Edit: Doãn.
Mọi năm vào thời điểm này tôi đều đang miệt mài ôn tập chuẩn bị cho kỳ thi cuối kì, không biết năm nay tên ngốc Lý Giang Cao có sống sót nổi hay không.
Đột nhiên tôi chợt nhớ ra mình còn chưa gọi điện thoại báo với nó một tiếng mà cứ thế bốc hơi luôn, nó chắc chắn đã sốt ruột đến phát điên rồi. Liệu lão Trương có nói với lớp chuyện tôi tạm nghỉ học không? Liệu Từ Mạc có ở trong lớp mắng tôi là đồ biến thái không?
Cố Phồn thì sao? Cậu ta... liệu cậu ta có giống tôi bị mang đến chỗ này rồi nhốt lại không?
Quả nhiên sau khi không gian trở nên yên ắng, những suy nghĩ xáo trộn này sẽ lộ diện luẩn quẩn trong tâm trí tôi, khiến tôi đau đầu.
Mãi cho đến lúc trời tối đen, xung quanh vẫn không mảy may phát ra chút tiếng động nào, tôi suýt tí đã cho rằng bản thân bị bỏ quên rồi, buổi sáng ngày thứ hai, rốt cuộc cũng có người bước vào.
Lại là người phụ nữ ngày hôm qua, trên tay cầm theo một khay thức ăn, cô ta đẩy nó qua khe hở nhỏ dưới lan can sắt, không có dự định mở miệng nói với tôi nửa lời, cứ vậy quay gót rời đi.
"Chờ đã." Tôi vội vàng ngăn cô ta lại, phát hiện giọng mình đã trở nên khản đặc, "Tôi muốn đi vệ sinh." Tôi nói.
Cô ta thậm chí còn không quay đầu lại, "Trong đó có chậu." Thanh âm cô ta bị tiếng đóng cửa nghiền nát vỡ vụn.
Nghe thấy những lời này, tôi sững sờ đứng đực mặt tại chỗ một lúc lâu, loại trải nghiệm thời nguyên thuỷ này thế mà lại diễn ra trên người tôi.
Tôi đưa mắt nhìn cái chậu nhựa màu đỏ nằm trong góc, lại nhìn khay thức ăn, bên trong có một chén nước, hai cái bánh bao hấp cùng một ít bắp cải luộc.
Tôi cầm một cái bánh bao lên, phát hiện phía dưới có lác đác mấy đốm đen, rõ ràng đã bị mốc, tôi lại đặt bánh bao xuống.
Trong phòng rất lạnh, không có máy sưởi, không thể nghe thấy âm thanh bên ngoài, tôi thừa nhận, tôi sợ rồi, cực kỳ sợ, giống như cả thế giới này muốn bỏ rơi tôi vậy, tôi nhớ anh trai tôi.
Màn đêm buông xuống, cả ngày nay tôi chỉ uống một chút nước, nhưng mà thực tế mách bảo với tôi rằng, mỗi ngày tôi chỉ có một bữa cơm. Bụng tôi hò reo liên tục, còn có cả buồn nôn, chóng mặt. Cuối cùng tôi không thể không dằn lòng nhấm nháp cái bánh bao nguội ngắt và phần bắp cải trắng mặn đắng kia.
Tôi lấy tay gỡ bỏ những đốm mốc trên bánh bao, nước mắt bắt đầu trào ra. Tôi không biết vì sao tôi lại khóc, tôi chỉ rất buồn, rất muốn về nhà, đây chỉ mới là ngày thứ hai mà thôi.
Ban đêm tôi vô tình nghe thấy tiếng sột soạt, nương theo ánh trăng, tôi phát hiện vài cái bóng đen đang ngấu nghiến những chiếc bánh bao hấp trong khay, tôi gần như hét lên, đó là chuột.
Đã lớn thế này rồi, tôi cũng chỉ từng gặp qua mấy con chuột hamster do người khác nuôi, chưa bao giờ trông thấy con chuột nào còn to hơn cả bàn tay mình. Tuy tôi là con trai, song vẫn phải đứng dựa vào tường cả đêm không dám ngủ.
Ngày hôm sau tôi nói với người mang cơm rằng ở chỗ này có chuột, nhưng cô ta vẫn ngó lơ tôi.
Có lẽ tôi cần phải tập làm quen với những chuyện thế này.
