Edit: Edit.
Sở Hi Hoà mở miệng nói: "Phía sau học viện Phương Phi là một tổ chức xuyên quốc gia, buôn người, bán nội tạng, mại dâm quy mô lớn, giết người lẫn cưỡng hiếp, hiện tại cảnh sát quốc tế vẫn đang trong quá trình điều tra. Tất cả giáo quan nhân viên trong học viện Phương Phi đều bị giam giữ theo quy định của pháp luật."
Anh ta nói một cách thẳng thắn, khiến tôi chắc chắn anh ta sẽ không lừa dối tôi, lúc này mới dần thả lỏng.
"Hai cơ sở tương tự học viện Phương Phi đã được tìm thấy trên cả nước, đồng thời ở châu Á, châu Âu cũng có những tổ chức giống vậy, dựa vào các đặc điểm phù hợp mà cung cấp người cho bọn chúng."
"Học viện Phương Phi đã tồn tại được bốn năm lẻ ba tháng, tổng cộng có năm người mất tích và tử vong."
"Vốn dĩ tôi cũng phải đi..." Tôi rũ mắt nhìn sàn nhà, thất thần.
"Tôi biết." Sở Hi Hoà ngắt lời tôi, "Lục Tu Viễn từng nói qua."
"Cái gì?" Tôi kinh ngạc.
"Hôm nọ cậu ấy đột nhiên hỏi tôi, ở đây có ai từng bị mất tích không, tôi nói có, người mất tích có một nốt lệ chí, cậu ấy đã trầm mặc rất lâu, sau đó dặn dò tôi, nếu như có chuyện gì xảy ra, nhờ tôi chăm sóc cho cậu.
Lúc anh ta nói xong, vẻ mặt tôi vẫn vô cùng bình tĩnh, tôi biết anh trai tôi tốt, không cần thiết phải khóc nữa, bởi vì rất nhanh thôi tôi sẽ đi tìm anh.
Tôi chạm vào nốt lệ chí ở đuôi mắt trái, thì ra là do nó, tôi dùng móng tay cào cấu, có hơi đau.
"Còn Tô Dung Dữ thì sao, tìm được thằng bé chưa?" Tôi hỏi anh ta.
Biểu tình Sở Hi Hoà cuối cùng cũng trở nên mất tự nhiên, anh ta bảo tôi đừng nghĩ nhiều nữa, đợi khi ra ngoài rồi lại nói tiếp.
Anh ta né tránh vấn đề tôi đặt ra, nên tôi cứ dòm anh ta chằm chằm như thế, cuối cùng anh ta cũng chịu hé răng nói, "Tô Dung Dữ chết, chết sau khi bị đưa đi vài ngày, thi thể được cho là ném xuống biển, tới giờ vẫn chưa tìm thấy."
Tôi im lặng hồi lâu, sau đó môi khẽ mấp máy, "Thằng bé mới mười năm tuổi."
Tôi biết, hai mắt đỏ hoe.
Thì ra khi cơn bão thực sự ập đến, tất cả mọi người đều phải bỏ mạng.
Cuộc sống sẽ không buông tha cho bất kì ai.
Sở Hi Hoà còn đề cập tới hoàn cảnh của Trần Dĩnh, anh ta nói, sau khi rời khỏi đó, Trần Dĩnh được bố mẹ đón về quê, có vẻ cậu ta đã bị gửi đến một học viện khác.
Tôi cụp mắt, bỏ đi, trong mỗi con người đều tồn tại một loại bi ai, nhưng họ không biết điều đó.
Tôi nói, Sở Hi Hoà, anh có thể là người duy nhất còn sống vào năm 3106.
Lần này đến lượt anh ta đỏ mắt, tôi bật cười, thế mà tôi lại có khả năng làm cho người như anh ta rơi lệ.
"Vậy thì hết thảy những gì cậu ấy làm đều đáng giá..." Sở Hi Hoà nói.
"Chỉ vì anh ấy đã cứu tôi." Tôi hỏi ngược lại anh ta, "Thế anh ấy có nên một thân một mình ở bên đó không?"
