Rơi Vào Ngân Hà

Chương 6: Tình yêu bánh quy nhỏ

Edit+beta: LQNN203

Giang Bất Phàm ở trong điện thoại nói: "Hôm nay ở trường Trung học Hạng 4 thấy được ảnh chụp Tưởng Chân Chân em liền cảm thấy có chút quen mắt, giống như đã từng nhìn thấy ở đâu."

"Rốt cuộc mới nhớ đến, mấy ngày hôm trước em họ em tới nhà em, cậu ấy ở trên bàn sách làm bài tập, một bên làm bài tập còn một bên mở phát sóng trực tiếp."

"Mẹ em vừa thấy còn nói tuổi còn nhỏ không lo học tập mà trầm mê xem mỹ nữ. Em họ em tỏ vẻ ủy khuất, nói đây là phát sóng trực tiếp làm bài tập, là cùng học bá cùng nhau tiến bộ."

"Em vừa rồi hỏi em họ địa chỉ phát sóng và xem lại video trước đó, người phát sóng trực tiếp làm bài tập chính là Tưởng Chân Chân, hai phút trước cô gái đó lại bắt đầu phát sóng trực tiếp."

Giang Bất Phàm vội vàng nói xong: "Em đem địa chỉ phát sóng trực tiếp của Tưởng Chân Chân gửi cho chị."

Ngắt điện thoại, Tô Dao gõ gõ cửa sổ xe, đối mặt với Trần Ngân Hà ở bên trong nói: "Xuống xem đồ này."

Trần Ngân Hà nâng nâng cằm, ý bảo Tô Dao lên xe.

Tô Dao ngồi lên ghế lái phụ, chờ Giang Bất Phàm gửi địa chỉ phát sóng trực tiếp.

Trong lúc chờ đợi, Tô Dao yên lặng thể nghiệm một chút chiếc siêu xe hơn tám trăm vạn này.

A, chỗ ngồi thật mềm, không gian lớn và rộng rãi, thật thoải mái!

Trong xe còn có mùi thơm, đây là mùi hương gì, rất cao cấp, rất ưu nhã, rất có khí chất, cùng Sixgod* hoàn toàn không phải chung một cấp bậc.

*Sixgod: Tên một loại tinh dầu.

Đèn nội thất bên trong xe màu hồng sẫm, được tô điểm bằng màu xanh da trời ban đêm nhẹ nhàng, trong xe giống như được rải đầy những ngôi sao màu hồng.

Tô Dao xê dịch mông, lại trộm sờ sờ ghế dựa bằng da, xúc cảm này thật mẹ nó thật tuyệt!

Tô Dao không đặc biệt yêu thích gì, duy nhất là thích xe, cô không phải chưa thấy qua siêu xe, nhưng đây là lần đầu tiên ngồi trên chiếc xe xinh đẹp như vậy.

Mặc dù chủ xe là một tên đáng ghét rất muốn đánh, cô ép xuống nội tâm kích động, trên mặt vẫn duy trì biểu tình nhàn nhạt chị đây không phải cái loại chưa gặp qua việc đời.

Trần Tinh Hà: "Nhà cô ở chỗ nào, tôi đưa cô về."

Tô Dao quay đầu nhìn Trần Ngân Hà, không nghĩ tới người này cũng có một mặt săn sóc như thế, còn biết trời tối phải đưa phụ nữ về nhà.

Trần Ngân Hà: "Thấy cô chưa từng đi xe sang, để cô trải nghiệm một chút."

Tô Dao: "..."

Tại sao một người lại có cái miệng dài? Nếu anh không có cái miệng dài khẳng định có thể sống lâu mấy năm.

"Rẽ ở phía trước đưa tôi đến trạm xe buýt là được." Nếu không phải thật sự thích chiếc xe này, cô tuyệt đối xuống xe ngay lập tức.

Huống hồ, Trần Ngân Hà là người đã có bạn gái, đã trễ thế này để anh đưa cô về nhà không thích hợp, cô vẫn phải có ý thức.

Trần Ngân Hà một tay đặt trên vô lăng: "Nói cô có thể không tin, cô là người phụ nữ đầu tiên ngồi trên ghế lái phụ của chiếc xe này."

