Rực Cháy Lòng Anh

Chương 44: 44 Cố Nhân

Lật Trình Tịnh cảm thấy mình sắp đạt giải diễn xuất rồi, cô chưa bao giờ nói với Ngu Dịch rằng mình đang hờn dỗi, hàng đêm vẫn giả vờ cùng Ngu Dịch trò chuyện, nghe anh nói chuyện công việc, kể cho anh nghe tâm trạng của cô.

Lâu dần, dường như cô đã thành công lừa dối chính mình—— Cô không để tâm đến những lời nói dối của Ngu Dịch nhiều như cô nghĩ.

Cường độ làm việc trong bệnh viện rất gấp gáp, cả ngày Lật Trình Tịnh không có nhiều thời gian rảnh để lo lắng, tan sở về nhà, cô thường ngủ trên sô pha một lúc, chờ cơ bắp nhức mỏi giảm bớt mới đi kiếm chút gì bỏ bụng.

Trưa cuối tuần, Sở Oải Lăng gọi con gái về nhà uống canh sườn heo hầm huệ tây do chính bà nấu.

Lúc mặt đối mặt ngồi uống canh, Sở Oải Lăng cẩn thận nhìn sắc mặt con gái, đặc biệt là đôi gò má gầy hơn lần trước, không khỏi lo lắng: "Tịnh Tịnh, sao con ngày càng gầy đi vậy? Công việc rất vất vả sao?"

Lật Trình Tịnh húp một ngụm canh mới nói: "Gần đây công việc bận rộn, ăn không ngon miệng, bữa tối con cũng không ăn nhiều, có lẽ vì vậy mà sụt cân ạ."

"Ăn ít cơm sao được? Con người là sắt, cơm là thép, ăn ít quá sẽ sinh bệnh." Sở Oải Lăng đưa tay sờ trán con gái, lại sờ trán mình, trầm ngâm nói: "Con cũng không bị sốt."

"Mẹ, con không có bệnh, mẹ yên tâm." Lật Trình Tịnh cười nói.

Sở Oải Lăng nhíu mày, nói: "Ngu Dịch đã lâu không về nhà đúng không? Mẹ luôn cảm thấy hai đứa cứ xa nhau như vậy không tốt, mối quan hệ vợ chồng cũng sẽ nhạt nhẽo đi."

Lật Trình Tịnh nghe được hàm ý của mẹ, trong lòng thắt lại, nói: "Mẹ không cần lo lắng cho con, con mỗi ngày đều liên lạc với anh ấy.

Dù không ở cạnh nhau hàng ngày nhưng quan hệ của chúng con rất tốt ạ."

Cô nói những lời này rất trôi chảy, như thể đã tự nói với mình hàng trăm lần trong lòng.

Nếu con gái đã nói lời này, Sở Oải Lăng cũng sẽ không nhắc đến nữa, bà biết lời của bà sẽ không có tác dụng gì.

Lật Trình Tịnh ra khỏi nhà mẹ đẻ, một mình đi về, thản nhiên nhìn cảnh đường phố.

Đường phố cuối tuần náo nhiệt hơn hẳn ngày thường, rất nhiều bạn trẻ hẹn hò, cô đi dạo một mình, trong tai là tiếng các cặp đôi đang hỏi nhau muốn ăn ở đâu, xem phim gì.

Dù không thể bỏ qua cảm giác tủi thân khi nhìn các thanh niên nam nữ tay trong tay, nhưng Lật Trình Tịnh biết cuộc sống của mỗi người là khác nhau, không nên so sánh.

Cô nên bằng lòng với hiện tại, cô có sức khỏe, không còn gánh nặng tài chính, chỉ hai điểm này thôi đã làm cô hạnh phúc hơn rất nhiều người rồi, những chuyện khác đều không quá quan trọng.

Đặc biệt là trong mối quan hệ vợ chồng, cô cùng Ngu Dịch đều đang cố gắng, nghĩ như vậy, cô ngẩng đầu nhìn trời xanh, hít hà mùi cỏ cây trong gió, đột nhiên cảm nhận được tâm trạng đã thả lỏng rất nhiều.

