Rùa Con Lười Của Nhà Ma Đế

Chương 24: Để ta hôn một chút

Chương 24: Để ta hôn một chút

Dịch: YZ

Beta: YZ

Trác Tư Dịch ấy thế mà lại chủ động nhường vị trí!

Truyền nhân Ma quân chỉ còn một người, theo lí mà nói Trác Tư Dịch là người duy nhất có thể lựa chọn trong Ngự Kiếm môn. Một khi lên làm môn chủ, có thể điều động các đệ tử dưới trướng, hưởng thụ và phân phối tất cả các tài nguyên có trong hải vực của Ngự Kiếm môn. Đồng thời lúc đó, tất cả đệ tử của Ngự kiếm môn đều phải nịnh nọt hầu hạ hắn thì mới có thể đạt được tài liệu tu luyện, cho dù Môn chủ có tu vi không cao bằng Khách khanh, nhưng tài liệu tu luyện của Khách khanh cũng là do hắn phân phối.

Nhưng chờ chuyện của Sư Vân Phong tối nay truyền ra thì y sẽ trở thành người được tất cả mọi người trong Ngự kiếm môn ngưỡng mộ, trên dưới môn đều phải cúng bái, cái chức môn chủ cũng không còn cần thiết nữa.

Mọi người cũng tận mắt nhìn thấy, Sư Vân Phong dùng một kiếm mà xử lí được yêu thú kì Hợp thể, thực lực cao cường, mà dưới trướng của y, cứ cho là Liên A Nhị kì Kim đan thì cũng có thể đâm rách được quần áo của Trác Tư Dịch kì Nguyên Anh, kiếm thuật đã tăng tiến vô cùng. Khi Sư Vân Phong muốn thu nạp nhiều đệ tử, mọi người còn không chạy theo như vịt sao?

Với yêu cầu muốn nhường vị trí của Trác Tư Dịch, Sư Vân Phong cũng chẳng khách khí gì mà đáp ứng luôn.

Mà cách đáp ứng của Sư Vân Phong cũng khiến Quy Hải phát ngốc. Chỉ nghe Sư Vân Phong rất thiếu đòn nói: " Như vậy, ngay bản thân ngươi cũng thấy tu vi của mình không đủ thì khó có thể đảm nhiệm____ nhưng mà trên thực tế là cũng đúng như vậy."

Trác Tư Dịch nghe thấy Sư Vân Phong đang làm mất mặt hắn, không nhịn được hít một hơi, nhưng cũng chẳng làm được gì vì năng lực không bằng người ta nên chỉ đành im lặng thừa nhận.

Các đệ tử ra sức nhịn cười, khuôn mặt không khỏi có chút co rúm, trong lòng không ngừng sôi nổi cao giọng hoan hô: # Đúng rồi! Truyền nhân Ma quân gì mà ngay cả đồ đệ của trưởng lão cũng đánh không lại#

# Sư trưởng lão kính yêu của bọn họ nói chuyện thật là trực tiếp!#

# Càng ngày càng thích trưởng lão bản tính chính trực phải nàm thao bây giờ!#

Sư Vân Phong không thể hiểu được những khuôn mặt co rút trong lúc đó của mọi người, tiếp tục nhàn nhạt trình bày suy nghĩ của mình: " Nếu như không có người nào để chọn, vậy vị trí môn chủ sẽ tạm thời do ta đảm nhận. Sau đại hội thương nghị, thông qua sát hạch và thí luyện lại chọn ra người thích hợp."

Đệ tử Ngự Kiếm môn ào ào đồng ý:

# Làm sao có thể có người nào càng xứng đáng để lựa chọn hơn trưởng lão kính yêu được chứ?#

# Trưởng lão chí công vô tư, chọn người đương nhiên sẽ chọn người tốt nhất!#

Trác Tư Dịch nghe được các đệ tử khe khẽ nói, trong lòng thổn thức, biết rằng đại thế đã mất, ngay cả giữ được cái mạng này cũng khó, chỉ đành hùa theo. Lại đề xuất ra yêu cầu, hi vọng Sư Vân Phong có thể chỉ điểm dạy dỗ hắn.