Tô Dao: "Có phải anh đối với mỗi người phụ nữ đều là nói như vậy hay không."

Trần Tinh Hà: "Không phải."

Tô Dao: "Mới là lạ."

Tô Dao ấn vào địa chỉ phát sóng trực tiếp mà Giang Bất Phàm gửi, một thiếu nữ đang ở trong phòng phát sóng trực tiếp màu hồng và xanh lam xuất hiện trên màn hình di động.

Một cô gái mặc đồng phục học sinh đang ngồi vào bàn, trên bàn có bài thi, giấy nháp, hộp bút cùng một ly nước lọc.

Nữ sinh buông bút, từ bài thi ngẩng đầu lên, mỉm cười trước ống kính, lộ ra đôi má lúm đồng tiền nho nhỏ ngọt ngào: "Hay là hôm nay tới đây thôi, một lúc nữa《người đọc diễn cảm》phải bắt đầu rồi, tôi muốn đi xem."

Một làn đạn lôi kéo giữ lại, rất nhiều người bắt đầu phát thưởng, kêu cô gái phát sóng trực tiếp lâu thêm chút nữa.

"Hôm nay Chân Chân làm sao vậy, có phải cơ thể không thoải mái không?"

"Hôm nay sao mới mười phút, nữ thần Chân Chân đừng đi mà!"

"Làm thế nào để không quảng cáo, tiền của tôi chưa có chỗ tiêu."

"Không làm bài tập có thể nói về nó được đấy em gái, anh thích áo hai dây màu trắng mà em mặc lần trước."

"Lần sau đừng mặc đồng phục học sinh, mặc JK thế nào?"

"Lẳng lơ."

"Em chuẩn bị cởϊ qυầи áo đi ngủ chưa?"

...

Các làn sóng bình luận hiện lên, cô gái như là không nhìn thấy, khóe môi như cũ nhếch lên, ánh mắt sáng lấp lánh, có một sự sạch sẽ, trong sáng và vui vẻ không thể tả.

Nữ sinh đứng dậy đóng phát sóng trực tiếp, Tô Dao nhìn phòng phát sóng trực tiếp tối om: "Chỉ trong mười phút, số lượng người xem đạt tới 50.000 người."

Nhiệt độ này rất lợi hại, so với những người nổi tiếng trên mạng đều lợi hại giống như nhau, người đứng đầu bảng xếp hạng sẽ được thưởng hai vạn.

"Tiền để bố mẹ Tưởng thụ tinh trong ống nghiệm tám phần chính là tới từ đây," Tô Dao click mở phát lại, "Anh xem Tưởng Chân Chân có vẻ bị ép buộc không?"

Trần Ngân Hà nhìn nữ sinh trên màn hình: "Cô bé rất vui vẻ, vui vẻ từ trong tâm."

Một người cho dù giỏi ngụy trang và diễn xuất đến đâu, cơ mặt của cô gái không lừa được người khác, Tô Dao đồng ý với lời của Trần Ngân Hà, lúc này Tưởng Chân Chân không bị bất luận kẻ nào ép buộc và khống chế.

Tô Dao trở lại trang chủ tài khoản cá nhân live của Tưởng Chân Chân: "Cô bé từ hai tháng trước bắt đầu phát sóng trực tiếp, mỗi tuần hai lần."

Tô Dao gọi điện thoại cho Giang Bất Phàm: "Thế nào, định vị tra ra tới chưa?"

Giang Bất Phàm: "Định vị theo dõi cho thấy nơi địa chỉ IP phát sóng trực tiếp xác thật là nhà của Tưởng Chân Chân."

"Di động và tài khoản phát sóng trực tiếp được sử dụng bởi bố của Tưởng Chân Chân là Tưởng Đại Lâm."

Tô Dao cúp điện thoại, tính toán ngày mai liên hệ một chút với bộ phận liên quan, yêu cầu họ nói chuyện với người giám hộ của Tưởng Chân Chân, người giám hộ lợi dụng trẻ vị thành niên để phát sóng trực tiếp vì lợi nhuận là trái pháp luật.

