Edit: Doãn.
Phải qua nhiều ngày, tôi mới biết được tên của anh đẹp trai đeo mắt kính là Sở Hi Hoà, anh tóc bạc là Trần Dĩnh.
Mỗi buổi tối thứ sáu, lớp tu dưỡng bản thân sẽ được huỷ bỏ, tại hội trường có một nhóm học sinh họp hội, đây là lần đầu tiên tôi và anh trai tôi tham gia.
Yêu cầu mông chỉ được chiếm một phần ba chiếc ghế, giáo quan đi qua đi lại, trên tay cầm một cây thước bản — — Đó là gậy sắt được bọc vải trắng, vù vù vo vo.
Nhưng không phải tất cả các giáo quan đều đến họp hội, đại khái chỉ tầm bảy tám người, người một mực không vừa mắt tôi - Vương giáo quan cũng có mặt ở đây.
Ngồi yên lặng khoảng mười phút, cửa hội trường bị đẩy ra, một người đàn ông trung niên chậm rãi tiến vào, phần mỡ bụng nhão nhoẹt được áo sơ mi cùng thắt lưng cố định lại, khoé miệng nhếch cao, nhưng biểu cảm trên khuôn mặt tuyệt đối không thể gọi là tươi cười.
Gã là viện trưởng của thư viện Phương Phi, Tống Di Chương.
"Chào buổi tối các vị." Gã mở lời.
"Lại qua một tuần nữa, rất vui vì được gặp mọi người."
Rất nhanh, tôi phát hiện ra ánh mắt của gã đang dán chặt lên người tôi.
"Nghe nói có bạn học mới đến, nào, đứng lên giới thiệu một chút về bản thân đi."
Tôi và anh trai tôi bị giáo quan thô bạo xách lên.
"Cậu nói trước đi." Gã chỉ vào tôi.
Tôi cau mày, "Tôi tên Lục Tu Mạn."
Tôi nhìn xuống khắp hội trường, rất nhiều người có thể nói là hoàn toàn vô cảm.
"Tại sao cậu lại đến đây?" Ngữ khí của gã khiến người nghe vô cùng khó chịu.
"Tôi..." Tôi hé răng, không nói nên lời.
Dường như tôi vẫn không đủ can đảm để dõng dạc tuyên bố trước đám đông, tôi cũng cực kỳ muốn thản nhiên giống Cố Phồn, nhưng mà tôi... rất nhu nhược.
Khoé môi Tống Di Chương khẽ câu lên, nhìn Vương giáo quan, Vương giáo quan lập tức hiểu ý, bước lên đài đưa cây thước bản trên tay cho gã.
Chẳng hiểu sao tôi lại cảm thấy trong mắt Vương giáo quan tồn tại một loại thành kính, tựa hồ đang phục vụ một cái gì đó thiêng liêng lắm, không riêng gã ta, tất cả các giáo quan dưới hội trường đều có chung một biểu tình.
Không đợi tôi nghĩ nhiều, thước bản thoáng chốc đã rơi xuống người tôi.
Tiếng hét theo phản xạ bị tôi bóp chết trong cổ họng, sức lực của gã rất kinh người, tôi không tài nào chịu đựng được đòn roi này.
Căn bản không có khoảng cách thời gian, roi thứ hai đã tiếp tục giáng xuống.
Tôi nghiến răng gắng gượng trong tuyệt vọng, thân thể bất giác nghiêng về phía trước, tôi dám chắc chắn sau lưng đã bị rách một miếng da.
Mồ hôi lạnh trên trán tôi liên tục túa ra, trước lúc roi thứ ba hạ xuống, tôi nghe thấy giọng nói của anh trai tôi.
"Bởi vì chúng tôi đang yêu nhau."
Tôi ngẩng đầu nhìn anh, hai hàng lông mày anh đan xoắn vào nhau, âm thanh ẩn chứa chút tức giận.
Tay Tống Di Chương khựng lại nửa chừng, chuyển hướng đi về phía anh trai tôi.
"Lúc không hỏi cậu thì làm phiền đừng nói chuyện."