Tôi không rõ bọn họ muốn nhốt tôi bao lâu, bởi vì tôi cảm thấy bản thân chắc hẳn đã bị mất ngôn ngữ rồi. Ngày ngày bị cơn rét lạnh lẫn sợ hãi bủa vây, rốt cuộc tôi cũng hiểu tại sao con người lại có tập tính của động vật xã hội.
Mấy ngày nay tôi thường xuyên tự hỏi, có phải người lớn nào cũng đều có chung một cách xử lí, đó chính là nhốt người khác lại hay không, vì sao vậy? Mắt không thấy lòng không phiền sao? Chung quy vẫn là trốn tránh vấn đề mà họ vốn không thể giải quyết được. Tôi có hơi lo lắng, không biết anh trai tôi có đang nghĩ ngợi lung tung giống tôi chăng.
Tôi cũng không thể cứ ra ra vào vào trong nhiều ngày như vậy được, tôi nhìn thấy trong góc phải bên trên có giấu một camera giám sát, nhưng tôi không đoái hoài tới khuôn mặt mình. Thật sự, việc nhốt mọi người lại đối với bọn họ mà nói rất có ích.
Giống như con chó bị xích lại.
Tôi đếm từng ngày, nhưng cuối cùng vẫn quên mất hôm nay là ngày thứ mấy, là bảy ngày, tám ngày, hay là mười ngày, dù sao thì đến lúc có người mở khoá cửa, tôi đã không còn bất kì cảm giác nào nữa, muốn đem tôi đi tới đâu đều được.
Khi khỏi cửa tôi nhìn thấy anh trai tôi, sắc mặt anh tệ vô cùng, quầng thâm cũng rất nghiêm trọng, giữa hai đầu lông mày mơ hồ lộ ra chút tàn bạo, giống như một ông chú trung niên say rượu suy sụp tinh thần, tôi nghĩ có lẽ tôi cũng từa tựa vậy.
Chúng tôi được đưa đi tắm rửa, sau đó đi đến một toà chung cư, tiến lên tầng hai, bước vào căn phòng có viết số phía trên, 3106.
Lúc này hẳn đang là giờ nghỉ trưa, khi chúng tôi nhấc chân đi vào thì thấy có hai chàng trai đang ngồi trên giường, giây phút trông thấy chúng tôi, hai người họ lập tức đứng dậy, nom có lẽ cả hai đều trạc tuổi anh trai tôi.
Một người ngũ quan khá đoan chính, còn trẻ mà tóc đã lấm tấm vài sợi bạc, nhưng khi cúi đầu xuống, khuôn mặt hiện lên vẻ hoảng loạn rõ rệt. Người còn lại mặt mũi nhã nhặn lịch sự, đeo kính gọng tròn, mặt không có chút cảm xúc, tôi nhìn anh ta nhiều hơn vài cái, cảm giác trên người anh ta được bao phủ bởi một tầng lạnh lẽo tựa anh trai tôi vậy.
Người mà chúng tôi gọi là giáo quan sắp xếp giường cho chúng tôi, mở vali của chúng tôi, đem quần áo lẫn vật dụng linh tinh đổ ra, có lẽ vẫn không tìm được tung tích của loại hàng cấm nào, lúc rời đi thậm chí còn lộ ra ý vị chưa thoả mãn.
Tôi và anh trai tôi xếp hành lý lại gọn gàng, vốn dĩ cũng muốn cùng bạn cùng phòng chào hỏi làm quen một chút, nhưng giáo quan vừa rời đi, bọn họ liền trở về giường nằm xuống, không có ý định nói chuyện với chúng tôi, vì thế chúng tôi cũng ngồi xuống giường.
Tôi ôm chân, nhìn quanh quất căn phòng này một lượt, có tổng cộng sáu cái giường có màn che, nhưng vì có chỉ có hai người cùng tôi và anh trai tôi, chúng tôi chỉ có thể ngủ giường tầng dưới, tôi và anh trai ở ngay đối diện nhau.
Vừa rồi đi trên giường giáo quan Vương đã nói sơ qua về công việc và thời gian nghỉ ngơi với chúng tôi, không, nói đúng hơn là nạt nộ chúng tôi một trận.
Năm giờ sáng thức chạy bộ 5000m, ăn sáng xong đi đọc Kinh, buổi chiều huấn luyện quân sự, buổi tối học lớp tu dưỡng bản thân, đèn tắt vào mười giờ rưỡi. Trừ khi báo cáo, nếu không thì không được phép giao lưu trò chuyện với nhau.
Giống y hệt trại tập trung vậy.
Tôi hối hận rồi, đáng ra lúc ấy tôi nên chạy trốn.