Sư Vân Phong biểu thì tất cả các đệ tử tử kì Kim đan trở lên đều có thể cùng y giao lưu mài giũa. Sau khi thiết lập địa vị, Sư Vân Phong lại dẫn các đệ tử tăng tốc lên đảo, sắp xếp cho bọn họ nghỉ ngơi, lại mời tìm cao thủ của Mê Mộng tông xác định vị trí của ba vị truyền nhân Ma quân còn lại, còn lấy một cái ngọc giản bên trong có chứa các loại giới thiệu về Thần thú.

Khi Sư Vân Phong đã an bài mọi thứ thỏa đáng, thời khắc đẹp đẽ để thân thiết với rùa con bắt đầu rồi. Sư Vân Phong mang theo Quy Hải bay về trong rừng trúc ở nhà trọ, đem Quy Hải thả lên cái gối ngọc mà hắn hay nằm, Sư Vân Phong cũng ngồi xuống, cúi đầu đối mắt với Quy Hải.

~≧▽≦)/~

Quy Hải trợn mắt nhìn tay phải Sư Vân Phong, ngóng trông Sư Vân Phong rút ra ngọc Thổ linh. Tuy hắn đã chờ rất lâu rồi, nhưng nhìn thấy cái tư thế này của Sư Vân Phong biết rằng y đang muốn bón hắn.

Cả đường thấy động tác Sư Vân Phong đều rất nhanh chóng, xem ra y cũng không chờ được nữa!

Đêm đã khuya, mặt trăng đã lên dần ở phía đông. Dưới bóng trúc loang lổ màu xanh là bé Quy Hải màu xanh lam. Sư Vân Phong cúi đầu tỉ mỉ nhìn hoa văn vạch năm ngang ba thẳng trên mai Quy Hải, nhưng mãi vẫn không có động tác gì.

Quy Hải chờ lâu, không nhịn được ngẩng đầu liếc mắt nhìn mặt Sư Vân Phong nhưng lại không nhìn rõ.

Sư Vân Phong đang tìm phần liên quan đến rùa trong ngọc giản, khi nhìn thấy cái ánh mắt bé tí của Quy Hải liếc y, khóe miệng không khỏi cong lên, duỗi tay ra sờ sờ hoa văn trên mai Quy Hải, hỏi: " Mi thực sự có thể hiểu tiếng người?"

Lại nữa rồi.

Sư Vân Phong đã hai lần hỏi vấn đề này. Mà lần đầu hỏi Sư Vân Phong đã bắt Quy Hải phải cắn ngón tay y _(:з」∠)_

Quy Hải bất động.

Sư Vân Phong đưa ra câu hỏi  thứ hai: " Mi muốn ăn ngọc Thổ linh?"

Đây không phải hỏi thừa sao? Hỏi chẳng có tí trình độ gì cả. Quy Hải chửi thầm nhưng lại bò về hướng Sư Vân Phong, duỗi dài cổ ra chờ ăn.

" Nơi núi tiên không thuộc về thế giới này là núi Côn Luân, là nơi giữa trời và đất, là nơi linh khí nồng đậm nhất, không biết bao nhiêu năm mới thai nghén ra một viên ngọc Thổ linh, linh khí nồng đậm, không phải thần thú không thể hấp thu. Như thế này đi, mi nghe lời ta làm ba việc, có thể chứng minh mi là Thần thú có thể hiểu tiếng người thì viên ngọc Thổ linh này sẽ cho mi ăn, nếu như không làm được thì không bón nữa, tránh cho mi phải chờ."

Sư Vân Phong nói xong, rút lại bàn tay đang sờ mai Quy Hải, không biết lấy đâu ra một viên dạ minh châu. Dạ minh châu dần dần toả ra ánh sáng chiếu rọi cả không gian. Chờ đến khi có thể nhìn thấy rõ Quy Hải, Sư Vân Phong lại nói: " Việc đầu tiên, chớp con mắt bên trái."

Quy Hải: (⌒▽^*))

Quy Hải bày ra biểu tình như thế này, nhưng trong lòng hắn lại đang chửi thầm.

Nương thân của Sư Vân Phong đã nói hắn là thần thú rồi! Xem ra Sư Vân Phong chỉ muốn xác định mình thật sự có thể hiểu được tiếng người hay không?

Sư Vân Phong thấy Quy Hải đích thực nhắm lại con mắt bên trái bé xíu đáng yêu đó, hô hấp hơi ngừng lại. Lúc lâu sau mới phát ra chỉ lệnh thứ hai: " Việc thứ hai, vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, lắc từ trái qua phải?"

Quy Hải: " ........."

