Rể Cuồng

Chương 58: BÀ CỤ THẨM KIÊU CĂNG

Sau khi đi vào sảnh tiệc, Thẩm Mộng Thần đi đến trước mặt Thẩm lão thái quân, cung kính lên tiếng chào: “Bà nội sinh nhật vui vẻ, chúc bà sự khỏe, vạn sự như ý......”

Bà cụ Thẩm nhìn thấy Thẩm Mộng Thần sau, gật đầu ừ một tiếng: “Tìm một chỗ ngồi đi......”

Thái độ Bà cụ Thẩm đối với Thẩm Mộng Thần hờ hững lạnh lẽo, vô cùng lạnh lùng.

Bác hai của Thẩm Mộng Thần Thẩm Chấn Hoa quát lớn Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần cô xảy ra chuyện gì sao? Sao bây giờ mới đến? Cô không biết hôm nay là đại thọ bảy mươi của bà nội cô sao?”

Thẩm Mộng Thần áy náy nói: “Thật ngại quá, cháu hôm nay mới từ Thiên Hải trở về, thu dọn mọi thứ hết nửa ngày......”

Thẩm Chấn Hoa cười lạnh nói: “Ha ha, xem ra trong lòng cô, cô thu dọn đồ đạc còn quan trọng hơn so với sinh nhật bà nội mình mà......”

Vương Thu Cúc thấyThẩm Chấn Hoa không ngừng chê bai Thẩm Mộng Thần. Không nhịn được cười trả lời một câu: “A, chúng tôi nào so sánh được anh hai đây, nhà anh đại nghiệp lớn, lại là người đứng thứ hai công ty nhà họ Thẩm, chúng tôi sao bì được, sau khi Minh Đạo chết, ai quản hai mẹ con chúng ta đâu, ha ha......”

Vương Thu Cúc vừa nói xong, Bà cụ Thẩm đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Hừ, Thu Cúc con lại nói ta không phải sao? Nói ta bất công sao? Hả?”

Vương Thu Cúc cười lạnh, chụp chụp móng tay, mặt mày khó đoán nói: “Ôi dào, mẹ, con nào dám nói mẹ đâu? Lúc Minh Đạo sống, con cũng không dám, đừng nói là khi Minh Đạo chết, con chính là một người ngoài, ai quan tâm bọn con chết sống thế nào......”

Bà cụ Thẩm híp mắt lại, Thẩm Chấn Hoa đập một bàn tay trên mặt bàn: “Vương Thu Cúc ! Cô nói chuyện với mẹ thế đấy hả? Mừng thọ mẹ cô không muốn tới cũng đừng tới, bây giờ cô có thể đi !”

Vương Thu Cúc cười lạnh nói: “À, đi thì đi, con rể tôi là Lâm Chi Diêu bị nhà họ Thẩm các người ngăn ở ngoài cửa, nói là người ngoài,nên tôi không còn xấu hổ ở đây nữa, tôi vẫn tự nhận thức được một chút

.....”

Vương Thu Cúc nói xong cũng đi ra ngoài, thật mới mẻ, mặc dù Lâm Chi Diêu nói với bà ta anh không có tiền. Vương Thu Cúc là kẻ nịnh hót, xu nịnh điển hình, bà ta là kẻ hơm hĩnh nhưng cũng không phải thật ngốc, Lâm Chi Diêu mặc dù nói với bà ta mình không có tiền, nhưng quan hệ Lâm Chi Diêu còn đó. Là bạn bè của Tổng giám đốc tập đoàn Cửu Châu Giang Hằng, còn nữa xế chiều hôm nay chuyện đại ca của Yến Tử. Cho nên Vương Thu Cúc bây giờ đắc tội nhà họ Thẩm, trong nội tâm bà ta không hoảng chút nào.

Thẩm Mộng Thần ở bên cạnh nhìn Vương Thu Cúc sợ cái này sợ cái kia, đều sợ ngây người. Đây là Vương Thu Cúc cô biết sao? Trước kia khi ở trước mặt người nhà họ Thẩm, luôn ăn nói khép nép đấy ư? Mà bây giờ bà lại bảo vệ Lâm Chi Diêu như thế lại là ý gì đây? Có điều, nghi hoặc thì nghi hoặc Vương Thu Cúc bây giờ bảo vệ Lâm Chi Diêu, trong lòng cô rất thoải mái.

“Được rồi Thu Cúc, đều là người một nhà, sao mà? Hôm nay là sinh nhật mẹ, cô và Mộng Thần nhanh tìm chỗ ngồi......”

Bác cả Thẩm Mộng Thần Thẩm Vu Ân cười ha hả khuyên nhủ.

Thẩm Vu Ân nói Vương Thu Cúc xong, lại nói Thẩm Mộng Thần: “Mộng Thần, bác nghe nói cháu bán công ty? Cháu sau này tính thế nào ?”

Thẩm Mộng Thần chần chừ một lúc nói với bà cụ Thẩm : “Bà nội, cháu...... Cháu có thể trở về công ty nhà họ Thẩm làm không?”

Bà cụ Thẩm nhíu nhíu mày: “Mộng Thần à, công ty bây giờ cũng không tốt hơn, rất khó khăn, cháu trở về ta hoan nghênh, nhưng bây giờ công ty không có vị trí phù hợp với cháu, vị trí Giám đốc đều có người, bà nội cũng không thể để cháu làm nhân viên nhỏ được?”

Thẩm Mộng Thần nghe vậy, ánh mắt mờ đi, lập tức cười nói: “Dạ, không sao, cảm ơn bà nội, cháu...... cháu đi xin việc khác ạ......”

