Rơi Vào Hoàng Hôn

Chương 38: Phiên Ngoại 1 Góc nhìn của Lục Tu Viễn

Edit: Doãn.

Tôi là Lục Tu Viễn.

Không rõ từ bao giờ, tôi đã bắt đầu hình thành những suy nghĩ không đứng đắn dành cho đứa em trai kém mình hai tuổi.

Có lẽ là tôi không được bình thường.

Sở dĩ tôi chưa từng dám có bất kì biểu hiện mất tự nhiên nào, làm tròn bổn phận đóng vai một người anh trai tốt, đều là vì sợ người khác phát hiện ra bí mật của mình.

Nhưng tôi thật sự rất thích em, cảm giác ấy theo từng năm tháng càng trở nên ngày càng mãnh liệt. Đôi lúc nhìn em nói cười vui vẻ cùng các bạn nữ ở trường, tôi sẽ lén lút buồn bã lâu ơi là lâu.

Tôi cực kỳ muốn em sẽ là của tôi, muốn lưu lại dấu hiệu của bản thân trên người em, nhưng tôi làm không được.

Bởi vì tôi là anh trai của em.

Tôi không biết nếu nói ra chuyện này sẽ có hậu quả thế nào, Tu Mạn sẽ dùng ánh mắt gì nhìn tôi, người anh trai lớn lên cùng em lại ôm trong mình thứ ảo tưởng đồi bại như vậy về em, ắt hẳn em sẽ cảm thấy rất ghê tởm.

Tôi chẳng những là đồng tính luyến ái, mà còn thích em trai ruột của mình.

Song tôi nghĩ tôi đã luôn giả vờ rất hoàn hảo, tất cả mọi người đều cho rằng anh em chúng tôi quan hệ vô cùng khắng khít, không một ai có thể thấu triệt được tâm tư nhỏ nhặt của tôi.

Đã có lúc tôi suy nghĩ, thế là đủ rồi.

Cho đến ngày hôm ấy, Tu Mạn xé bỏ bức thư tình mà ai đó đã đưa cho tôi, khóc nức nở thổ lộ rằng em thích tôi, tôi đột nhiên hiểu ra được chúng tôi đã yêu nhau từ trong dòng máu đang chảy dọc khắp cơ thể.

Có lẽ tình yêu luôn đứng trước đạo đức và luân lý.

Tôi không có bất cứ lí do gì để từ chối Tu Mạn, chúng tôi yêu nhau.

Chúng tôi giống như vô số cặp đôi trên thế giới này, đơn giản bình dị.

Đương nhiên, trên giường cũng vậy.

Tu Mạn thực sự vô cùng đáng yêu, lần nào trước lúc hành sự cũng biểu dương sức mạnh, thế mà vừa vào chưa đầy hai phút đã la hét đầu hàng.

Không thể nào đỡ nổi, tiếng la của em góp phần tăng thêm hưng phấn.

Bị tôi bắt nạt quá dữ, khoé mắt em sẽ đỏ hoe, khiến người ta hận không thể vùi em vào xương cốt, liều mạng để yêu em.

Em ấy rất tốt, tốt y hệt tưởng tượng của tôi. Tôi thường mơ về cuộc sống sau này của chúng tôi, sau khi tan làm thì hối hả bận rộn trong gian bếp, xong xuôi liền ngồi xuống sô pha cùng nhau xem một trận bóng.

Người trẻ tuổi, luôn hướng đến tương lai.

Do đó vào ngày sinh nhật em, tôi dẫn em đi xăm hình, tôi nóng lòng muốn đánh dấu chủ quyền của mình với em, đồng thời chứng minh rằng tôi thuộc về em.

Có lẽ... chúng tôi không cần phải thập thập thò thò, giấu giấu giếm giếm như vậy nữa.

Hoặc có lẽ... chúng tôi có thể nắm tay nhau cùng đi dưới ánh ban mai.

Nhưng Tu Mạn vẫn còn nhỏ, đợi thêm chút nữa đi.

Nào ngờ chưa đợi được đến lúc chúng tôi có đủ dũng cảm để đối mặt với thế giới, cả hai đã bị phát hiện.

Ngày nọ bố gọi điện thoại cho tôi, nói Tu Mạn gặp tai nạn xe, kêu tôi nhanh chóng trở về, giây phút đó tim tôi tưởng chừng muốn nhảy ra ngoài, ba chân bốn cẳng chạy thẳng về nhà.

Nghênh đón tôi, là một cái tát của bố tôi.

