có khả năng.
"Vẫn còn, đây là đơn ly hôn, em đã ký xong rồi, trước kia anh tìm em khổ cực như vậy, nghĩ cho cùng cũng chỉ là vì nó thôi. Trước kia em đã quá ích kỉ, không có nghĩ đến cảm nhận của anh, thật xin lỗi. Nhưng mà, như vậy anh liền được giải thoát, không cần phải vì em mà chịu liên lụy nữa."
Lại Tư suýt nữa hộc máu, nhìn chằm chằm sấp giấy trước mặt, ánh mắt thoáng có ý hận cùng sát khí, không tiếng động đem giấy thỏa thuận li hôn xé làm từng mảnh nhỏ. Anh thật sự rất kích động, thật muốn đánh mặt mũi Tuyết Thuần sưng phù lên. Người phụ nữ này, cô có biết, cô sắp ép anh đến điên rồi không!
"Đây chính là mục đích lớn nhất của em khi đến đây! Đợi sau khi ly hôn, lại cùng cái tên trong quá khứ kia cùng sống hạnh phúc sao?" Nằm mơ đi! Cho dù anh không cần cô, cũng sẽ không để cho bọn họ ở cùng một chỗ với nhau, ai bảo cô bốn năm nay, không để cho anh có một ngày sống tốt chứ! Người phụ nữ đáng chết! Đầu óc của cô đến khi nào mới nghĩ thông cơ chứ!
Đôi lông mày thanh tú của Tuyết Thuần nhíu lại nghi ngờ: "Thật ra thì.... .... Không phải, em có chuyện quan trọng hơn muốn nói với anh. Em nghĩ, chuyện này, anh có quyền để biết." Nói xong, tay cầm cốc cà phê của Tuyết Thuần lo lắng run rẩy, những ngón tay thon dài dùng sức đến nỗi các khớp tay trắng bệch, cơ hồ như muốn đem toàn bộ cơ thể run theo.
Lại Tư sắp bực tức nghe thấy thế, tròng mắt đen nghi ngờ quét nhìn cô mấy cái: "Nói một chút nghe xem." Vốn dĩ anh không có tâm tình để nghe, nhưng trừ bỏ chuyện ly hôn ra, cô lại còn có chuyện khác? Anh thật không ngờ, lại bị lòng hiếu kỳ làm hại.
"Chúng ta có con rồi, đã ba tuổi rưỡi."
Rầm! Nền nhà bằng phẳng bỗng dưng lại có tiếng sét! Sắc mặt Lại Tư bỗng nhiên thay đổi, khuôn mặt đẹp trai tuấn tú xưa nay chưa từng thay đổi lại hiện lên từng mẳng đen rồi tím, giống như đang vui mừng lại biến thành tức giận, anh ba mươi ba tuổi thành thục ổn định, không ngờ lại mất bình tĩnh!
Thế nào? Tuyết Thuần tinh tế quan sát vẻ mặt của Lại Tư, không rõ là anh đang nghĩ gì, trong lòng tràn ngập bất an. Anh sắp lấy một người phụ nữ khác, lại đột nhiên biết, anh có con gần bốn tuổi, anh có trách cô tự tiện sinh ra đứa nhỏ rồi phỉ nhổ cô không?
"Dẫn anh đi gặp con!" Lại Tư không thể tiếp tục bình tĩnh, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống gương mặt lo lắng của cô: " Ngay bây giờ anh muốn gặp con."
Không nói hai lời, liền kéo cô ra khỏi phòng ăn.
Tuyết Thuần dường như là bị kéo chạy đi, theo anh ngồi vào Rolls-Royce.
"Trích Trích, Đô Đô có thể đang ngủ." Tuyết Thuần lo lắng nói, sau khi cha con gặp nhau, anh sẽ thích Trích Trích Đô Đô sao? Trích Trích Đô Đô đột nhiên nhìn thấy cha, liệu có bài xích anh không?
Trích Trích Đô Đô là cái gì? Lại Tư khẽ nhíu mày, không yên lòng nghĩ tới, quản chuyện đó làm gì, anh chỉ quan tâm con của mình: "Là con gái sao?"
"A?" Tuyết Thuần chợt phản ứng kịp, anh hỏi đứa bé là nam hay nữ, cô nhỏ giọng nói: "Nam nữ đều có."