Nhưng mà dưới sự cám dỗ sau này có thể biến hình, Quy Hải chỉ đành làm theo.

Dù cho ngọc Thổ linh có trân quý thì cũng không ngon bằng cá nướng bình thường. Không phải chỉ là chớp chớp mắt một cái sao, ông đây thỏa mãn nhà ngươi đó!

Sau khi Quy Hải vẫy vẫy cái đuôi nhỏ, an ủi xong bản thân, Sư Vân Phong phát ra chỉ lệnh thứ ba khiến Quy Hải không thể chấp nhận được: " Việc cuối cùng, không được trốn, để ta hôn một cái?"

Quy Hải: "......."

Thực ra hai điều kiện trước đó đã hoàn toàn có thể xác định được việc Quy Hải nghe hiểu được Sư Vân phong đang nói những gì, sao lại có thêm điều thứ ba vậy, căn bản chính là phản diện đang muốn thỏa mãn tư tâm đó mà.

Mà phản diện Sư Vân Phong sau khi nói xong lại không chờ được mà nâng Quy Hải đến bên miệng. Quy Hải mới dâng lên một chút phòng bị đã bị phản diện dùng tư thế nhanh như chớp mà hôn chụt chụt vào trán hắn.

Quy Hải: " ......."

Thực sự nghĩ không ra tại sao phản diện lại có chấp niệm hôn một con rùa con như vậy, dù sao Quy Hải cũng không thể nào mà hôn được.

Sư Vân Phong cầm hai tay Quy Hải, nhẹ nhàng đặt lên gối ngọc, thấp giọng nói: " Chắc dọa đến mi rồi, mi không thích ta  hôn, mỗi lần như vậy mi đều trốn tránh."

Quy Hải không dễ chịu lườm Sư Vân Phong một cái, chẳng còn sức chửi thầm: " Biết được là tốt, lại còn không mau mau bồi thường bón ta ăn?"

Sư Vân Phong vẫn chưa bón hắn, mà lại yêu thương không nỡ rời tay sờ sờ, vừa thấp giọng nói rề rà: " Vẫn luôn cho rằng bản thân ta tự nói lẩm bẩm hóa ra không phải. Mi có thể nghe hiểu thật sự rất an ủi ta, bầu bạn với ta. Biết rõ có nguy hiểm mà vẫn nguyện ý dùng an toàn của bản thân ra che chắn, không nỡ để ta lại một mình........ Cảm ơn mi."

Quy Hải nhất thời không biết phản ứng ra sao mới tốt.

Phản diện cho dù mặt mũi nghiêm túc thường xuyên mặt lạnh, đối xử với người bên ngoài tàn bạo nhưng chiếc khi phản diện chưa biết mình có thể hiểu tiếng người y vẫn cứ kiên trì tự  nói tự nghe là vì sao?

Quy Hải nhất thời có chút hiểu y.

Là cô đơn.

Giống như người hiện đại thích nuôi chó nuôi mèo vậy.

Lúc chỉ có một mình,

Lúc gặp thời khắc phải li biệt,

Lúc gặp hoàn cảnh khó khăn,

Có thể có một bầu bạn đem lại sự ấm áp, có thể ôm ấp, có thể hưởng thụ cảm giác bị dựa dẫm.

Tất cả tâm tình đều thay đổi.

Cho dù không có sự giúp đỡ về tiền tài hay vật chất, nhưng có thể nhận được sự cổ vũ trên mặt tinh thần, sự an ủi về mặt linh hồn và sự thổ lộ an ủi về mặt cảm tình. Mà những sự cổ vũ này đều là vô giá.

Phản diện Sư Vân Phong không phải người sinh ra đã lạnh lùng, chỉ là trong lòng có quá nhiều tình cảm, đều gửi gắm trên một kẻ không biết nói chuyện là Quy Hải.

Quy Hải hiểu y.

Lúc Quy Hải cô đơn một mình cũng từng lẩm bẩm với cây xương rồng không biết nói không biết động đậy trên bàn máy tính. Nhưng mà, hắn đâu có an ủi phản diện đâu, tất cả đều là phản diện tự mình não bổ có được không.

Sư Vân Phong không biết Quy Hải nghĩ gì, chỉ cảm thán một tràng tâm tình đã chuyển tốt. Dưới con mắt vô cùng khát vọng của Quy Hải rút ra viên ngọc Thổ linh mà cả nằm mơ Quy Hải cũng mong muốn.

Hết chương 24.