Lúc ấy tôi cư nhiên còn thở phào nhẹ nhõm, may mà Tu Mạn không xảy ra chuyện.

Sớm muộn gì chúng tôi đều sẽ bị phát hiện, không sao cả.

Song dường như Tu Mạn có vẻ rất sợ hãi, nước mắt em tuôn rơi không ngừng.

Dù sao đó cũng là bố mẹ tôi, mặc dù chúng tôi có lỗi với họ, nhưng hẳn sẽ không trở thành vấn đề quá lớn, cùng lắm là một hai năm, họ không thể nào ngăn tôi và Tu Mạn gặp nhau cả đời.

Cho tới khi tôi nghe bố tôi nói ra bốn chữ học viện Phương Phi, não tôi nhất thời choáng váng, máu toàn thân như đông cứng lại.

Nghe ông miêu tả, ấy chắc chắn là một nơi dành cho người đồng tính (*).

* 戒同所: không biết dịch sao nên tui chém gió.

Rất nhiều chỗ đưa tin, gì mà chuyên trị liệu các thanh thiếu niên có vấn đề, gì mà chữa trị chứng rối loạn lưỡng cực, toàn là nơi giết người.

Tôi không thể nào ngờ được phần tử trí thức như bố mẹ tôi, thế mà lại tin vào những lời mưu ma chước quỷ này.

Tôi muốn dẫn Tu Mạn chạy trốn, nhưng đã quá muộn, chúng tôi bị gửi đến học viện Phương Phi.

Nơi đó còn đáng sợ hơn tôi nghĩ.

Còn chưa qua được mấy ngày, tôi đã nhận thức rõ ràng, tôi là một thằng anh thất bại, không có cách nào bảo vệ được em trai mình.

Những tên giáo quan kia đá em, tát em, dùng thắt lưng đánh em, tôi đều không thể che chắn cho Tu Mạn được.

Trong đấy căn bản không có ai phản kháng.

Tiếp đó thêm một vài lần tổ chức họp hội học viên, tôi dần dần nhận ra được, muốn rời khỏi đây không hề đơn giản chút nào cả.

Vài tên giáo quan ở đó, biểu cảm khi trông thấy viện trưởng Tống Di Chương hệt như đang ngước đầu quan sát một vị thần, chân thành tha thiết, chẳng tí giả vờ.

Rất kì lạ.

Cho tới tận khi Tô Dung Dữ biến mất, mặc dù tôi chỉ mới vào đại học được mấy tháng, song tôi vẫn là sinh viên khoa luật, thường xuyên tiếp xúc với nhiều vụ án, dần dà tôi cảm thấy có điều gì đó không đúng lắm.

Nơi đây giống một tổ chức đa cấp vậy.

Sau đó tôi hỏi Sở Hi Hoà, anh ta nói ở đây từng có người mất tích, tôi ngày càng hoảng loạn hơn.

Bởi vì những người mất tích kia đều tương tự Tu Mạn, có một nốt lệ chí.

Chẳng đợi tôi phát hiện ra điểm bất ổn, Tu Mạn đã xảy ra chuyện.

Em bị người ta cưỡng hiếp.

Em bị tên súc vật cầm thú Tống Di Chương cưỡng hiếp.

Lúc nghe thấy em bật khóc trước mặt tôi, vừa khóc vừa lặp đi lặp lại lời xin lỗi, tôi thật sự cảm giác toàn bộ cơ thể mình đã vỡ tan rồi, đến chút sức lực để an ủi em cũng không còn.

Tôi nghĩ đó hẳn là khoảnh khắc tôi bất lực nhất, tôi có lỗi với em, tôi không chăm sóc tốt cho em, tôi không bảo vệ em chu toàn.

Rõ ràng em chỉ mới 17 tuổi, thế mà đã bị người ta chà đạp thành bộ dạng này.

Tôi cực kỳ suy sụp, nhìn ai đó chạm vào Tu Mạn, tôi muốn liều mạng xông lên, nhưng lần nào cũng bị đánh cho thương tích đầy mình.

Nhưng đỡ hơn là cứ đứng trơ mắt tại chỗ chứng kiến, tôi nghĩ.

Trong một lần nghỉ trưa, tôi đi vào nhà vệ sinh, tình cờ trông thấy Tống Di Chương và một người đàn ông đứng đằng sau cánh cửa, đang trao đổi gì đó.

Có một điểm mù quan sát, tôi lặng lẽ tựa sát vào tường.