Buổi tối 9 giờ rưỡi, ánh đèn ban đêm của thành phố rực rỡ, đèn neon ven đường tỏa sáng đủ màu, bóng cây lắc lư, đường phố rộng rãu.

"Bíp----" Chiếc xe phía sau bóp còi thúc giục, Trần Ngân Hà lúc này mới nhả số ra, chiếc xe chậm rãi bò về phía trước với tốc độ nhanh hơn rùa một chút.

Tuy là như vậy, thực mau cũng đã tới trạm xe buýt, thẻ trải nghiệm siêu xe của Tô Dao sắp sử dụng hết.

Trần Ngân Hà nhìn thoáng qua thời gian, hiếm khi thấy tò mò về nhà của người khác, chỉ là ngữ điệu vẫn như cũ không chút để ý: "Buổi tối cô tình nguyện đi tra án cũng không trở về nhà?"

Tưởng Chân Chân không lập án, không tính là công việc.

Tô Dao hỏi ngược lại, "Còn anh, anh không phải cũng vậy sao."

"Không ôm ôn nhu hương trong lòng mà chạy tới chỗ này bới rác?"

Trần Ngân Hà: "Cô ở trên giường nằm một năm thử xem, bảo đảm sẽ muốn tìm ra ai đã lấy trộm con thỏ của nhà hàng xóm."

Tô Dao: "Được rồi."

Thông tin trên tư liệu cá nhân của Trần Ngân Hà có một đoạn, nói anh đã phải trở thành người thực vật một năm do công việc.

Trần Ngân Hà đem xe ngừng ở ven đường, Tô Dao: "Này không phải còn chưa tới trạm xe buýt sao?"

Tên này có phải không muốn đưa cô đến đó hay không, muốn đem cô ném ở ven đường, cô còn chưa ngồi đã mà: "Nam tử hán đại trượng phu, không thể nói mà không đếm xỉa đến."

Cô không giống bộ dáng của một người cảnh sát, càng giống em gái nhà hàng xóm hơn, Trần Ngân Hà cười khẽ, ấn mở dây an toàn: "Ở trên xe chờ tôi."

Tô Dao thấy Trần Ngân Hà đi vào một cửa hàng tiện lợi, nghĩ anh đi mua đồ uống hoặc thuốc lá.

Thực mau anh liền đi ra, cơ hồ là ra tay không.

Một bên có ba cô gái xô đẩy nhau, trong đó có một cô gái xinh đẹp nhất dáng người tốt nhất bị đẩy ra, vẻ mặt thẹn thùng đi đến chỗ anh.

Tô Dao bĩu môi, con khổng tước này, diễm phúc không cạn.

Ánh mắt của người phụ nữ kia cũng không quá tốt, coi trọng tay ăn chơi hoa hòe loè loẹt này, sớm hay muộn cũng bị đùa đến chết.

Tô Dao nhìn ra ngoài cửa sổ xe, người phụ nữ khẩn trương mà nắm chặt di động, giao diện mã QR của WeChat đều đã mở ra, hơi ngửa đầu, thấp thỏm mà đối Trần Ngân Hà nói gì đó, hẳn là muốn thêm bạn với anh.

Trần Ngân Hà đứng tại chỗ, nghe người phụ nữ nói.

Tô Dao xê dịch về ghế lái, dựng lỗ tai, miễn cưỡng nghe rõ giọng nói Trần Ngân Hà.

"Em rất xinh đẹp, cũng rất đáng yêu."

Tô Dao thở dài một tiếng, nghĩ thầm, quả nhiên không phải là một người đàn ông tốt, có bạn gái rồi mà còn muốn cùng người phụ nữ khác thả thính lung tung.

May mắn cô không phải là người nông cạn, không dễ dàng bị vẻ ngoài của người đàn ông kia mê hoặc.

Trần Ngân Hà tiếp tục nói với người phụ nữ kia: "Tương lai em sẽ gặp được người đàn ông khác tốt hơn, chỉ có anh ta mới có thể có được vẻ đẹp và sự đáng yêu của em."

Người phụ nữ ngẩn ra một chút, nghe ra tới đây là hiểu anh đang từ chối.