Lại Tư có chút sốt ruột khó chịu: "Anh là đang hỏi, rốt cuộc em sinh cho anh là con trai hay là con gái?"
"Là, là long phượng song thai." Lại Tư có chút nổi cáu, Tuyết Thuần liền hốt hoảng, vội vàng trả lời câu hỏi của anh. Lúc này mới chợt nhớ tới, cô thật sự chưa có nói cho anh biết, con của họ là long phượng song thai.
"Ừ, rất tốt." Trong lúc nhất thời, bên môi của Lại Tư nở một nụ cười rạng rỡ, anh hài lòng dời ánh mắt về phía trước, cũng không có nhìn cô. Nhưng Tuyết Thuần nhìn gò má mê người của anh, nụ cười rạng rỡ này không có chút nào là giả, anh rất thích con của bọn họ!
Thấy được điều này, tảng đá lướn trên đầu Tuyết Thuần liền rơi xuống, nhẹ nhõm không ít.
Theo phương hướng mà Tuyết Thuần chỉ, Lại Tư hơi nhíu mày: "Ở khách sạn?"
"Ừ, bởi vì chưa từng nghĩ sẽ ở Newyork lâu dài, qua mấy ngày nữa sẽ trở về Trung Quốc." Ngón tay cầm túi sách của Tuyết Thuần căng thẳng. Con cái của Lại gia, xác thực không nên ở lại những chỗ như thế này, tối thiểu là khách sạn năm sao “phòng cho tổng thống”, chỗ bọ họ ở gọi là khách sạn ba sao còn có chút quá.
Lại Tư cau mày đi vào trong chỗ bọ họ ở.
Lại Tư đi rất nhanh và gấp, Tuyết Thuần biết anh rất muốn gặp Trích Trích và Đô Đô, vì vậy vội vàng lấy chìa khóa phòng ra, nhưng không ngờ tìm khắp cả túi sách lại không tìm thấy chìa khóa phòng. Kể từ khi sinh hai đứa trẻ, trí nhớ của cô liền rơi xuống vực thẳm, thường mỗi thứ vứt một chỗ, vì vậy ngay cả cô cũng không dám chắc chắn, rốt cuộc cô có mang chìa khóa ra ngoài hay không.
Lại Tư lòng như lửa đốt, tâm tình muốn gặp được con vượt qua tất cả, cũng không trông cậy vào cô, hai tay nhấn chuông không dứt.
Tuyết Thuần đổ tất cả đồ trong túi ra đất một bên tìm một bên không quên nói: "Trích Trích Đô Đô sẽ không mở cửa đâu, em có nói với bọn trẻ rồi, trừ phi em tự dùng chìa khóa mở cửa, nếu không hai đứa sẽ không mở."
Lần thứ hai nghe thấy Trích Trích Đô Đô. Lại Tư híp mắt lại, cái tên kì cục nhue vậy không phải là tên của hai đứa trẻ chứ? Lại Tư đưa mắt tìm câu trả lời của Tuyết Thuần, nhưng tình thế cấp bách chính chính anh cũng không thể quá để tâm đến vấn đề này, nhấn chuông hơn ba phút. Đúng như lời cô nói, không có ai đến mở cửa.
Anh không còn cách nào khác là cùng ngồi xuống tìm với cô, vừa tìm vừa không quên dạy cô: "Không thể dạy trẻ con như vậy được, nhỡ đâu có cháy nhà hoặc có chuyện ngoài ý muốn thì sao? Nếu như cái con chỉ nghe lời của em, lại không hiểu chuyện bên ngoài kia, đến chết không mở cửa thì sao."
Tuyết Thuần dừng tay, ngẩng đầu nhìn anh, chợt có cảm giác mãnh liệt, có cha của hai bé cũng tốt lắm, ít nhất thì chúng cũng sẽ không bị cô dạy hư. Hình như cô chỉ đưa hai đứa trẻ đi sai đường.
"Tìm được rồi, túi xách của em bị thủng một lỗ, chìa khóa rơi vào đấy rồi." Lại Tư tràn đầy thâm ý lại liếc nhìn gương mặt gầy gò của cô, trong lòng đột nhiên quặn lại, những năm này, có phải cô sống không tốt đúng không? Nhìn qua, hình như so với anh còn thê thảm hơn.
