Edit: Doãn.
"Dậy thôi nào cục cưng ơi." Giọng anh trai tôi văng vẳng bên tai, "Anh sắp trễ giờ làm rồi này."
Tôi đẩy anh ra, quay đầu liếc sang màn hình điện thoại, "Mới có 6:50, để em ngủ thêm mười phút nữa."
Tôi lại vùi đầu vào chăn bông ấm áp, cảm giác nệm giường hơi lún xuống, tiếp đó vành tai đã bị cắn lấy.
"Đừng đẩy mà, anh còn muốn thân mật nồng thắm với em nữa." Anh trai tôi bắt đầu dùng răng cạ vào thuỳ tai tôi, cơn đau râm ran khiến thần kinh tôi bị kích thích, đẩy anh ra lần nữa sau đó chạy trốn khỏi giường.
"Nồng thắm cái rắm! Sớm trễ rồi kìa!"
Tôi dám bảo đảm chỉ cần bản thân lằng nhằng nằm trên giường thêm một phút nữa, hôm nay tôi sẽ khỏi cần đi làm.
Tôi, Lục Tu Mạn, bây giờ có lẽ nên gọi là bác sĩ Lục, hiện tại đang không ngừng miệt mài nỗ lực trên con đường treo bầu cứu đời (*).
*Nguyên văn là "huyền hồ tế thế - 懸壺濟世". Trong văn hóa Đông y, quả bầu còn là biểu tượng cho nghề y. Bởi lẽ người ta thường dùng quả bầu khô (hồ lô) đựng thuốc hay rượu thuốc, treo trước nhà hay đeo bên mình (huyền hồ), như là nhãn hiệu (trademark) cho biết đó là nhà thầy thuốc.
Để nói về tôi, kỳ thật có hơi quanh co. Chuyện tréo ngoe nhất tôi từng làm có lẽ là yêu thích anh trai mình từ năm lớp 11, kể ra hơi xấu hổ, chúng tôi đúng là người có tình thì suy nghĩ giống nhau, anh trai tôi đã sớm muốn ngủ với tôi rồi.
Về sau qua một khúc nhạc đệm nhỏ, dấu dâu dây bên cổ tôi tình cờ bị thằng bạn thân Lý Giang Cao của tôi phát hiện, tôi liền thuận thế thừa nhận, tôi và anh trai tôi là loại quan hệ đó, không ngờ nó lại chẳng có tí phản ứng khó chịu nào, còn y hệt ông cụ non, toàn tâm thành khẩn giúp tôi phân tích làm sao để đối phó với bố mẹ và bạn bè.
Khi ấy tôi có suy nghĩ, quả nhiên tôi không tin tưởng nhầm bạn!
Có lẽ giữa những người đồng tính luôn tồn tại một lực hấp dẫn, tôi cùng Cố Phồn lớp bên cạnh dần dần quen biết, thường xuyên cùng nhau đi chơi bóng.
Chẳng chút hổ thẹn mà sống qua một năm, trước ngày kì thi đại học diễn ra, bố mẹ tôi đã qua đời trong vụ tai nạn xe hơi.
Lúc anh trai tôi hai mắt đỏ ngầu đứng ở cổng trường đón tôi tôi đã cảm giác có điều không đúng rồi, cho đến khi nhìn thấy thi thể của bố mẹ tôi tại bệnh viện, tôi mới thật sự cảm thấy cả bầu trời như sụp đổ.
Bây giờ nghĩ lại, tôi chỉ còn nhớ hôm đó bản thân đã khóc nhiều thế nào, anh trai ôm chặt tôi ra sao.
Tôi sống trong chán nản suốt hai tuần liền, cho rằng hết thảy mọi việc này đều là quả báo, là quả báo do tôi đã vượt qua ranh giới luân thường đạo đức, vì vậy tôi cố ý lạnh nhạt với anh trai tôi, vừa về nhà liền lập tức nhốt mình trong phòng, cố tình đóng sầm cửa, bỏ lại một mình anh cẩn trọng dè dặt đứng bên ngoài.