Khi nói chuyện anh dùng một ánh mắt rất chân thành nhìn người khác, ngữ khí thập phần nghiêm túc, làm người khác cảm giác tình yêu của mình được tôn trọng và nâng niu, người phụ nữ mỉm cười nói: "Cảm ơn anh."

Trần Ngân Hà kéo cửa xe ra ngồi vào, Tô Dao nhìn chằm chằm mặt anh: "Anh đây mở miệng, cứ như là sữa ong chúa, ngọt như vậy."

Trần Ngân Hà: "Cô thử qua chưa?"

Tô Dao: "..."

"Chưa thử qua, tôi cũng không tính mạo hiểm như vậy."

Trần Ngân Hà: "Có rất nhiều người phụ nữ muốn chiếm tiện nghi của tôi, cô là người duy nhất khẩu thị tâm phi."

Tô Dao vừa định nói sao anh có thể tự luyến như vậy, ngẫm lại người này xác thật không nói bậy, đi cửa hàng tiện lợi mua đồ cũng đều có thể được tiếp cận.

"Sao anh lại trở về tay không?"

Trần Ngân Hà từ trong túi móc ra một hộp băng keo cá nhân ném cho Tô Dao.

Tô Dao: "Cho tôi băng keo cá nhân làm gì?"

Cô cúi đầu nhìn nhìn, lúc này mới phát hiện mu bàn tay trái mình có một vết rách nhỏ, chắc là lúc lục túi rác nhà Tưởng Chân Chân bị cắt qua, không nghiêm trọng lắm, chỉ bị rách một ít da, bản thân cô cũng chưa cảm thấy được.

Tô Dao mở băng keo cá nhân chuẩn bị dán lên, Trần Ngân Hà mở ra một hộp đồ, từ bên trong lấy ra cồn và khăn giấy đưa qua: "Khử trùng trước."

Tô Dao: "Không hổ là tiểu tiên nam, chu đáo."

Khử trùng xong rồi dán băng keo cá nhân lên, Tô Dao quay đầu nhìn thoáng qua cửa của cửa hàng tiện lợi: "Người phụ nữ kia vẫn đang nhìn anh kìa."

"Thật sự rất xinh đẹp, này, người ta đang đợi anh quay đầu nhìn, anh nhìn xem."

Trần Ngân Hà mặt không cảm xúc mà lái xe đi ra ngoài.

"Tuyệt tình lắm," Tô Dao nói, "Vừa rồi khen người ta xinh đẹp rồi đáng yêu đều là giả?"

Trần Ngân Hà nắm tay lái: "Nói thêm câu nữa tôi coi như cô đang ghen tị."

Tô Dao vội vàng câm miệng, mãi cho đến xe chạy đến trạm xe buýt cô cũng không dám nói nữa, ý tứ phân rõ giới hạn rất rõ ràng.

Trần Ngân Hà nhìn thoáng qua thời gian: "Đưa cô về nhà?"

Tô Dao mở dây an toàn: "Không cần, tôi thích ngồi ở vị trí cửa sổ của xe buýt tự hỏi nhân sinh, sẽ làm tôi cảm thấy mình là triết học gia, anh không thể bóp chết quyền lợi để tôi trở thành một triết học gia."

Một chiếc xe buýt lái qua đây, triết học gia lên xe.

*****

Ngày hôm sau, Tô Dao đi vào văn phòng.

Giang Bất Phàm giơ túi vật chứng trong suốt lên, bên trong là tờ giấy cầu cứu kia: "Chị Tô, cái này xử lý như thế nào?"

Tô Dao nhìn thoáng qua: "Cậu cất đi."

Giang Bất Phàm đem tờ giấy khóa trong ngăn kéo: "Như vậy xem ra Tưởng Chân Chân không xảy ra chuyện gì, cô bé đã ở nhà phát phát sóng trực tiếp."

"Kế tiếp để cảnh sát khu vực theo dõi."

Tô Dao: "Tờ giấy cầu cứu kia cất kỹ vào, đừng ném đi."

Giang Bất Phàm: "Làm sao vậy chị Tô, chuyện của Tưởng Chân Chân còn chưa xong?"

Tô Dao: "Buổi chiều tôi có việc muốn đi đến đồn cảnh sát, thuận tiện đi xem Tưởng Chân Chân một chút."

