Rể Cuồng

Chương 64: THẨM NHƯỢC TUYẾT SỬNG SỐT

Thẩm Nhược Tuyết thấy Hướng Khải sau khi xuống lầu câu đầu tiên chính là làm chủ cho cô. Bỗng chốc giống như tìm được chủ kiến. Vô cùng đáng thương nói với Hướng Khải: “Hướng tổng, anh đến rồi, anh nếu như không đến, tôi sắp bị tên khốn đó bắt nạt chết rồi. Tên khốn đó động tay động chân với tôi, loại người khốn nạn này, ở công ty của các anh, cũng sẽ tổn thất đến hình tượng của các anh, anh nhất định đuổi việc anh ta...”

Thẩm Nhược Tuyết xinh đẹp, chiều cao 1m65, vóc dáng lồi lõm trước sau, rất đẹp. Một đại mỹ nữ như cô ta lúc dùng giả bộ đáng thương với Hướng Khải, nhất là Thẩm Nhược Tuyết chủ động khoác tay của Hướng Khải. Trong nháy mắt khiến Hướng Khải hoàn tan. Ham muốn bảo vệ của Hướng Khải lập tức gợi lên.

Tức giận nói: “Nhược Tuyết cô yên tâm, tôi nhất định làm chủ cho cô, tên khốn đó nói anh ta làm bên thương vụ phải không, vừa hay là chuyên môn của tôi, tôi trực tiếp đuổi anh ta! Cô yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ cho cô một lời giải thích...”

“Anh ta đâu?” Hướng Khải nhíu mày hỏi.

Thẩm Nhược Tuyết chỉ vào Lâm Chi Diêu ở một bên hút thuốc: “Hướng tổng, chính là tên khốn quay lưng hút thuốc về phía chúng ta.”

Hướng Khải gật đầu, dẫn Thẩm Nhược Tuyết đi đến đằng sau Lâm Chi Diêu. Hướng khải lạnh giọng nói: “Anh bị sa thải rồi! Tự mình đến phòng tài vụ kết toán lương rồi cút đi... quay người lại đây, tôi ngược lại muốn xem thử anh là ai! Tôi sao cảm thấy anh không giống người của công ty chúng tôi?”

Lâm Chi Diêu giẫm tắt đầu thuốc, cười lạnh xoay người lại: “Ha, anh muốn đuổi việc tôi?”

“Đúng... tôi chính là...” Hướng Khải vô thức nói, nhưng khi nói được một nửa, thần sắc bỗng thay đổi. Trong nháy mắt sắc mặt tái nhợt đi, trên trán toát mồ hôi lạnh.

Vội vàng lắp bắp nói với Lâm Chi Diêu: “Không... tôi không phải...”

Thẩm Nhược Tuyết đứng bên cạnh Hướng Khải mà hơi sốc, nghi hoặc nói với Hướng Khải: “Hướng tổng, mau đuổi việc anh ta, kêu anh ta cút đi...”

Lá gan của Hướng Khải lúc này đã sắp bị vỡ ra rồi, người phụ nữ ngu ngốc Thẩm Nhược Tuyết này, vậy mà bảo anh ta đuổi việc cấp trên của mình? Nháo? Chuyện hôm nay nếu như xử lý không tốt, sự nghiệp của anh ta cũng chấm hết!

Nghĩ đến đây Hướng Khải trực tiếp hất tay của Thẩm Nhược Tuyết ra, quát to: “Cô là ai, tôi không quen cô! Với lại, người của tập đoàn Cửu Châu chúng tôi, cô muốn đuổi thì đuổi sao? Thật sự coi tập đoàn Cửu Châu là của nhà cô à? Mau cút...”

Thẩm Nhược Tuyết thấy phản ứng này của Hướng Khải, hoàn toàn nghi hoặc, chỉ vào Lâm Chi Diêu, nghi hoặc vô cùng nói với Hướng Khải: “Hướng tổng anh làm sao thế, tôi là Thẩm Nhược Tuyết, chính là tên khốn này, vừa rồi sỉ nhục tôi...”