Nhưng anh trai tôi cũng không có nhiều thời gian quan tâm mãi tới kiểu mặt nóng dán mông lạnh (*) của tôi, anh thôi học, tiếp quản công ty dưới sự giúp đỡ của thư ký bố tôi, hôm nào cũng bận hơn cả chó, ai không biết còn tưởng anh đang sắp sửa thi đại học nữa đấy.
*Đây là một câu tục ngữ có xuất phát từ Trung Quốc ám chỉ sự việc một người khi được người khác nồng nhiệt bắt chuyện cũng chỉ lạnh nhạt, hờ hững. Nhiệt tình không được đáp lại, người ta cảm thấy như mới lãnh một xô nước lạnh.
Tôi vô thức mất ngủ, nghe thấy anh đứng ngoài cửa kêu tên tôi vài lần, tôi vẫn không trả lời, anh thở dài thườn thượt.
Sau đó tôi nghe tiếng áo khoác rơi xuống đất, để ý kỹ không phải treo lên, mà là bị ném xuống. Tiếng khoá cửa vang lên, anh trai tôi về phòng.
Tôi hiểu rõ anh trai tôi không phải là kiểu người sẽ đem quần áo ném lung tung, vì thế tôi bò khỏi giường, phát hiện âu phục chẳng có tí nếp nhăn nào của anh thật sự đang nằm dưới đất, tôi nhẹ nhàng bước đến trước cửa phòng anh, sau đó nghe thấy âm thanh nghẹn ngào kiềm nén phát ra từ bên trong.
Não tôi tức khắc nóng bừng lên, trực tiếp mở cửa bật đèn, trông thấy anh trai tôi một mình ngồi dưới đất, ôm chặt chân, lông mi còn đọng nước mắt, nhìn thấy tôi vẻ mặt liền trở nên ngạc nhiên.
"Tu Mạn đói rồi à, để anh kiếm cho em chút gì ăn." Anh trai tôi giơ tay lau nước mắt, lồm cồm đứng dậy.
Tôi lao thẳng vào lòng anh, gọi anh ơi, lệ nóng chảy dài bên má.
Tôi cảm thấy mình xấu ơi là xấu, sao tôi có thể đối xử với anh trai tôi như vậy. Tôi chỉ quan tâm đến nỗi buồn của riêng tôi, quên mất anh trai tôi chỉ mới hai mươi tuổi, quên mất anh cùng là một đứa trẻ vừa mất đi bố mẹ.
Tôi liên tục nói lời xin lỗi bên tai anh trai tôi, anh trai tôi ôm chặt lấy tôi, cuối cùng chúng tôi đã khóc thành một đoàn, anh thì thầm vào tai tôi, "Em đừng không cần anh, anh chỉ còn một mình em thôi."
Tôi chủ động ngước đầu hôn môi anh trai tôi, trao cho anh một nụ hôn dây dưa triền miên, dùng cách này khiến anh có cảm giác anh toàn.
Chỉ khi chúng tôi giúp nhau liếm láp miệng vết thương, mới có thể sống lâu hơn nữa.
Vào buổi điền nguyện vọng, vốn dĩ tôi muốn học ngành y, song tôi không nỡ nhìn anh trai tôi một thân một mình bận rộn đến độ giảm gần chục cân, do đó tôi đã chọn ngành quản trị kinh doanh để tương lai có thể giúp đỡ anh.
Anh trai tôi cũng đang học Luật, bị hoàn cảnh buộc phải bỏ dỡ nửa chừng, thế nên dù không được theo ngành y tôi cũng không có tiếc nuối nào cả, mà thay vào đó còn cảm thấy đây là huy chương giành tặng cho quá trình đồng cam cộng khổ của chúng tôi.
Nhưng cuối cùng tôi đã nhận được giấy báo nhập học của trường đại học Y, là anh trai tôi đã thay đổi nguyện vọng của tôi vào phút chót, tôi vừa kinh ngạc vừa vui mừng, xông thẳng vào phòng báo tin cho anh, anh trai tôi tạm dừng công việc, ôm tôi vào lòng, nói với tôi, "Anh trai hi vọng em có thể làm những điều mà em muốn làm."
Tôi chẳng có tí tiền đồ mà bật khóc, tôi đệt tôi thật sự quá yêu anh trai tôi rồi!
