Rơi Vào Hoàng Hôn

Chương 11

Edit: Doãn.

"Anh Lục, tối qua mày không sao chứ, liệu có ảnh hưởng gì không..." Triệu Ngập thì thào vào tai tôi.

"Haiz, đã bảo không sao mà, có cần tao biểu diễn cả bài thể dục nhịp điệu cho mày xem không?" Tôi đẩy Triệu Ngập rồi đứng dậy, "Tao đi điểm danh đây, lát gặp."

Sáng nay ban cán sự Thể Dục đã giành hạng hai chạy 1500m, thành tích rất ấn tượng, các hạng mục khác lớp chúng tôi cũng hoàn thành cực kỳ xuất sắc, tôi không thể để bản thân rớt lại đằng sau được.

Trước khi cuộc thi bắt đầu, tôi đứng trên đường đua khởi động, cũng thật xúi quẩy, thằng cha bên cạnh tôi lại đến từ đội điền kinh lớp Tám, kế bên là Cái Gai đang dùng hai cặp mắt gấu trúc đứng dòm tôi chằm chằm.

"Lục Tu Mạn!" Tôi nghe giọng Lý Giang Cao truyền đến.

"Tôi yêu bạn!" Lần này là giọng của cả lớp.

"Lục Tu Mạn!"

"Giành hạng nhất!"

Tôi quay đầu vẫy tay với bọn họ, aiz, cũng có thể diện lắm ấy chứ.

Tiếng còi vang lên, âm thanh hò reo xung quanh ngày càng chấn động hơn, tôi vững vàng bám sát phía sau đội điền kinh lớp Tám kia.

Chạy 1000m yêu cầu phải chạy hai vòng rưỡi, đến giữa vòng thứ hai, rõ ràng những người ban nãy chạy cắm cổ trước đã hơi không ổn, đội điền kinh về đầu, tôi về thứ hai.

Nhưng mà đội điền kinh này thật sự rất lợi hại, từ lúc bắt đầu vẫn không ngừng tăng tốc, tôi bám theo cũng phải vã mồ hôi hột.

"Cố lên nào Lục Tu Mạn!" Đột nhiên có một âm thanh quen thuộc lọt vào tai tôi, làm tôi sững người mất một giây, đờ mờ, là anh trai tôi!

Tôi nhìn thoáng qua thân ảnh đang đứng bên ngoài đường đua của anh, anh lại hô to, "Chạy đi đồ ngốc!"

Tôi lao lên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Đệt! Đệt! Đệt! Anh trai tôi đến rồi!

Anh trai tôi đến xem tôi thi đấu!

Một lần nữa, tôi rút ngắn khoảng cách với đội điền kinh, còn chưa đến một vòng đua, vốn dĩ tôi nghĩ mình cứ giữ được hạng hai là OK rồi, song hiện tại tôi đã thay đổi quyết định.

Tôi muốn giành hạng nhất!

Tôi bất ngờ tăng tốc, ngay tích tắc đã vượt qua đội điền kinh, lại tiếp tục tăng tốc, chết tiệt, anh trai đang đợi tôi ở vạch đích! Gắng lên!

Đội điền kinh còn chưa kịp phản ứng, tôi đã thành công chạm vạch.

"Quá đỉnh anh Lục ơi!" Ban cán sự Thể Dục chạy vụt đến ôm tôi, Lý Giang Cao, Triệu Ngập, tất cả mọi người đều vây quanh tôi, tuy nhiên tôi không có thời gian để ý bọn họ, tôi chạy đến chỗ anh trai tôi, anh mặc một chiếc sơ mi trắng kết hợp với quần jean, y hệt một chàng trai học đường ngây thơ thuần khiết.

"Sao anh lại tới đây?" Vừa chạy xong 1000m mà thứ tôi đọng lại chỉ toàn là ngạc nhiên và vui vẻ, mệt nhọc gì đó đều chẳng màng.