Thẩm Nhược Tuyết nói xong, kiêu ngạo nói với Lâm Chi Diêu: “Lâm Chi Diêu! Anh nói, tôi đổ oan cho anh sao? Hả?”

Lâm Chi Diêu khẽ gật đầu, cười như không cười nói với Hướng Khải toát mồ hôi lạnh, mặt mày trắng bệch: “Hướng tổng phải không, người phụ nữ này nói không sai, vừa rồi tôi vả miệng cô ta, còn sỉ nhục cô ta. Anh muốn đuổi việc tôi sao? Ha ha...”

Mồ hôi lạnh trên trán Hướng Khải chảy càng nhiều, lúc này thấy Lâm Chi Diêu hỏi anh ta, đầu của anh ta càng cúi thấp, tập đoàn Cửu Châu có thể xếp vào top 500 doanh nghiệp lớn mạnh nhất trên thế giới, muốn được thăng chức rất khó, nhưng ngược lại, một khi thăng chức, đãi ngộ nhận được sẽ khác một trời một việc với trước đây! Lâm Chi Diêu là cấp trên của anh ta, đánh chết anh ta cũng không dám đắc tội. Hơn nữa anh ta là người cũ của tập đoàn Cửu Châu. Cũng nghe nói một số tin đồn, anh ta chính là bạn tốt của Giang Hằng – chủ tịch của tập đoàn bọn họ!

Lúc này Hướng Khải bị Lâm Chi Diêu dọa cho hai chân đều run rẩy, cúi đầu vô cùng cung kính nói: “Không dám, không dám... hiểu lầm đây đều là hiểu lầm, Lâm tổng, tôi thật sự không biết là anh... tôi nếu như biết là anh, cho dù có cho tôi một trăm lá gan tôi cũng không dám...”

Đoàng... Thẩm Nhược Tuyết sau khi nghe thấy lời của Hướng Khải, mạnh suy nghĩ trong đầu nổ đoàng một tiếng. Đầu óc trống rỗng, cô ta tưởng mình nghe mình, nhưng lúc này cô thấy bộ dạng run rẩy vì sợ hãi của Hướng Khải thì cô ta hiểu những gì Hướng Khải nói là thật rồi!

Thẩm Nhược Tuyết lắp bắp nói với Hướng Khải: “Hướng tổng, anh... anh vừa gọi anh ta là gì? Anh ta là cấp trên của anh?”

Hướng Khải chua chát gật đầu, nhưng lại không dám nói.

Thẩm Nhược Tuyết chấn động nói: “Không thể nào, điều này sao có thể chứ! Tên phế vật này chỉ là một kẻ ở rể của nhà họ Thẩm chúng tôi mà thôi! Anh ta sao có thể là chủ quản cấp cao của tập đoàn Cửu Châu chứ?”

Hướng Khải nghe thấy lời của Thẩm Nhược Tuyết, mặt mày kinh ngạc nhìn Lâm Chi Diêu. Sự sửng sốt tràn ngập trên mặt, đùa à? Nhân vật như Lâm Chi Diêu, cho dù là anh ta cũng phải khom lưng cúi người, là đại nhân vật thường xuyên ăn cơm cùng Giang Hằng, vậy mà là người ở rể của nhà họ Thẩm bọn họ sao?

Nghĩ đến đây, Hướng Khải cười lạnh nhìn Thẩm Nhược Tuyết nói: “Ha ha, cô Thẩm, uổng công tôi trước đây đối đãi với cô như bạn bè, cô bây giờ nói với tôi, người đàn ông ưu tú như Lâm tổng của chúng tôi, vậy mà là con rể phế vật của nhà các cô sao? Ha ha, cô Thẩm coi tôi là kẻ ngốc mà trêu đùa à? Chơi rất hay sao? Hửm?”

Trong lòng Hướng Khải lúc này đã oán hận ngập trời đối với Thẩm Nhược Tuyết! Sáng nay anh ta vừa để lại ấn tượng tốt với Lâm Chi Diêu. Lâm Chi Diêu cũng đồng ý xem xét cho anh ta chuyển chính thành phó chủ quản! Mà bây giờ mọi thứ đều xong rồi! Có thể nói bây giờ vận mệnh của anh ta đã hoàn toàn nằm trong tay của Lâm Chi Diêu! Anh ta bây giờ ngay cả ý muốn giết Thẩm Nhược Tuyết cũng có.