Sau này ngoài việc bị hói đầu một chút, chung quy tôi vẫn khá hạnh phúc. (+.+)
Song có một chuyện tôi mãi chưa hiểu được, mối quan hệ của anh trai tôi cùng thầy chủ nhiệm Trương Kiến Quốc lớp tôi luôn rất tốt, lúc không bận gì thỉnh thoảng hay quay lại trường gặp ông ta. Những thắc mắc này tôi tìm hoài không ra lời giải, cho đến khi tôi nhịn không được hỏi anh trai tôi, anh nói lão Trương đã sớm biết chuyện hai ta rồi, còn thường xuyên gọi anh về trường, bảo rằng anh nên lấy việc học của tôi làm trọng, chỉ cần kì thi đại học kết thúc, chúng tôi muốn làm cái gì thì tùy ý.
Khi ấy hốc mắt tôi tỏa nhiệt, nghĩ đến Lý Giang Cao, Triệu Ngập, Cố Phồn, còn có chị chủ tiệm xăm, tất cả họ đều biết, nhưng chẳng hề có một ai trách móc. Đối với tôi, không trách móc, ấy chính là lời chúc phúc lớn nhất.
Tôi làm sao xứng đáng để đến với một thế giới đáng giá như vậy.
Trong lúc tôi học đại học, còn xảy ra một chuyện khác.
Anh trai tôi, xuất vốn để chống lại một vụ kiện, hình như khá khó khăn, mỗi lần tôi đến công ty đều nghe anh mở miệng bàn về vụ kiện này, có vẻ là về một học viện nào đó, nhưng anh cứ luôn cố tình tránh né tôi, chưa bao giờ cho tôi xem mấy thứ tài liệu này.
Tôi tưởng rằng anh còn muốn làm luật sư, dẫu sao về việc anh không lấy được bằng Luật vẫn luôn canh cánh trong lòng tôi, tim tự thấy có lỗi, nên chẳng dám quấy rầy anh.
Kết quả chưa qua mấy ngày, tôi rượu vào lời ra, anh trai tôi thở dài, một bên an ủi tôi một bên nói, "Tiểu Mạn, không liên quan gì đến em hết có hiểu chưa, chỉ cần được ở cạnh em, làm gì anh cũng không quan tâm, bởi vì mọi thứ đều tốt đẹp. Cũng không phải anh cố tình giấu giếm em, mà vì vụ án này quá đen tối, anh không muốn để em biết."
"Ban đầu anh học Luật là vì muốn giúp đỡ người cần sự giúp đỡ, hiện giờ đã có năng lực rồi, cho nên hứa với anh, đừng tự trách bản thân nữa được không?"
Tôi ngoan ngoãn gật đầu, hỏi anh tại sao lại quan tâm đến vụ án này như vậy, anh trai cũng không giấu tôi nữa, anh nói, đó là một trung tâm trị bệnh đồng tính.
Tôi nói không nên lời, không phải chứ, thật sự tồn tại một nơi chữa bệnh đồng tính ư?
Đồng tính luyến ái là bệnh sao? Có thể trị sao? Đáp án đương nhiên là không.
Sau này lúc đọc được tài liệu trong tay anh tôi, tam quan tôi cứ thế bị sụp đổ hoàn toàn, "bệnh nhân" ở đó bị đối xử tàn nhẫn vô nhân đạo, bị nhục mạ, đánh roi, giật điện, hơn nữa còn hợp tác kín kẽ với các tổ chức mại dâm nước ngoài, cưỡng hiếp, ngược đãi, thậm chí giết người.
Đọc tới dòng cuối cùng tôi đã khóc nấc lên, trái tim đau đến chết sống lại, như thể đã thật sự trải qua những chuyện đó. Tôi không hiểu nổi, họ rốt cuộc phạm tội gì, cớ sao lại bị hành hạ thành dạng này.
Mày mà anh trai tôi thắng kiện, thắng một cách triệt để, thủ phạm chính là Tống Di Chương, chẳng rõ vì sao, vừa nghe thấy tên gã tôi liền cảm thấy buồn nôn, chung cuộc gã bị phán tử hình, kết án tại chỗ.