Thước bản xé tan không khí, tôi trông thấy anh trai tôi cắn chặt môi, bởi vì thật sự rất đau đớn.
Roi thứ hai, roi thứ ba, lòng tôi nôn nóng như thể muốn nổ tung, muốn chạy qua đó ngăn cản những đòn roi đang dính lấy cơ thể anh tôi. Chân còn chưa kịp nhấc lên, đột nhiên có hai tên giáo quan bước tới chế trụ tôi.
Chứng kiến anh trai tôi bị đánh tôi còn đau hơn chính mình bị đánh gấp trăm nghìn lần, nhưng tôi không thể cử động được.
Hai mắt tôi đỏ bừng, run giọng hét lên, "Bởi vì tôi đang yêu đương với anh trai tôi!"
Tôi cho rằng có lẽ gã đang đợi câu trả lời của tôi.
Tống Di Chương dừng tay, tôi nghe thấy tiếng anh trai tôi thở hổn hển.
"Cậu đến để tiếp nhận trị liệu sao?" Gã hỏi.
Cổ họng tôi hơi đau, vẫn chưa kịp mở miệng trả lời, gã đã nâng tay đánh anh trai tôi thêm một gậy, tôi nghe anh trai tôi bật ra tiếng rên rỉ khó kìm nén, viền mắt tức khắc tuôn trào ra một dòng chất lỏng nóng ấm.
"Đúng! Đúng! Tộ đến đây để tiếp nhận trị liệu!" Giọng tôi trở nên run lẩy bẩy, lúc này tôi mới chợt nhận ra bản thân đang khóc.
Tống Di Chương lại nhếch khoé miệng, điều mà tôi không biết chính là gã đã tìm ra được cách khống chế tôi.
"Phát sinh quan hệ không đúng mực với anh trai mình chính là việc vô đạo đức và đáng xẩu hổ, cậu biết không?"
"Tôi biết." Có kinh nghiệm từ hai bài học trước, tôi đáp lời gã rất nhanh chóng.
"Hi vọng cậu có thể vượt qua kỳ học tập ở đây, chữa khỏi bệnh xấu trên người mình." Gã như cười như không nhìn tôi, ra hiệu cho hai tên giáo quan kéo tôi xuống.
Sau đó gã bảo anh trai tôi giới thiệu bản thân, hỏi anh, "Các cậu như vậy có xứng đáng với bố mẹ các cậu không?"
"Xin lỗi." Anh trai tôi bình tĩnh nói.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, cũng may anh trai tôi biết tránh đi cái hại trước mắt.
Đột ngột lại thêm một roi nữa quất xuống người anh trai tôi, tôi rùng mình, ngơ ngác không rõ Tống Di Chương muốn làm gì.
"Có ai dạy cậu giọng điệu khi nói chuyện với người khác chưa?"
Một tên giáo quan đi đến phía sau tôi, tôi không để ý, song anh trai tôi đã nhìn thấy.
"Xin lỗi, viện trưởng." Anh trai tôi lập tức cúi đầu, ánh mắt ngay thẳng nói.
"Tôi không hi vọng sẽ còn nghe thấy giọng điệu vô lễ của cậu lần nào nữa, hiểu chưa?"
"Đã hiểu, xin lỗi." Anh trai tôi gật đầu, Tống Di Chương ra hiệu cho anh đi xuống, tôi cảm giác anh trai tôi nhất định sẽ bị ngạt thở nếu còn đứng trên đó thêm một phút giây nào nữa.
"Các cậu đã phạm tội, không đáng được xã hội tha thứ, mọi người đều khinh thường các cậu, nhưng ở đây, các cậu sẽ có cơ hội cải cách, trở thành một con người mới, cho nên các cậu — —"
"Cảm ơn viện trưởng! Cảm ơn giáo quan! Cảm ơn bố mẹ!" Xung quanh tôi bỗng dưng vang lên hàng loạt tiếng đồng thanh, rất to, cũng rất kệch quệ, y hệt như các thiết bị máy móc vậy.