Thẩm Nhược Tuyết thấy Hướng Khải tức giận, bỗng bị dọa mà rùng mình trong lòng, vội giải thích với Hướng Khải: “Hướng tổng, tôi thật sự không lừa anh, là thật mà...”

Lúc này Lâm Chi Diêu vỗ vai của Hướng Khải nói: “Người phụ nữ ngu ngốc này nói không phải giả, những gì cô ta nói đều là sự thật, được rồi, nơi này không có chuyện của anh nữa, anh quay về làm việc đi, cố gắng làm việc. Tôi làm việc công tư phân minh, chuyện này anh là người không biết nên không trách. Chuyện đó tôi vẫn đồng ý với anh, cố gắng làm việc đi...”

Hướng Khải nghe thế thì vui mừng, vội cúi người cảm ơn Lâm Chi Diêu: “Cảm ơn Lâm tổng, cảm ơn Lâm tổng, cảm ơn Lâm tổng...” Thái độ đó thật sự muốn muốn hạ thấp mình bao nhiêu thì hạ thấp mình bấy nhiêu. Sau khi nói xong Hướng Khải cũng không dám ở lại, vội chạy về công ty...

Đợi sau khi Hứa Khải đi rồi, sắc mặt của Thẩm Nhược Tuyết trắng bệch nói: “Anh anh anh... anh sao có thể trở thành chủ quản cấp cao của tập đoàn Cửu Châu chứ?”

Lâm Chi Diêu mỉm cười: “Thấy cô bị dọa rồi, không phải, cô bị lừa rồi, vừa rồi tôi nhờ Hướng Khải đó giúp tôi diễn kịch đó. Tôi chỉ là một tên vô dụng, tôi là thằng ở rể phế vật... Tôi đâu dám với cao tới tập đoàn Cửu Châu, cô nói có phải không, chị hai? Ha...”

Lâm Chi Diêu vô cùng mỉa mai nói với Thẩm Nhược Tuyết.

Thẩm Nhược Tuyết không phải đồ ngốc, người phụ nữ có thể ngồi vào chiếc tổng giám thương vụ của công ty nhà họ Thẩm, người phụ nữ có thể đặt ngang hàng với Thẩm Nhất Bân – người thừa kế mà bà cụ Thái chỉ định, sao có thể ngốc được chứ? Không thể, trong lòng cô ta lúc này vô cùng chắc chắn, chính là chủ quản của bộ phận thương vụ! Loại người có thân phận như Hướng Khải sao có thể vì tiền, hạ mình để diễn trò với Lâm Chi Diêu chứ?

Sắc mặt của Thẩm Nhược Tuyết tái đi, trong lòng vô cùng chấn động, cô ta đứng ngây ngốc ở đó, một lúc lâu cũng chưa hoàn hồn được. Mà đợi khi cô ta ngẩng đầu lên, Lâm Chi Diêu đã bước vào trong tập đoàn Cửu Châu rồi. Trước cửa lớn của tập đoàn Cửu Châu, chỉ có một mình cô ta đứng đó...

...

11 giờ sáng, trước cửa công ty của Thẩm Mộng Thần, mặt mày Thẩm Nhất Bân không vui đi vào trong. Sau khi đi vào thì trực tiếp đi vào văn phòng của Thẩm Mộng Thần.

Thẩm Mộng Thần đang nghiêm túc thiết kế, thấy cửa văn phòng của mình bị người khác trực tiếp đẩy ra thì nhíu mày, ngẩng đầu thì nhìn thấy là Thẩm Nhất Bân, lửa giận trong lòng không khỏi bùng lên: “Thẩm Nhất Bân, anh đến đây làm gì?”

Thẩm Nhất Bân mặt mày khinh thường nói: “Ha, thật tưởng tôi thèm đến đây sao? Là bà nội ép tôi đến. Nói xong một chuyện thì tôi sẽ đi, hai hạng mục kiếm tiền của công ty, đêm qua bị tập đoàn Cửu Châu cướp mất rồi. Bà nội bảo tôi nói cho cô một tiếng, cô đến tìm người của tập đoàn Cửu Cấp hỏi thử, rốt cuộc có chuyện gì...”