Trên mặt Tuyết Thuần ửng đỏ, có chút xấu hổ cười, sau đó vội vội vàng vàng đem đống đồ hỗn loạn dưới đất nhét hết vào túi xách, không đợi anh tìm tòi trong ánh mắt của cô nữa, hụt hơi thúc giục: "Nhanh mở cửa, vừa nãy chuông cửa kêu lâu như vậy, hay là dọa hỏng Đô Đô rồi." Đô Đô trời sinh nhát gan, cái gì cũng dọa con bé được hết.
Cửa vừa mở ra, ống quần Lại Tư có một vật thể khả nghi nhào tới. Phản ứng của anh đang định một cước đá bay, lại bị tiếng khóc cùng tiếng nức đánh trở về.
"Hu..hu.......Mẹ ơi có người xấu nhấn chuông cửa......hu....hu."
Hai mắt Lại Tư bừng sáng, môi mỏng mím lại, một tay ôm lấy thân thể mềm mũi dưới chân: "Đừng sợ, cha về rồi."
Đô Đô mắt khóc híp lại, lần này thân thể được nâng lên ở độ cao không bình thường, còn có giọng đàn ông xa lạ, bé kinh sợ ngừng khóc, đáy mắt ướt nhẹp đến chớp một cái cũng không dám chớm. Nước mắt rơi xuống để lộ vành mắt đỏ hồng, nhưng con ngươi màu đen lại lộ ra ánh sáng vô cùng trong suốt, giống y như đúc với Tuyết Thuần. Lại Tư vô cùng hài lòng nhìn thẳng vào mắt con gái: "Quên hỏi mẹ của con, con tên là gì?"
Trời ạ! Trên thế giới lại có gương mặt còn đẹp hơn cả Chú Lãnh! Đây là Thiên sứ mà Thiên đế tự tạo ra sao! Bé vội vàng chân chó mà đáp: "Đô Đô, Con tên là Đô Đô." Đô Đô chảy ra hai hàng nước mũi: "Đô Đô lớn lên gả cho chú có được không?"
Đột nhiên trên đầu một đám quạ đen bay qua......Cạc cạc cạc......
Trên trán Lại Tư rơi xuống mấy cái vạch đen: “Cha là cha của con”
"Vậy Đô Đô gả cho cha có được hay không?" Mặc kệ, Đô Đô vội vàng ôm chặt cổ của anh, đôi mắt chớp chớp, gương mặt hồng hào giống hết trái táo.
Tuyết Thuần dạy con kiểu gì vậy! Ánh mắt Lại Tư hướng thẳng đến phía cô.
"Đô Đô không thể gả cho cha, đó là cha không thể gả." Tuyết Thuần một bên say sưa dạy bảo, một bên đang đổ mồ hôi hột, cô thật sự không có dạy con như vậy, Đô Đô trời sinh đã hoa si, bất luật cô có sửa như thế nào, thì tật xấu này của bé cũng không sửa được.
"Mẹ." Trích Trích bị xem nhẹ hơn nửa ngày, phát hiện ba hoàn toàn không để ý đến bé, thiên tài nhi đồng vô cùng bất mãn, nhưng bé sẽ không giống con heo ngốc hoa si Đô Đô kia, hai tay bé đưa ra, ý là muốn Tuyết Thuần bế.
Lúc nhìn thấy Lại Tư, trực giác thông minh của Trích Trích liền đoán được thân phận của anh, phần lớn chính là cha t*ng trùng. Bởi vì người không biết không sợ, cho nên Đô Đô mơ mơ màng màng đón nhận, nhưng Trích Trích có chút hiểu biết người cha này, dù sao cũng là đứa trẻ bốn tuổi rồi, không khỏi có chút khiếp sợ.
Còn không phải sao, trên TV nói cha mẹ là người yêu quý con cái nhất. Nhưng mà từ khi bé cùng Đô Đô sinh ra cho đến giờ chưa từng gặp cha, mặc dù mẹ vẫn luôn nói là lỗi của mẹ, nhưng bé cảm giác mẹ là người phụ nữ tốt như vậy, chắc là sẽ không sai. Vì vậy bé liền kết luận, cha t*ng trùng không phải đồ tốt gì.
"Trích Trích ngoan, ở nhà có chăm sóc em tốt không?" Tuyết Thuần cười từ ái, đóng cửa, để túi xách xuống, liền ôm lấy đứa con trưởng thành sớm của cô. Bé lúc này, nhất định suy tính nhiều hơn em gái đơn thuần.