Thứ hai, hai y tá thực tập sinh mới đến khoa cấp cứu là Phó Tiểu Nghi và Thẩm Tuyền Tuyền đến nhận việc, hai cô bé không chỉ giống nhau về chiều cao, hình dáng mà còn ở đường nét khuôn mặt thanh tú.

Đeo mặt nạ vào gần như không thể biết ai là ai nếu không nhìn vào tên trên huy hiệu.

Nhưng ngay khi họ nói chuyện, mọi thứ trở nên rõ ràng bởi vì một trong số họ có giọng nói nhẹ nhàng và nói rất chậm, còn người kia có giọng sắc hơn và nói rất nhanh.

Tuy nhiên, ngay đầu ngày đã có sự cố xảy ra.

Một bệnh nhân lớn tuổi nằm giường số 23, đêm qua đặt ống thông tiểu, kêu đau liên tục, sáng hôm nay đi tiểu ra máu, đó là triệu chứng của nhiễm trùng.

Theo lời khuyên của bác sĩ điều trị, ống thông đã được rút ra ngay lập tức, bệnh nhân được chỉ định được điều trị bằng kháng sinh.

10 giờ 15 phút, Lật Trình Tịnh từ phòng truyền dịch đi ra, trên đường đến phòng thuốc nghe rõ mồn một những lời tố cáo kích động của người nhà bệnh nhân phòng số 23.

Lật Trình Tịnh tăng tốc chạy qua xem tình hình.

Trong phòng có một người phụ nữ ăn mặc cầu kỳ đang chỉ vào Thẩm Tuyền Tuyền, không khách khí hét lên: "Cô nói cái gì? Thử nói lại lần nữa xem!"

Thẩm Tuyền Tuyền không sợ hãi, sắc bén nói: "Tôi nói cô là người hung hăng càn quấy.

Chính vì loại người vô lý, không biết tôn trọng người khác như cô mới khiến tình cảnh của nhân viên y tế chúng tôi ngày càng nhiều khó khăn như vậy."

Người phụ nữ nghe vậy, lửa giận trên mặt nhất thời nổi lên, thiếu chút nữa ngón trỏ chọc trúng vào mặt Thẩm Tuyền Tuyền: "Cô còn dám nói tôi càn quấy.

Hôm qua tôi ở phòng bệnh, tận mắt thấy thao tác của cô vô cùng lộn xộn, hoàn toàn không chuyên nghiệp, nếu không phải vì cô thì tại sao ông của tôi lại bị đau như vậy, đến sáng nay còn phát sốt kìa."

Thẩm Tuyền Tuyền quay mặt đi, cười lạnh một tiếng, tựa hồ cười nhạo đối phương không biết gì.

Người phụ nữ kia giận run lên: "Cô còn cười sao? Cô là y tác thực tập, không khiêm tốn tiếp nhận phê bình, lại còn dám có thái độ này với người nhà bệnh nhân?"

Nói đến đây, cô ta càng cao giọng hơn: "Bệnh viện này làm ăn kiểu gì vậy, y tá thực tập không được huấn luyện kỹ càng, chỉ lắp ống dẫn tiểu cũng làm không xong."

Thẩm Tuyền Tuyền quay mặt sang một bên, đột nhiên từ trong miệng phun ra hai chữ, người phụ nữ kia lập tức quát lên: "Cô nói cái gì, dám nói lại một lần nữa xem."

"Tôi nói, cô là người đàn bà đanh đá." Thẩm Tuyền Tuyền quay mặt đi, nhíu mày lá liễu, thanh âm không nhẹ cũng không nặng, vừa lúc để cho người trước mặt nghe thấy.

Người nhà bệnh nhân cầm chiếc túi nhỏ trong tay ném vào đầu Thẩm Tuyền Tuyền.

Thẩm Tuyền Tuyền không chịu nhận thua, trực tiếp kéo nàng lên.