Mọi chuyện vẫn chưa kết thúc, những người được giải cứu, anh trai tôi tài trợ tiền giúp bọn họ hoàn thành việc học, tâm lý gặp vấn đề anh trai tôi tìm bác sĩ giúp bọn họ từ từ điều trị, tóm gọn là không tiền anh trai tôi góp tiền, không sức anh trai tôi góp sức.
Tôi từng chứng kiến một số phụ huynh tìm tới công ty anh trai tôi để gây rối, người cơ hồ chưa bao giờ tức giận như anh trai tôi sắc mặt trắng bệch dọa người, muốn mắng đám người kia đến máu chó đầy đầu, hiển nhiên cần phải đấu tranh tâm lý, thế nên trực tiếp gọi cho cảnh sát yêu cầu giáo dục tư tưởng cho mấy người phụ huynh đó.
Anh trai tôi quá A quá chính trực! Tôi yêu anh chết đi mất!
Tiếp theo đó tôi sang nước ngoài học nghiên cứu sinh sau đại học, trong thời gian thực tập tại một bệnh viện địa phương thì tình cờ gặp phải một sự cố náo động, lễ Giáng Sinh không có ai ở bệnh viện, chỉ có tôi đang trực ban cùng một nhóm y tá nhỏ, nghiễm nhiên tôi phải nhận nhiệm vụ dẫn đầu.
Cho tới khi tôi nhận ra hai người đàn ông tóc vàng cao lớn thô kệch trên tay còn cầm theo dao, thú thật chân tôi có hơi nhũn, đành để các y tá nữ trốn trước, nhưng đối phương không đợi tôi có thời gian chuẩn bị đã cầm dao xông thẳng qua rồi.
Giây phút đó đầu óc tôi trở nên trống rỗng, thầm nghĩ mẹ nó bản thân sẽ không bỏ mạng ở đây đấy chứ, tôi còn một người anh trai còn cần tôi chăm sóc á!
Vào thời điểm mấu chốt có người đã kéo tôi bỏ chạy, tôi quay đầu nhìn, thì ra là trưởng khoa của chúng tôi, Sở Hi Hòa, cũng là người Trung Quốc.
Rõ ràng anh ta rành đường bệnh viện hơn tôi, chúng tôi chui vào một căn phòng rồi khóa trái, nhưng hai tên cao lớn ngoài kia vẫn còn đuổi theo, không ngừng dùng dao chém vào cửa, cánh cửa cũng sắp cầm cự không nổi rồi.
Sở Hi Hòa bảo trước khi đến đã gọi điện báo cảnh sát, chắc sẽ tới sớm thôi, kêu tôi trốn vào phòng trong đi, anh ta ra ngoài ngăn cản bọn họ.
Tôi câm nín, hai người cùng nhào lên đỡ hơn một người, hơn nữa tôi là đàn ông, sao có thể trốn trốn tránh tránh được?
Sở Hi Hòa im lặng không nói, tưởng rằng anh ta đồng ý rồi, bèn vòng xung quanh kiếm công cụ sử dụng được, nào ngờ tay lại bị anh ta bẻ ngược trói chặt bằng thứ gì đó, anh ta ném tôi vào phòng trong, để lại một câu, "Cậu không thể bị thương."
Chờ tới lúc cảnh sát đến, Sở Hi Hòa đã ăn hai nhát rồi, cũng may anh ta tránh được chỗ hiểm, nhưng vẫn mất máu quá nhiều, anh ta được đưa vào cấp cứu tôi đứng bên ngoài chờ hết một đêm, cho đến khi bác sĩ nói tính mạng anh ta không bị nguy hiểm tôi mới thở phào nhẹ nhõm.
Ngồi trên dãy ghế trước phòng ICU, lòng tôi không khỏi suy ngẫm, vì sao anh ta cứu tôi? Lẽ nào là do chúng tôi đều là bác sĩ Trung Quốc ư? Ở bệnh viện này có rất nhiều bác sĩ người Trung, Hoa Kiều, tại sao nhất quyết phải là tôi? Chưa kể không thể bị thương là ý gì?