"Đây chả phải muốn tạo bất ngờ cho em sao?" Anh trai tôi mỉm cười.

"Chào anh trai!" Lý Giang Cao là người đầu tiên phản ứng, tiếp đó liền liến thoắng một tràng "chào anh trai" tới tấp vào anh trai tôi.

"Chào mọi người, anh có mua một ít đồ ăn nhẹ, mọi người chia ra nhé." Anh trai tôi đưa túi đồ cho Lý Giang Cao, ôm lấy eo của tôi sau đó kéo tôi đi về hướng khác.

"Anh vào đây bằng cách nào?" Tôi hỏi anh trai.

"Mẹ kiếp, anh trai em dù sao cũng học ở đây ba năm, có thế mà không vào được thì còn gì thú vị nữa."

"Vậy ngày mai anh có đến xem trận bóng rổ của tụi em không?" Tôi dùng ánh mắt trần ngập mong mỏi nhìn anh.

"Sao có thể không đến hả cục cưng! Anh xin nghỉ phép, khách sạn cũng đã đặt rồi, không cần lo." Anh trai tôi ôm tôi nói.

Anh lén lút trở về cho nên đến nhà cũng không vào được, tội nghiệp quá!

Tôi xúc động muốn hôn anh, nào ngờ anh lại né tránh, cúi đầu nhìn tôi với vẻ bất lực, "Chúng ta đang ở trường học cục cưng à, em giữ ý tứ chút đi!"

Tôi nhoẻn môi cười và ôm chầm lấy anh.

"Được rồi được rồi, mau đi chơi cùng mấy bạn của em đi, gần đến giờ học rồi, anh ở cổng đợi lát nữa đưa em đi ăn tối." Anh trai xoa đầu tôi.

"Ò." Tôi buông anh ra rồi đi về phía lớp, lời dặn dò của anh trai vang lên từ sau lưng, "Nhớ gọi điện thoại báo cho mẹ một tiếng."

"Được!" Tôi vẫy tay với anh, tặng cho anh một nụ hôn gió, anh trai bảo rằng anh đã nhận được rồi.

Lúc tôi quay về lớp, cả đám lưu manh kia đã chạy đi coi nữ sinh thi nhảy cao, Đỗ Nhược đưa tôi một chai nước, "Anh hùng về rồi à!"

"Có lòng thì xoa bóp chân cho tôi luôn đi?" Tôi cười cười với nhỏ.

"Có cái nịt." Nhỏ cũng cười.

"Này, hỏi cậu một chuyện." Tôi ngồi xuống cạnh nhỏ, "Cố Phồn và đối tượng hẹn hò của cậu ta..."

Còn chưa nói hết câu nhỏ đã xua tay, "Aiz, chia tay lâu rồi."

"Chia tay rồi?" Tôi có chút kinh ngạc, vậy dấu hôn trên xương quai xanh của Cố Phồn...

Tôi xoay người thì thấy Triệu Ngập và Cố Phồn đang quàng vai nhau xem nhảy cao, nói nói cười cười hết sức vui vẻ.

Tôi cũng vui ơi là vui.

Sau khi cuộc thi buổi chiều kết thúc, tôi và anh trai đi ăn xiên que nướng, tôi vốn muốn ăn lẩu, nhưng anh trai tôi sợ tôi ngày mai chơi bóng rổ sẽ bị đau bụng nên đành đổi món.

"Ngày mai xem em giành cho anh thêm một chức vô địch nữa." Tôi với anh trai cùng muốn một ly.

"Đối với anh em lúc nào cũng là nhà vô địch."

Tối về, anh trai tôi đưa tôi đến dưới nhà sau đó quay về khách sạn, lại một lần nữa tôi thở dài, cảm thấy anh thật tội nghiệp, có nhà không thể về, có bố mẹ không thể... nhưng tôi không nói thành lời.