Lật Trình Tịnh vừa vào đến cửa đã thấy tình trạng hỗn loạn, vội chạy lên ngăn cản.

"Có giỏi thì cởi khẩu trang ra! Tôi sẽ lấy điện thoại chụp hình cô đăng lên mạng! Tôi sẽ cho hàng nghìn cư dân mạng phán xét xem đây là lỗi của cô hay lỗi của tôi." Một tay kéo cổ áo xuống, một tay không kiên nhẫn tháo khẩu trang của Thẩm Tuyền Tuyền, cả giận run lên, "Cái loại y tá kém cỏi như cô thật làm tôi mở rộng tầm mắt"

"Buông tay! Cái đồ đàn bà đanh đá không nói đạo lý!" Thẩm Tuyền Tuyền kêu lên một tiếng, vươn tay đẩy người phụ nữ kia ra.

Người phụ nữ không ngờ cô y tá kia dám đánh trả, nhất thời hoảng loạn tăng sức ở tay, kéo mạnh khẩu trang xuống.

Móng tay dài cào ra một vệt máu trên má Thẩm Tuyền Tuyền.

Thẩm Tuyền Tuyền kêu một tiếng, trực tiếp lấy lòng bàn tay che mặt.

Lật Trình Tịnh ở một bên dùng hết sức, từ phía sau ôm lấy người phụ nữ kia, lớn tiếng nói: "Bình tĩnh! Hai người bình tĩnh đi."

"Tôi sẽ liều mạng với cô, đồ điên này."

Người phụ nữ giơ chân đạp Thẩm Tuyền Tuyền, làm Lật Trình Tịnh ở phía sau bị mất đà, té ngã.

Y tá trưởng và Hình Tử Thuyên nghe thấy âm thanh liền chạy vào phòng bệnh, y tá trưởng lớn tiếng hỏi có chuyện gì.

Lật Trình Tịnh lập tức buông người nhà bệnh nhân ra, cô ta liền quay lại chỉ vào Thẩm Tuyền Tuyền chửi rủa không ngớt.

Dù sao y tá trưởng kinh nghiệm phong phú, nói vài câu khách sáo liền xoa dịu tâm tình của người nhà bệnh nhân, đồng thời cũng thẳng thắn nói cho cô ta biết những nơi cô ta có thể khiếu ngại.

Người phụ nữ kia vẫn không ngừng la hét chửi mắng, một lúc sau mệt quá mới chịu bỏ đi.

Mu bàn tay phải của Lật Trình Tịnh bị móng tay dài của người phụ nữ cào ra vài vết rách, lập tức đi sát trùng vết thương.

Vết thương trên mặt Thẩm Tuyền Tuyền là do y tá trưởng tự mình xử lý, lúc sát trùng vết thương cho cô, y tá trưởng dạy cô không được chọc giận người nhà bệnh nhân, chuyện hôm nay cô rõ ràng là có lỗi, kinh nghiệm giao tiếp non nớt, đáng lẽ chỉ cần nhận lỗi vài câu với người nhà bệnh nhân là có thể giải quyết ổn thoả.

"Tiểu Thẩm, chúng ta đều biết chủ nhiệm chính là cha của em.

Có lẽ từ nhỏ em đã được nuông chiều, tính tình đơn thuần thẳng thắn, nhưng hiện tại em đi làm rồi, em phải rõ ràng một chuyện, bệnh viện không phải nhà của em.

Hôm nay em đánh nhau với người nhà bệnh nhân như vậy, em nói xem cha mẹ em phải đối mặt như thế nào."

Thẩm Tuyền Tuyền nghẹn ngào nói: "Ngay từ đầu em đã nói không phải em cắm ống thông tiểu, họ nhận nhầm người rồi, nhưng cô ấy không nghe, còn chỉ thẳng vào mặt em, nói rằng kỹ năng của em không tốt.

Cô ta nói như thể mọi chuyện chắc chắn là lỗi của em, đổ oan cho em như vậy thì em không nhịn được."