Tôi nghe người đàn ông nọ, Tô Dung Dữ bị đưa qua "bên đó", chưa đầy mấy hôm đã chết rồi, bao giờ thì đưa hàng mới qua.

Tống Di Chương dùng giọng điệu khinh miệt mắng, ấy là do nó đáng đời, động nhẹ một cái đã hét chết hét sống, qua "bên đó" khẳng định sống không được mấy ngày.

Tiếp theo gã nhắc đến Tu Mạn.

Gã bảo, biểu hiện gần đây của Lục Tu Mạn rất tốt, tôi chưa muốn gửi nó đi, để tôi vui vẻ thêm thời gian nữa, thuận tiện đo lường lòng kiên nhẫn của những người kia với nó, nếu không giống Tô Dung Dữ, gửi qua cũng chả có lợi ích gì.

Người đàn ông nọ cười một tiếng, nói: Lục Tu Mạn sao có thể ngoan ngoãn như vậy.

Tống Di Chương đáp, vì anh trai nó đang nằm trong tay chúng ta, chỉ cần ném anh trai nó ra ngoài, liền nghe lời phối hợp, ngoan hơn cả chó.

Có điều anh trai nó thật phiền phức, lần nào cũng gây ra náo loạn lớn, vốn dĩ tôi đã định gửi Lục Tu Mạn vào cuối năm nay, nhưng có vẻ phải đi trước kế hoạch rồi.

Những lời phía sau tôi không nghe lọt nữa, đầu óc triệt để trống rỗng.

Cả người như sụp đổ.

Tu Mạn là vì tôi, vì tôi nên mới bị tên cầm thú Tống Di Chương đó...

Tôi là anh trai, tôi mới là người nên bảo vệ em.

Nếu tôi không làm gì khác, em cũng sẽ biến mất.

Tôi hiểu rất rõ, tôi cùng Tu Mạn, chỉ có thể có một người được sống.

Đó phải là em.

Tu Mạn còn nhỏ, em nên sống tiếp. Em còn chưa tốt nghiệp cấp ba, mỗi ngày chỉ cần trải qua hai việc, thoải mái vui chơi trong các kỳ nghỉ và ở bên cạnh bố mẹ tôi, em phải có cuộc sống riêng của mình.

Giờ đây thế giới trước mắt em quá nhỏ, em nên sống tiếp, sống để tận hưởng thế giới rộng lớn ngoài kia.

Em nên hiểu được, cuộc sống là điều tốt đẹp, chứ không như những gì em nhìn thấy bây giờ.

Sau khi trải nghiệm hết tất thảy điều tốt đẹp, em sẽ nhắm mắt xuôi tay trên một chiếc giường ấm áp, không phải ở đây hoặc là "bên đó".

Đó mới là cuộc đời của Tu Mạn, cũng là cuộc đời mà một người anh trai hay bạn trai nên cùng em trải qua.

Tôi chắc chắn sẽ không để em chết trước mặt tôi.

Chỉ có một cách khiến Tống Di Chương buông lỏng cảnh giác với tôi, chính là tránh xa Tu Mạn.

Nghe thì có vẻ dễ dàng, song thực chất cực kỳ khó khăn.

Việc này quá tàn nhẫn với Tu Mạn.

Nhưng tôi buộc phải làm điều đó, tôi muốn em sống sót.

Tôi bắt đầu phớt lờ Tu Mạn, bất kể là ở sân tập hay trong lớp học, đâu đâu cũng gắn camera, tôi phải làm thật chân thực, nếu không Tống Di Chương cũng sẽ không dễ dàng bị lừa như thế.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu hiện của Tu Mạn, ánh mắt cẩn thận dè dặt của em, trái tim tôi liền giống như bị bóp nghẹn.

Tôi thật sự không phải một người anh trai tôi.

Thậm chí tôi còn không thể nhìn em, trong túc xá cũng không thể.

Song tôi có thể hé mi, có thể nằm thẳng, sau đó quan sát em qua khoé mắt.

Hiện tại tôi vô cùng biết ơn bố mẹ tôi, bởi vì họ đã ban cho tôi một đôi mắt to tròn.

Đêm xuống, tôi mở to hai mắt ngắm nhìn Tu Mạn, dư quang ánh mắt được gần kề bên em, dù chỉ là thoáng chốc, đó cũng là thời khắc hạnh phúc nhất trong ngày của tôi.

Nhưng tinh thần em ngày càng thêm sa sút, tôi biết, đấy là do tôi.