Chỉ có tận mắt nhìn thấy Tưởng Chân Chân cô mới có thể hoàn toàn nhẹ nhõm.

Văn phòng đã tới hơn phân nửa người, Tô Dao lặng lẽ đặt túi giấy mang theo xuống dưới bàn, đáng tiếc vẫn là bị đôi mắt sắc Ngô Thanh Đào thấy: "Chị Tô, chị mang theo đồ ăn ngon gì vậy?!"

Một giọng nói này đem ánh mắt của mọi người đều thu hút lại đây.

Tô Dao đem túi giấy giấu vào bên trong: "Không có!"

Ngô Thanh Đào ngồi xổm xuống cạnh bàn Tô Dao, hướng bên trong nhìn nhìn: "Em ngửi được rồi."

"Bánh cookie, vị nam việt quất, còn thêm chocolate, sữa, đậu phộng nghiền."

Khứu giác của Ngô Thanh Đào rất nhanh nhạy, tình huống không có chó cảnh sát, cô ấy chính là chó cảnh sát. Phàm là liên quan đến ăn uống, cô ấy trước nay không bao giờ bỏ lỡ.

Bị từng đôi mắt nóng bỏng nhìn chăm chú vào, Tô Dao đem túi giấy ôm vào trong ngực, trịnh trọng thanh minh: "Không có!"

"Không được cướp, ai dám cướp sẽ bị xếp vào tội cướp giật."

Ngô Thanh Đào nhìn nhìn Tô Dao: "Chị Tô, chị hôm nay giống như không giống mọi ngày."

Tô Dao mặt đỏ lên, trên mặt hết sức bình tĩnh: "Như thế nào là không giống?"

Ngô Thanh Đào: "Chị tô son môi."

Trên mặt Tô Dao mười phần bình tĩnh: "Không có, em nhìn lầm rồi."

Chết tiệt, rõ ràng như vậy sao, cô rõ ràng đã tô màu gần với màu môi, hẳn là nhìn không ra mới đúng!

"Chị Tô, chị canh giữ kín mít như vậy là muốn đưa hộp bánh này cho người đàn ông nào?"

"Là đội phó Trần sao?"

"Từ khi đội phó Trần đến đây làm việc, chị Tô trở nên khác hẳn."

"Chị Tô cùng đội phó Trần thật là đang yêu sao, em nghe Tiểu Vu nói hai ngươi mới chia tay đầu năm nay."

...

Tô Dao nghe được khóe mắt giật liên tục: "Đừng nói bậy, mau làm việc đi, giải tán."

Tô Dao đem bánh quy khóa trong ngăn kéo, lặng lẽ đi tới phòng pháp y trên lầu.

Đêm qua về đến nhà, cô nằm ở trên giường thật lâu, cảm thấy Trần Ngân Hà nói rất có lý, Hứa Gia Hải và cô giống nhau, đều là người thường, cô không có gì phải xấu hổ.

Cô chuẩn bị dựa theo Trần Ngân Hà nói, thích liền tiến tới.

Nếu cô có thể thành công ở bên Hứa Gia Hải, cô sẽ ghi nhớ công lao Trần Ngân Hà, cảm tạ anh cổ vũ và động viên, để cô thu hoạch được một tình yêu triền miên lâm li.

Tô Dao đi không lâu Trần Ngân Hà đi vào văn phòng: "Làm gì đều nhìn chằm chằm tôi vậy?"

"Đội phó Trần!"

"Đội trưởng Tô tự tay làm bánh quy việt quất, còn không cho chúng tôi xem một cái."

"Là tặng cho đội phó Trần sao?"

...

Trần Ngân Hà ngồi xuống, nhìn thoáng qua chỗ ngồi của Tô Dao đối diện, cô đây là cảm tạ anh mua băng keo cá nhân cho cô hay là hối lộ cho anh để tiếp tục được xoa xe.

Trần Ngân Hà nhíu mày, bộ dáng trông rất đau khổ, làm sao bây giờ, anh không thích ăn nam việt quất, ngại chua.

Thấy cô dụng tâm làm như vậy, anh cũng không phải không thể ủy khuất một chút chính mình, cho cô mặt mũi mà nhận lấy.