Thẩm Mộng Thần bị chọc cười: “Thẩm Nhất Bân, anh là tên ngốc sao? Hửm? Hạng mục của công ty nhà họ Thẩm bị tập đoàn Cửu Châu cướp rồi, có liên quan gì đến tôi? Công ty của nhà họ Thẩm mấy người có chia cho tôi một đồng tiền nào không?”

Thẩm Nhất Bân sững ra, nghĩ lại những điều Thẩm Mộng Thần nói hình như có chút đạo lý. Nhưng bảo anh ta cầu xin Thẩm Mộng Thần, anh ta không làm được. Nhớ trước đây, anh ta mỗi lần gặp Thẩm Mộng Thần, không phải đều là dáng vẻ cao cao tại thượng hay sao? Lúc này kêu anh ta hạ mình đến cầu xin Thẩm Mộng Thần sao? Ha ha, xin lỗi, anh ta thật sự không làm được.

“Ra ngoài... nếu không tôi gọi bảo vệ!” Thẩm Mộng Thần lạnh giọng nói.

Nơi Thẩm Mộng Thần bây giờ đi làm có bảo vệ, hơn nữa còn là lính đặc chủng giải ngũ, là Lâm Chi Diêu cố tình sắp xếp. Anh không muốn Thẩm Mộng Thần ở dưới mí mắt của anh mà xảy ra chút chuyện gì cả...

Sắc mặt của Thẩm Nhất Minh trong nháy mắt tối sầm, vỗ mạnh lên trên bàn của Thẩm Mộng Thần, trầm thấp nói: “Thẩm Mộng Thần! Cô dám nói chuyện với tôi như thế? Cô dám làm trái lệnh của bà nội?”

Thẩm Mộng Thần nghĩ tới đêm qua khi đến cửa trong tiệc chúc thọ bà cụ Thẩm, Lâm Chi Diêu bị tên Thẩm Nhất Bân này cản lại sỉ nhục không cho vào trong. Trên mặt trực tiếp xuất hiện nụ cười lạnh: “Vậy anh cho một lý do tôi phải nghe lời mấy người đi? Dựa vào việc tôi họ Thẩm? Ha ha... dựa vào việc khi ba tôi còn sống, các người chỉ biết lấy tiền lương của ông ấy? Dựa vào việc ba tôi sau khi chết nhà họ Thẩm các người trực tiếp đuổi hai mẹ con chúng tôi ra khỏi cửa? Để chúng tôi tự sinh tự diệt? Hay là dựa vào việc đêm qua tôi cầu xin bà ta để tôi quay về đi làm, nhưng ngay cả một vị trí nhân viên cỏn con cũng không cho tôi?”

“Cô... cô cô cô... Thẩm Mộng Thần cô rất giỏi... cô...!” Thẩm Nhất Bân bị Thẩm Mộng Thần nghẹn giọng không nói lên lời. Chỉ có thể gắt gỏng.

Khi Thẩm Nhất Bân muốn uy hiếp Thẩm Mộng Thần, có hai bảo vệ vóc người tráng kiện trực tiếp đi vào văn phòng của Thẩm Mộng Thần. Hai bảo vệ không nói hai lời, lập tức lôi Thẩm Nhất Bân đang kêu thảm thiết ra ngoài...

Hai bảo vệ sau khi lái Thẩm Nhất Bân ra cửa, trực tiếp ném mạnh lên đất. Một bảo vệ trên đầu có sẹo trong số đó vả mặt của Thẩm Nhất Bân: “Thằng ranh, cậu còn dám tiếp tục đến quấy rầy giám đốc Thẩm, tôi đánh gãy một chân cậu!”

“Các người cứ chờ đấy! Các người cứ đợi đấy cho tôi!” Thẩm Nhất Bân điên cuồng to mồm với hai bảo vệ. Nhưng khi ánh mắt của hai bảo vệ nhìn chằm chằm anh ta, thì bị dọa vội vàng chạy như một làn khói...