Bởi vì sau những lần nói mớ từ trong giấc mộng, điều em nói nhiều nhất chính là anh trai lẫn nỗi đau.

Gọi tôi bảo rằng đau quá, cầu xin tôi đừng không để ý tới em, cầu xin tôi ôm em, khóc lóc dữ dội.1

Tôi không thể tưởng tượng nổi Tống Di Chương đã hành hạ em thế nào, đến tôi còn đối xử lạnh nhạt với em... Tu Mạn nhất định rất khó chịu.

Có nhiều đêm, nước mắt tôi cũng rơi mãi không dứt.

Tôi vẫn không bảo vệ được em.

Tôi thật sự muốn trực tiếp giết chết Tống Di Chương.

Song nếu giết Tống Di Chương, những tên giáo quan còn lại có khả năng sẽ trở thành một Tống Di Chương thứ hai. Tôi phải gây đủ náo động vào lúc giết Tống Di Chương, tốt nhất là náo đến tai cảnh sát.

Có một cơ hội vô cùng hoàn mỹ, chính là ngày gặp mặt phụ huynh.

Tôi sẽ ra tay xử lí Tống Di Chương trong bữa trưa, ngay lúc các phụ huynh đi tham quan nhà ăn, nếu xảy ra án mạng, cam đoan sẽ có người gọi báo cảnh sát.

Nhưng tôi cũng có thể sẽ chết, xung quanh Tống Di Chương có vô số chó săn, những con chó đã sớm bị tẩy não, chứng kiến thần linh của bọn chúng bị tôi tiêu diệt, chắc chắn bọn chúng sẽ dùng đến bạo lực.

Tuy nhiên đây là cơ hội duy nhất, tôi sẽ không bỏ lỡ nó.

Xin lỗi em Tu Mạn, đoạn đường về sau em phải tự mình bước tiếp, anh trai không thể đi cùng em được nữa.

Dẫu cho đã chuẩn bị tinh thần xong xuôi, nhưng sáng hôm đó tôi vẫn không nhịn được ôm lấy Tu Mạn.

Tôi thấy em hơi ngạc nhiên, nhanh chóng đẩy tôi ra, như thể được yêu thương bất thình lình mà lo sợ.

Em rất đáng yêu.

Không sao đâu, kiếp sau anh trai sẽ ôm em lần nữa.

Bước vào nhà ăn, tôi lại cầm lòng chẳng đặng liếc sang phía em, cuối cùng tôi đã có thể quang minh chính đại nhìn em, hồi tưởng tỉ mỉ ngần ấy năm, mắt tôi lại trở nên nhức nhói.

Tôi hối hận rồi, tôi không muốn chết nữa, tôi muốn được cùng em sống tiếp.

Thôi bỏ đi, chỉ cần em ổn là được.

Sau khi tôi thành công cắm chuẩn xác chiếc đũa vào động mạch chủ của Tống Di Chương, mọi thứ lập tức diễn ra đúng theo mong đợi.

Các học viên la hét loạn xạ, tôi bị mấy tên giáo quan đè chặt xuống đất, bọn chúng rõ ràng rất sốt sắng, không để tâm tới Tống Di Chương đang nằm dưới kia mà nhào lên muốn đánh chết tôi trước.

Tôi trông thấy Tu Mạn đang chạy qua chỗ tôi, nhưng nửa đường có người chặn em lại, có lẽ là Sở Hi Hoà, anh ta là người tốt, tôi đã từng nhờ vả anh ta giúp tôi chăm sóc cho Tu Mạn.

Tôi vẫn có thể nhìn thấy Tu Mạn, em giãy giụa cực kỳ kịch liệt, miệng liên tục gào thét gọi anh ơi.

Em xứng đáng với mọi điều tốt đẹp.

Tôi còn muốn ngắm em thêm một lát, nhưng mà không còn cơ hội nữa, cơn đau đớn đã tách rời linh hồn tôi ra khỏi thể xác, càng về sau tôi dần dần không thể thở được, tôi có thể cảm nhận rõ bản thân đã cách cái chết rất gần rồi.

Tôi thu hồi tầm mắt, ai ai cũng nói người bị đánh chết trước lúc trút hơi thở cuối đều vô cùng khó coi, tôi không muốn Tu Mạn nhớ đến dáng vẻ này của tôi.1

Tạm biệt nhé, bé Tu Mạn trân quý của anh, hẹn gặp lại em ở kiếp sau.

***