Vừa nói nước mắt vừa rơi xuống.

Lúc Lật Trình Tịnh bước ra khỏi phòng thuốc, Thẩm Tuyền Tuyền vẫn đang khóc nức nở trong lòng y tá trưởng.

Buổi tối khi Ngu Dịch gọi, cô cũng không nói cho anh biết hôm nay ở bệnh viện xảy ra chuyện gì, thậm chí còn cố ý giấu tay phải không cho anh nhìn thấy.

Chỉ là cô thật sự rất mệt mỏi, trong vòng mười phút đã nói với anh rằng cô muốn đi ngủ.

Ngu Dịch đương nhiên không muốn, nhưng anh cũng không đành lòng quấy rầy cô nghỉ ngơi, vì vậy cười nói: "Vậy anh không quấy rầy em nữa, vợ ngủ ngon."

Lật Trình Tịnh đặt điện thoại xuống, đi thẳng vào phòng tắm, tắm rửa sạch sẽ.

Khi đang đánh răng, cô mơ hồ cảm thấy mu bàn tay hơi đau, cúi đầu nhìn xuống liền thấy những vết xước trông hơi đáng sợ.

Cô trầm mặc một lúc, nghĩ không nói cho Ngu Dịch biết là đúng, nói ra cũng chỉ làm anh thêm lo lắng, anh cũng sẽ không vì vết thương nhỏ của mình mà vội vàng quay về.

Cô sống một mình gần năm năm, từ lâu đã quen với việc một mình đối mặt và xử lý mọi việc, huống chi đây cũng là chuyện nhỏ nhặt.

Đánh răng xong, cô rửa mặt một lần nữa rồi về phòng nghỉ ngơi.

Hôm sau, Lật Trình Tịnh trực ca đêm, bận rộn đến mười một giờ mới dừng lại uống chút nước.

Lúc cậu bé giao hàng mang đồ ăn đến, Lật Trình Tịnh cứ ngỡ là do bác sĩ trực gọi, nhưng khi nghe đến tên người gửi, cô sửng sốt một chút, sau đó nhận lấy và nói lời cảm ơn.

Ngu Dịch gửi một tin nhắn ngắn, hỏi cô đã nhận được bữa tối anh gọi cho cô chưa.

Lật Trình Tịnh đưa tay sờ túi đồ ăn, còn nóng hổi, ​​trong lòng không khỏi ấm áp, bận rộn đến nửa đêm, giờ cô cũng rất đói.

Cô vừa định đi rửa tay ăn chút gì đó, đột nhiên một cậu bé dáng vẻ sinh viên đại học từ cửa bước vào, bước nhanh đến chỗ Lật Trình Tịnh, dứt khoát đưa tay ra trước mặt Lật Đĩnh Tịnh: "Ăn lẩu bị bỏng, rất đau."

Lật Trình Tịnh nhìn kỹ, gần nửa mặt ngoài cánh tay trái của cậu ta đã bị cháy đỏ, đồng thời một mùi cay nồng nồng nặc xộc thẳng vào lỗ mũi cô.

Cô vội đứng dậy nói: "Đi theo tôi, tôi sẽ giúp cậu xử lý vết thương."

Một lúc sau, Lật Trình Tịnh vặn vòi nước, dùng nước lạnh rửa sạch cánh tay bị thương trong, sau khi chỗ đau giảm bớt, cô cẩn thận cắt bỏ phần ống tay áo dính vào cánh tay, lấy khăn vải ra.

Trên cánh tay của cậu ấy có những vết phồng rộp, một số đã vỡ ra.

Cô nhanh chóng dùng tăm bông vô trùng lau sạch vết nước rỉ ra, sau đó xem xét những vết phồng rộp khác.

May mắn là chúng đều tương đối nhỏ.

Sau khi nhẹ nhàng lau khô nước và chất dịch, cô bôi thuốc mỡ lên vết bỏng, rồi lấy gạc quấn lại.