Thẩm Mộng Thần nói xong cũng kéo Vương Thu Cúc tới ngồi chỗ xa xa không ai để ý......

Thẩm Mộng Thần vừa đi hai bước, cô nghe được sau lưng bác hai Thẩm Chấn Hoa nhỏ giọng nói: “Ha ha, còn nghĩ trở về? Trở về làm gì? Đòi gia sản nhà họ Thẩm chúng ta à? Nếu như nó không kết hôn còn có thể, nhưng bây giờ nó kết hôn rồi, chú ba lại chết, chẳng lẽ sau này tài sản nhà họ Thẩm chúng ta chia cho người ngoài ? Dù sao tôi cũng không đồng ý......”

Giọng Thẩm Chấn Hoa nói nhỏ cũng không nhỏ, Thẩm Mộng Thần vừa vặn có thể nghe được, cơ thể Thẩm Mộng Thần khẽ run lên, bỗng nhiên quay người nhìn Thẩm Chấn Hoa : “Bác hai, bác đây là cố ý nói cho cháu nghe à?”

Thẩm Chấn Hoa cười ha hả khoát khoát tay nói: “Ta tiện miệng nói thôi, bà cô không phải đã nói rồi sao, công ty bây giờ không có vị trí, đương nhiên cô nếu là muốn tới đây làm nhân viên nhỏ, tôi cũng không có ý kiến......”

Cơ thể Thẩm Mộng Thần bị tức đều đang run rẩy, cô nhìn thật sâu mấy người nhà họ Thẩm kia. Thẩm Chấn Hoa không quan trọng mà cười cười đối mặt với cô, Thẩm Vu Ân thì cười cười xoay đầu sang một bên, hiển nhiên không để ý đến cô. Bà cụ Thẩm lại đứng dậy cùng bạn hợp tác nhà họ Thẩm hàn huyên......

Một nháy mắt Thẩm Mộng Thần hiểu rõ, cô lặng lẽ nắm chặt nắm đấm, nói với Thẩm Chấn Hoa : “Bác hai, bác cả, các người yên tâm, Thẩm Mộng Thần này coi như có chết đói, cũng sẽ không trở về cướp đoạt gia sản với các người!”

Thẩm Mộng Thần nói xong cũng đi đến góc phòng.

Vương Thu Cúc kéo cánh tay Thẩm Mộng Thần, lo lắng nhìn con gái mình: “Mộng Thần, đừng để trong lòng, đừng sợ, bên cạnh con còn mẹ đây, còn Lâm Chi Diêu nữa. Sau này chúng ta một nhà ba người cùng nhau sống với nhau...... Chúng ta chẳng thèm cầu cạnh ai cả......”

Thẩm Mộng Thần nghe được lời của Vương Thu Cúc, trong lòng nhẹ nhõm, dễ chịu hơn nhiều, nặng nề gật đầu: “Vâng, cảm ơn mẹ......”

Bây giờ thái độ Vương Thu Cúc đối Lâm Chi Diêu, làm Thẩm Mộng Thần dễ chịu rất nhiều. Kỳ thật kiếm bao nhiêu tiền, bà không quan tâm. Bà chỉ muốn an yên, bình dị hạnh phúc.

Vương Thu Cúc kéo Thẩm Mộng Thần đến một chiếc bàn trống sau sảnh tiệc: “Mộng Thần, nhìn rõ đi, nhà họ Thẩm bọn họ vốn không xem con ra gì. Ba con chết, bọn họ mặc kệ con. Không nói những cái khác, con không thấy bọn họ thà để người ngoài ngồi chứ không để cho hai mẹ con mình ngồi...... Hai , ba con mất rồi, không ai làm chủ cho mẹ con mình cả.......”

Vương Thu Cúc nói, trong lòng buồn rầu, nước mắt rớt xuống. Thẩm Mộng Thần tranh thủ thời gian cầm khăn tay lâu cho bà, an ủi bà: “Mẹ không sao, còn con và Lâm Chi Diêu đây, sau này con và Lâm Chi Diêu chăm sóc cho mẹ......”

“Ừ......” Vương Thu Cúc nhẹ gật đầu......

“Cô Thẩm? Cô sao lại ở đây?" Ngay lúc Thẩm Mộng Thần an ủi Vương Thu Cúc, đột nhiên một giọng nói kinh ngạc truyen đến tai Thẩm Mộng Thần. Sau đó hai người từ sảnh yến hội đi đến.

Thẩm Mộng Thần quay đầu nhìn lại, là Giang Hằng một thân tây trang màu đen, sau lưng Giang Hằng còn có một người đàn ông trung niên hơi mập, là Lý Song Hào .

Thẩm Mộng Thần nhìn Giang Hằng cũng hơi kinh ngạc: “Tổng Giám đốc Giang ? Sao ngài cũng ở đây? Ngài cũng tới tham gia mừng thọ bà nội tôi sao?”

Giang Hằng nghi hoặc nhìn thẩm Mộng Thần một chút, sau đó lại nhìn đám người bà cụ Thẩm phía trước. Lúc này mới nói với Thẩm Mộng Thần: “Không phải, tôi mới vừa ở trên lầu cùng người ta bàn xong chuyện làm ăn, không muốn đi, vừa hay nhìn thấy cô, cô Thẩm , hôm nay sinh nhật bà nội cô à?”

Thẩm Mộng Thần nhẹ gật đầu......

Giang Hằng ồ một tiếng, sau đó nói với Lý Song Hào: “Giám đốc Lý, nếu là sinh nhật bà nội cô Thẩm ,

Vậy chú sang chúc mừng đi......”