"Bên đó vừa tối vừa lạnh, anh ấy cũng không quen biết ai, anh... không nên ở đó một mình."
Có lẽ là do ngữ khí bướng bỉnh của tôi, hoặc là do anh ta không biết nên phản ứng thế nào, Sở Hi Hoà nháy mắt không lên tiếng.
"... Cậu muốn sống..." Sở Hi Hoà nhỏ giọng lầm bầm, như đang nói cho chính mình nghe.
"Tôi đã cho rằng anh sẽ không phải là người thuyết phục tôi sống tiếp." Tôi nâng mắt.
Hai mắt Sở Hi Hoà đỏ bừng, lúc lâu sau mới cất lời.
"Tu Mạn, tôi hiểu những ngày tháng này đen tối mù mịt, nhưng để sống tiếp, mạng của cậu, không phải chỉ của riêng cậu đâu."
"Nhưng tôi nhớ anh ấy rồi, cực kỳ cực kỳ nhớ." Tôi có chút ngơ ngác.
Chúng tôi yên lặng không nói một khoảng thời gian dài, Sở Hi Hoà nhắm mắt lại, song vẫn có thứ gì đó từ trong mắt anh tràn ra ngoài.
"Tôi không ép cậu."
Tôi mỉm cười, đồng bệnh tương liên, đôi bên thông cảm.
"Lúc nãy tôi đi vào, thấy một cậu bé bị ngăn chặn ở cửa, mặc đồng phục học sinh của các cậu, tôi nghe cậu nhóc nhắc tên cậu, tôi nhìn lướt qua thẻ học sinh của cậu nhóc, tên là Lý Giang Cao, cậu quen không?" Sở Hi Hoà nói.
Cái tên ấy khiến tôi sững sờ vài giây, đó là một cái tên rất quen thuộc, đã lâu rồi tôi không được nghe, nhưng dường như đã không còn cùng một thế giới nữa.
"Là bạn tôi." Tôi gật đầu, "Lần sau anh... có thể dẫn cậu ấy vào đây không?"
"Có thể." Sở Hi Hoà đồng ý vô cùng gọn ghẽ, "Cũng muộn rồi, lần sau tôi sẽ dẫn cậu ta đến đây, cậu... ráng sống tốt."
Tôi nở nụ cười, dõi theo anh ta rời đi.
Con người Sở Hi Hoà khá tốt, chỉ là chúng tôi quen nhau không đúng thời điểm.
Qua mấy ngày, Sở Hi Hoà thật sự đã dẫn Lý Giao Cao vào.
Vừa trông thấy tôi Lý Giang Cao liền tháo khẩu trang ngay tắp lự, "Tu Mạn!" Nó lao về trước ôm chầm lấy tôi.
Rõ ràng còn chưa hết một năm, mà như đã trôi qua hàng thế kỷ.
Tôi vỗ nhẹ vào lưng nó, nó vẫn cứ ôm chặt tôi không chịu buông ra, Sở Hi Hoà nhìn tôi một cái, gật đầu với tôi rồi mở cửa ra ngoài.
"Được rồi, buông ra nào." Tôi có hơi bất lực, Lý Giang Cao y hệt con gấu túi khổng lồ vậy đó.
"Tu Mạn, mày sao thế! Đi biệt tăm biệt tích mà không thèm chào hỏi tiếng nào..." Lý Giang Cao buông tôi ra, giơ tay lên lau mắt, khụt khịt thêm hai tiếng.
"Bao lớn rồi, có mất mặt không." Tôi rút tờ khăn giấy đưa cho nó.
"Mày có biết tao tìm mày tìm đến điên luôn rồi không! Hầu như ngày nào tao cũng gõ cửa nhà mày, nhắn tin thì không trả lời, gọi điện thì không bắt máy, chú dì đều nói mày và... chuyển trường rồi."
Tôi nghe ra được nó cố ý tránh nhắc đến anh trai tôi.
"Nhưng mà mẹ nó tao rất lo lắng cho mày! Không riêng tao, anh Gà, Cố Phồn, Đỗ Nhược và nhiều người khác nữa đều lo lắng cho mày." Nó nói mà rưng rưng nước mắt.