Khi cô buông cánh tay ra, cậu thiếu niên chăm chú cảm nhận, trầm giọng nói: "Trên đường tới đây rất đau, nhưng bây giờ tôi thấy ổn rồi."

Lật Trình Tịnh dặn hai ngày nay cậu nên hạn chế cử động tay, không được để vết thương bị ướt, hai ngày sau đến bệnh viện tháo băng gạc ra kiểm tra vết thương, cậu thanh niên nghe rồi gật đầu.

Đang nói chuyện, điện thoại di động trong túi quần của cậu bé vang lên, cậu cầm lên, vội vàng nói: "Em ở phòng cấp cứu, anh trực tiếp vào đi."

Lật Trình Tịnh tự nhiên liếc cậu một cái, vừa rồi nghe cậu nói đang ăn lẩu cùng gia đình thì bị nước sôi văng lên tay, lúc này chắc là người nhà đến đón về.

Sau khi trở lại bàn y tá, mấy phút sau, một người đàn ông vội vã đi vào khoa cấp cứu, đi về phía bàn y tá, dừng lại, ngữ khí bình tĩnh hỏi: "Vừa rồi có phải có bệnh nhân bị bỏng vào đây không?"

Lúc Lật Trình Tịnh ngẩng mặt lên, đối phương đột nhiên ngừng lại.

Không chỉ người đàn ông mà ngay cả Lật Trình Tịnh cũng sửng sốt.

"Em chuyển công tác qua bên này sao?" Sau một hồi ngây người, người đàn ông rất nhanh phản ứng lại, nhếch miệng cười, "Đã lâu không gặp."

Quả thật đã lâu không gặp, khi lần đầu gặp người đàn ông trước mặt—— Đỗ Dữ Thâm, Lật Trình Tịnh vẫn đang làm việc tại khoa ngoại của bệnh viện tỉnh, cô tình cờ gặp anh ta trong bệnh viện, anh ta nhanh chóng bắt chuyện với cô.

Ấn tượng trước sự chân thành của anh ta, cô lịch sự nhận lời theo đuổi, sau đó cùng nhau đi ăn tối và xem phim.

Tuy nhiên, một ngày nọ, khi cô nói thẳng với anh ta về việc của bố cô, sự nhiệt tình của anh ta đột nhiên nguội lạnh, sau đó cũng không liên lạc với cô nữa.

Giữa họ chỉ có bốn lần hẹn hò, cuối cùng thậm chí còn không có một lời từ biệt chính thức.

"Anh họ, em ở đây." Cậu bé ở đầu hành lang bên kia giơ cánh tay lên vẫy vẫy.

Đỗ Dữ Thâm liếc nhìn em họ một cái, sau đó lại nhìn Lật Trình Tịnh, vẻ mặt rất phức tạp một hồi, trong lòng có chút cảm động, muốn nói gì đó lại sợ đắc tội với cô, cuối cùng chỉ cười, quay sang em họ của mình.

Lật Trình Tịnh cúi đầu kiểm tra chỉ định của bác sĩ.

Cô cũng rất sốc khi gặp lại Đỗ Dữ Thâm tối nay, nhưng đó chỉ là cảm xúc nhất thời, dù sao cô cũng đã coi anh ta như người xa lạ, nếu không phải anh ta chủ động chào hỏi, cô cũng không định nhận người quen.

Cậu bé quấn băng gạc trên tay chậm rãi theo anh họ ra khỏi bệnh viện, miêu tả chi tiết việc mình bị bỏng khi ăn lẩu.

Đỗ Dữ Thâm mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng vụt tắt.

Cậu bé thấy anh họ lơ đãng, nhớ lại lúc vừa rồi bước ra khỏi khoa cấp cứu, anh họ mình quay lại nhìn bàn y tá, ngập ngừng nói: "Vừa rồi, cô y tá băng bó vết thương cho em trông rất đẹp đúng không?"

Đỗ Dữ Thâm đi chậm lại, "Thực ra, anh có quen cô ấy."