Tất cả những chuyện này lúc Sở Hi Hòa tỉnh dậy đã tìm được lời giải đáp, anh ta hỏi tôi, anh trai tôi tên Lục Tu Viễn phải không, tôi gật đầu, anh ta tiếp tục nói, là Lục Tu Viễn cứu anh ta ra khỏi học viện Phương Phi.
Tôi sốc nặng, tôi không hề biết Sở Hi Hòa là gay, cũng không biết anh ta còn có một tầng quan hệ này với anh trai tôi, nhưng nghĩ lại, trưởng khoa Sở luôn đặc biệt chăm sóc một thực tập sinh là tôi, mặc dù anh ta nói chuyện với tôi không nhiều.
Sau đó anh trai tôi phát hiện ra chuyện này, tôi cẩn thận giải thích với anh tôi thật sự không sao cả, thậm chí tôi còn tưởng tượng được ở bên kia đại dương anh đã bị dọa đổ mồ hôi lạnh như thế nào.
Cuối cùng anh trai tôi bay qua đây một chuyến, còn đặc biệt mời Sở Hi Hòa ăn cơm. Tính ra Sở Hi Hòa lớn hơn anh trai tôi một tuổi, bình thường cũng đều là kiểu người không tùy tiện nói cười, giống như đóa hoa nở trên đỉnh núi đó bạn biết không, kết quả thấy anh trai tôi thì trở thành khách sao, có thể gọi là lễ độ cung kính, anh trai tôi không thể không bảo anh ta thả lỏng mấy lần.
Nhưng mà hoàn cảnh của Sở Hi Hòa cũng rất đau khổ, thời đại học người yêu của anh ta vì cố gắng cứu anh ta trong một trận khủng hoảng mà qua đời, sau đó anh ta bị bố mẹ gửi tới học viện Phương Phi, được anh trai tôi cứu ra, sang nước ngoài sống cùng chú, song trong thâm tâm, cái chết của người yêu luôn là rào cản mà anh ta không có cách nào vượt qua được.
Kỳ thực tập của tôi vừa chấm dứt, tốt nghiệp nghiên cứu sinh, anh trai tôi lập tức gọi điện một ngày tám lần hối tôi về nước. Từ lúc tôi trở lại Trung Quốc đến nay, chúng tôi vẫn còn giữ liên lạc với Sở Hi Hòa.
Còn một chuyện đáng nói nữa, có hai cô gái, một người tên Chu Viên một người tên Tạ Tư Linh, cũng là nạn nhân của học viện Phương Phi, họ tổ chức hôn lễ ở nước ngoài và gửi thiệp mời cho anh trai tôi.
Khi gặp mặt, họ một người trầm tĩnh thanh lịch, một người năng động cool ngầu, tuyệt phối!
Hôn lễ được thiết kế trên bãi cỏ theo phong cách phương Tây siêu lãng mạn, chúng tôi lại gặp Sở Hi Hòa tán gẫu vài câu.
Ngoài ra tôi còn gặp thêm một đứa trẻ tên Tô Dung Dữ, thằng nhóc cũng rất đáng yêu, không ngừng gọi anh à anh ơi, khá dễ trò chuyện.
Vào cuối buỗi lễ, Chu Viên, Tạ Tư Linh cùng với toàn bộ nạn nhân ở học viện Phương Phi đều có mặt, tập thể cúi chào anh trai tôi thể hiện lòng biết ơn, dù đã qua bao nhiêu năm, vẫn có người không kiềm được bật khóc.
Tôi hiểu rõ đây là vết thương lòng không thể lành, khiến họ mãi mãi không quên và mãi mãi không tha thứ.
Có đôi ba câu tôi nói đã nói nhiều rồi, nhưng tôi vẫn muốn nói lại lần nữa.
Anh trai tôi thật tốt! Tôi rất yêu anh ấy!
Tóm lại bây giờ tôi và anh trai đang sống vô cùng hạnh phúc, hoàn thành được mục tiêu nhỏ từ rất lâu về trước --- trở thành một người bình thường nhất trên thế giới này.
Được rồi kể tới đây thôi, tôi sắp trễ giờ làm rồi!+
- Toàn Văn Hoàn-