Thì ra trên đường tới, cô nói Trích Trích Đô Đô chính là một cặp trai gái của anh! Cái tên này, Lại Tư nhất thời im lặng.
"Có, mới vừa rồi có người nhấn chuông cửa, con vẫn nói em không có được khóc, nếu vẫn khóc, lần sau con sẽ bắt sâu rồi để trong chén cơm của em." Trích Trích một bộ dương dương đắc ý cười gian, nếu em vẫn khóc, ở trước mặt mẹ cùng chú Lãnh tỏ vẻ đáng thương, Stop! Mèo khóc chuột!
Lại Tư dở khóc dở cười, anh kìm nén bực bội: "Tuyết Thuần, lúc anh không có ở đây, em chính là dạy hai đứa nhỏ như vậy sao?"
Tuyết Thuần thu lại nụ cười, ôm chặt Trích Trích: "Cũng không coi là kém đi, em cảm thấy rất tốt, chỉ là Đô Đô có chút hoa si, Trích Trích có chút bướng bỉnh."
Lại Tư cười, tự tin nói: "Không sao, về sau có anh dạy bảo, bọn họ nhất định sẽ trở thành nhân vật đứng đầu." Con trai con gái của Lại Đương gia, dĩ nhiên là mạnh nhất thế giới!
"Con không muốn người dạy, con chỉ muốn mẹ." Trích Trích không biết bị cái gì kích thích, đột nhiên liền thét ra tiếng chói tai, sợ rằng cha sẽ bắt bé đi. Thật ra thì bé là đang lo lắng, cha t*ng trùng sẽ tách bé với mẹ ra. Trước khi tới nơi này, bé chính mắt nghe thấy mẹ với chú Lãnh có nói như vậy.
Lại Tư không hề tốt đẹp như bên ngoài, ánh mắt anh quét về phía con anh, nhất thời Trích Trích như có gai ở sau lưng, lại giống như bị ánh mắt của anh chằm chằm nhìn lấy, bé bướng bỉnh dĩ nhiên là la lên rất lớn, cái đầu nhỏ dường như có một chút suy nghĩ, cha t*ng trùng giống như một nhân vật rất lợi hại!
Tuyết Thuần có chút lo lắng vuốt vuốt mặt của Trích Trích: "Trích Trích sao vậy? Đây là cha con, không phải con rất muốn gặp cha sao? Hiện tại gặp được rồi, con nên cùng cha vui vẻ ở cùng một chỗ mới đúng chứ."
Trích Trích chu cái miệng nhỏ nhắn, nước mắt lập lòe, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trước ngực mềm mại của Tuyết Thuần, buồn buồn hỏi: "Cha t*ng trùng muốn tách chúng ta ra sao? Con không muốn rời xa mẹ!"
Lại Tư hơi nheo mắt lại, tên nhóc này đụng vào đâu vậy? Trước giờ chỉ có một mình anh được động vào! Ngực.... ..... trắng không tỳ vết của Tuyết Thuần.
Trong lòng Tuyết Thuần giật mình, cô há miệng, chợt phát hiện vấn đề này không có đáp án. Nếu như Lại Tư cố ý muốn mang bé đi, cô không hề có lực chống trả: "Cái này, sẽ không đâu."
"Sẽ, sẽ! Trên TV đều là diễn như vậy, con biết là hai người muốn ly hôn." Trích Trích nâng khuôn mặt đẫm nước mắt lên, nhận định không tốt là Lại Tư sẽ tách mẹ con họ ra.
Lại Tư nhíu mày, con trai có hình dáng của anh lúc nhỏ, rất thông minh. Nghĩ đến anh vô cùng hài lòng, sau đó hôn lên gương mặt ục ịt của con gái nhỏ trong tay.
Đô Đô nghe anh nói như vậy, không vui, quả đấm nhỏ không hề uy hiếp gõ vào mặt của Lại Tư: "Thả con xuống, con không muốn gả cho cha."
Đột nhiên tình trạng phát sinh, lần đầu tiên trong đời chân tay Lại Tư luống cuống không biết làm gì. Nếu là kẻ địch ném bom, anh còn biết tránh, nhưng con trai cùng con gái nói không cần cha, anh cư nhiên không có cách nào đối phó.
