Edit: Doãn.
Tống Di Chương nhận định rằng tôi không có can đảm nói ra, thật vậy, gã đã đoán đúng.
Gã nói, nếu tôi không ngoan ngoãn nghe lời, sẽ dùng dao rút một khúc xương của anh trai tôi.
Một lúc lâu sau khi nghe thấy câu đó, bắp thịt toàn thân tôi mọi lúc mọi nơi luôn trong tình trạng co giật.
Tôi không cược nổi, thật sự không cược nổi.
Nếu anh trai tôi bị tra tấn như thế một lần nữa, tôi sẽ phát điên mất.
Vì vậy tôi thường xuyên bị Tống Di Chương làm cho ngất xỉu, có thể là một quãng thời gian rất dài, tỉnh dậy cửa đã bị khóa, tối đó không thể về kí túc xá.
Anh trai tôi vì chuyện này mà xung đột với rất nhiều giáo quan, kết quả bị đánh cho đứng dậy không nổi.
Trong một buổi huấn luyện, đám chó săn của Tống Di Chương lại đến dẫn tôi đi.
"Lục Tu Mạn, ra đây!"
Tôi đã quá quen với chuyện này, ngay lúc chuẩn bị rời đi, anh trai tôi đột nhiên đứng lên ngăn trước mặt tôi.
"Các người muốn dẫn em ấy đi đâu?"
"Liên quan gì đến cậu! Tôi thấy cậu có vẻ ngứa đòn rồi nhỉ!" Dứt lời, một vài giáo quan đồng thời đi tới muốn kéo tôi đi.
Chiếc thắt lưng quất vào mặt, cơ thể của anh trai tôi, nhưng không biết anh ấy đang lên cơn gì, một mực giữ tôi ở phía sau, không để bọn họ mang tôi đi.
"Anh! Không sao cả! Anh tránh ra đi!" Nhìn vết thương chưa kịp lành trên người anh tôi nay lại thêm những dấu tích đỏ hồng mới, tôi chực khóc.
"Anh ơi anh tránh ra đi! Em cầu xin anh!"
Anh trai tôi không nhúc nhích.
Cuối cùng tôi vẫn bị bọn họ kéo đi, lúc tôi ngoảnh đầu lại, anh trai tôi đã nôn ra máu.
Anh trai tôi cũng thấy được tôi bị Tống Di Chương đánh đến mặt mũi bầm dập, cả tay lẫn chân đều bị thương, sau đó hai mắt đỏ ngầu đáng sợ, khiến lòng tôi xót xa chịu không nổi.
Tôi không dám vào nhà vệ sinh với anh trai tôi, sợ anh nhìn thấy bản thân bị Tống Di Chương dùng dương v*t kích thích tới mức niệu đạo không ngừng tiết ra nước tiểu.
Tôi không rõ mình đã vượt qua thời điểm đó như thế nào, tôi chỉ biết được, tôi muốn cùng anh trai ra ngoài, nhất định sẽ có một ngày chúng tôi được giải thoát.
Nhưng mà có một điều, có lẽ nên như vậy, song tôi lại rất rất buồn, buồn tới độ muốn chết đi.
Chẳng biết bắt đầu từ khi nào, hẳn là tháng Bảy, cũng có thể là cuối tháng Sáu, anh trai tôi... anh đối xử với tôi không giống trước kia nữa.
Mặc dù anh không tỏ ra xa lánh tôi, không hoàn toàn làm lơ tôi, nhưng chỉ cần một ai đó chán ghét bạn, bạn chắc chắn sẽ cảm nhận được.
Anh trai tôi không còn chăm chú nhìn tôi nữa, cũng sẽ không đánh nhau với giáo quan mỗi lần tôi bị dẫn đi, ngay cả thấy tôi thương tích đầy mình vẫn chỉ liếc mắt một cái sau đó lướt qua.
Thậm chí đi ngủ cũng chẳng còn quay về phía tôi, hầu như hôm nào cũng nằm thẳng trên giường.
Tôi đã từng sợ hãi ánh mắt anh trai nhìn tôi, sợ nét vô tư trong đôi mắt anh ấy, tôi không tài nào nén được lòng mình, song đồng thời vẫn khao khát ánh mắt của anh.
Tôi nghĩ, chắc là anh trai chê tôi bẩn, anh có đủ lí do để ruồng bỏ, anh nhịn tôi quá đủ rồi.
Có ai lại đi thích một kẻ đã bị người khác chơi qua hằng hà sa số lần?
Có một lần Tống Di Chương uống quá chén, hành động thô bạo, trói tay tôi vào lan can ở Tư Quá Thất, đánh đập làm da thịt tôi ửng đỏ sưng tấy, cả người bầm tím.
Gã cởi quần tôi, ép tôi quỳ gối, tấn công bừa bãi từ đằng sau, dương v*t hung ác cọ xát vách ruột mềm yếu của tôi, không ngừng xâm chiếm phần sâu nhất trong thân thể tôi, mạnh tay tát vào mông tôi để lại dấu vết xanh tái, được bao phủ lớp màn màu đỏ, hô hấp tôi từng chút một bị gã đánh tan.
Tôi thở hổn hển vì đau, gã thì thầm bên tai tôi mang theo hơi rượu đậm đặc: "Anh trai cậu không cần cậu nữa phải không?" Nói xong còn cười vài tiếng.
"Không phải." Tôi thấp giọng nói, rõ ràng là đang khóc, nhưng tôi vẫn muốn phản bác lời gã, mặc cho giây kế tiếp gã giơ cao thắt lưng và tát thẳng vào mặt tôi.
Cho đến khi Tống Di Chương rời đi, tôi nằm bất động trên mặt đất, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, tinh dịch đặc sệt nhớp nháp ở phía sau chảy ra, đầu vẫn còn vang vọng những lời ban nãy.
Anh trai không cần tôi nữa rồi.
Tôi bật khóc mỗi lần nghĩ về nó, rõ ràng là tôi có lỗi với anh trai tôi, nhưng tôi vẫn không thể kiềm được, bởi vì đó là anh trai của tôi.
Tôi cực kỳ ghét bản thân mình, tôi ghét bị Tống Di Chương chơi tới khóc mà chẳng dám nói lấy một lời, tôi ghét mình đã bị Tống Di Chương chạm hết từ trong ra ngoài, chơi nát.
Nhưng tôi không còn cách nào khác, thật sự không còn cách nào khác.
Tôi cũng đã mơ tưởng qua việc từ lầu kí túc xá nhảy xuống rồi chết đi, tôi hiểu rõ khoảng cách lầu hai không thể giết chết người, sau đó tôi lại phải lê tấm thân tàn tật của mình ngã xuống lầu một lần nữa, chân tay gãy gập kéo theo đường máu dài trên hành lang, tôi tin chắc như thế tôi sẽ có thể hoàn toàn chạm được cái chết.
Song tôi không có cái gan đó, nếu tôi chết rồi, tôi không dám tưởng tượng nổi Tống Di Chương sẽ làm gì anh trai tôi.
Tôi bị gã đánh cả người toàn vết thương, bị gã làm bỏng máu thịt mơ hồ, bị gã chơi khóc chơi choáng chơi đến mất kiểm soát cũng không sao cả, nhưng anh trai tôi thì không được.