"Hả?" Cậu bé cho rằng mình nghe lầm, "Thật sao? Anh quen cô ấy ở đâu? Quen bao lâu rồi?"

Đỗ Dữ Thâm trút bầu tâm sự cho em họ.

Chàng trai sau khi nghe xong, liền thử hỏi: "Vậy anh là vì hoàn cảnh gia đình mà từ bỏ cô ấy sao?"

Đỗ Dữ Thâm gật đầu, một lúc sau mới bình tĩnh nói: "Em còn trẻ nên chắc không hiểu được băn khoăn của anh.

Ở tuổi của anh, nói đến chuyện kết hôn là rất thực tế, ít nhất anh không thể chọn một người làm cho cuộc sống của anh thêm gánh nặng."

Cậu thiếu niên còn nhỏ tuổi, chắc chắn không hiểu được khía cạnh sâu xa này.

"Anh cũng cảm thấy rất tiếc, bởi vì anh thực sự rất thích cô ấy vào thời điểm đó." Đỗ Dữ Thâm thành thật nói: "Anh đã thích cô ấy ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô ấy cũng là người phụ nữ đầu tiên anh thực sự theo đuổi, cũng nhớ rõ cảm giác hưng phấn khi cô ấy đồng ý hẹn hò với anh."

"Cho nên, tới hôm nay anh vẫn độc thân."

Đỗ Dữ Thâm gật đầu.

"Anh họ" Cậu bé đưa tay định sờ trán anh mình, nhưng sau khi nhận ra đó là cánh tay bị bỏng của mình, liền nhẹ nhàng đặt xuống, nâng cánh tay còn lại lên, dùng ngón tay gõ gõ lên trán anh ta, nhẹ nhàng nói: " Anh có cần quá lý trí, quá thực tế như vậy không? Anh làm bất cứ quyết định gì đều cân nhắc lợi ích của bản thân mình trước, ngay cả chuyện tình cảm cũng phải tỉ mỉ tính toán như vậy.

Chỉ vì điều này mà bỏ qua người mình thích, quá ngu ngốc."

"Do em còn trẻ nên suy nghĩ mới đơn thuần như vậy." Đỗ Dữ Thâm cười nói.

Chàng trai nhún vai: "Không liên quan đến tuổi tác, chỉ là mỗi người có tính cách và suy nghĩ khác nhau.

Đối với em, nếu có một cô gái khiến mình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên thì em sẽ không nghĩ đến gia cảnh của cô ấy, chỉ muốn cùng cô ấy nắm tay, cùng nhau hẹn hò, cùng nhau khiêu vũ, trả qua những ngày vui vẻ, như vậy là đủ rồi."

Vừa nói, cậu ta vừa cười nhạo anh họ mình: "Loại đàn ông nhìn trước ngó sau, tính toán như anh rất khó mới kiếm được vợ".

Đỗ Dữ Thâm im lặng, thật ra em họ nói cũng có lý, mình chưa lập gia đình chính là vì cái tính lo được lo mất này.

Nói cách khác, trong đời tìm đâu ra một người bạn đời hoàn hảo, thật sự tồn tại một người phụ nữ mà dung mạo, tuổi tác, khí chất, tính cách, nghề nghiệp, gia cảnh đều đáp ứng được yêu cầu của anh ta hay sao?

Trước khi gặp Lật Trình Tịnh, anh ta hẹn hò đi xem mắt hơn hai lần một năm, nhưng sau khi gặp Lật Trình Tịnh rồi không lời từ biệt, anh ta không thèm hẹn hò nữa, những người sau này đều làm anh ta vô thức nhớ tới cô.

Anh ta thậm chí còn hối hận ngay từ đầu đã không nói lời từ biệt, mấy lần muốn liên lạc lại với cô, nhưng vẫn không thể hạ quyết tâm.

Nhưng không ngờ đêm nay lại gặp được cô, hơn nữa điều không ngờ tới chính là khoảnh khắc mặt đối mặt với cô, anh ta vẫn không khỏi rung động..