Thấy Lại Tư không thả, Đô Đô lại phát huy sở trường của mình là khóc: "Oa.... ......Con muốn mẹ, chú Lãnh, không cần cha oa.... ......."
Trích Trích chu miệng nhỏ một cái, cũng khóc: "Oa.... .......Con cũng muốn mẹ không cần cha oa.... ......"
Lại Tư đứng ngây tại chỗ, đây là tình huống gì? Anh lúc nào nói muốn tách bọn họ ra?
Tuyết Thuần vội vàng chạy sang ôm lấy cái gốc tai họa Đô Đô: "Cha sẽ không tách chúng ta ra đâu, cha chỉ muốn đến nhìn xem Trích Trích Đô Đô có khỏe không thôi, cha còn có thể mua cho Đô Đô rất nhiều đồ ăn vặt ngon, có khoai tây chiên này, có sữa đậu phộng này, còn bánh gấu, còn rất nhiều thứ khác nữa"
Mỗi một thứ nói ra, thanh âm của Đô Đô dần dần hạ thấp xuống, cái tay nhỏ bé lau đi nước mắt, thút thít hỏi: "Vậy có chocolate trứng gà không?"
"Có, đương nhiên là có, Đô Đô muốn ăn cái gì, cha cũng mua cho con hết." Bên này Tuyết Thuần không trả lời, Lại Tư vội vàng cướp lời, vội vàng đáp. Mặc dù suýt chút nữa anh phì cười. Lần đầu, anh lấy lòng người khác, chính là con gái của anh.
Đô Đô ngừng khóc, Trích Trích luôn tự xưng là nam tử hán tự nhiên lại khóc, bé mắng một câu: "Không có tiền đồ, chẳng lẽ chocolate trứng gà quan trọng hơn mẹ sao?"
Đô Đô ngẹo đầu bắt đầu nghiêm túc nghiên cứu, rốt cuộc chocolate trứng gà với mẹ thì bên nào quan trọng hơn?
Lại Tư ngồi xổm người xuống, nhìn thẳng vào mắt con trai mình: "Mẹ con tại sao lại gọi con là Trích Trích, gọi em con là Đô Đô." Lúc nói chuyện lại nhìn về phía Tuyết Thuần, ánh mắt với vẻ mặt lại không đồng tính lắm, con của anh, tại sao lại đặt tên buồn cười như vậy!
Tiểu tử gãi gãi đầu: "Đúng đó, mẹ, tại sao vậy chứ?" Sau khi cha nhắc nhở, bé thật sự cảm thấy cái tên có chút kỳ quặc, ít nhất trên TV cũng không có cái tên này. Hết cách rồi, trên cô đảo kia, bé không có nhận ra hết chữ, cũng chỉ có thể xem TV thôi.
Tuyết Thuần ngượng ngùng cười: "Bởi vì cái đó, Trích Trích là bé trai, Đô Đô là bé gái."
Mí mắt Lại Tư nhảy một cái, cái lý do này cũng quá gượng ép đi.
Trích Trích cười một tiếng: "Người phải là đồng ý con, không được tách con ra khỏi mẹ và Đô Đô, còn liền thừa nhận người là cha t*ng trùng của con."
Lại Tư dở khóc dở cười: "Được, cha thề, cha tuyệt đối sẽ không tách ba người các con ra." Cha t*ng trùng, bất luật là hoang đường cỡ nào, nhưng anh sẽ tạm thời chấp nhận.
Trích Trích thấy anh thề thật, còn sảng khoái như vậy, không khỏi hoài nghi độ tin cậy mà anh có, nghiêng đầu kéo kéo Tuyết Thuần: "Mẹ, có thể tin được không?"
Tuyết Thuần môi đỏ giật giật: "Hẳn là, có thể, đại khái.... ....Có đấy."
Trích Trích vặn vặn cái đầu nhỏ: "Vậy thì chắc không thể tin rồi." Nói xong, bé ngáp một cái: "Con đi ngủ đây, mẹ ngủ ngon, cha t*ng trùng ngủ ngon, Đô Đô ngủ ngon."
Ách.... ........ Thiếu chút nữa thì quên, Trích Trích ngoại trừ quá thông minh, thì còn có một khuyết điểm không thể không nói, một khi đã ngủ, động đất cũng không thể lay động bé dù một chút, lập tức bỏ lại mọi người, nhấc mông đi ngủ.