Rượu Mơ Xanh

Chương 15

Sổ bị mất, hôm sau ở trường, Thẩm Âm Âm vẫn luôn thần hồn phách lạc.

Nghĩ đến khả năng không thể tìm được, ghi chép mấy năm nay đều mất hết, trong lòng cô rất khó chịu.

Tưởng Kiều biết được việc cô mất đồ, xung phong nhận việc, tính giờ nghỉ trưa đi tìm với Thẩm Âm Âm.

“Mình lo giờ không tìm thấy nữa.” Thẩm Âm Âm uể oải nằm trên bàn.

Tưởng Kiều cười tủm tỉm vỗ vỗ Hứa Vĩ: “Nào, bà cốt nhỏ, tính một quẻ cho Âm Âm của chúng ta nào.”

Hứa Vĩ nói thẳng: “Quy tắc cũ.”

Nếu có người nghe thấy, còn tưởng rằng đây không phải lớp cấp ba, mà là kẻ thần côn lừa đảo bày quán trước cửa chợ bán thức ăn.

Việc này rất quan trọng, muốn đạt được mục đích phải trả một cái giá tương xứng.

Thẩm Âm Âm đoán chắc là lúc Lục Quyết cõng cô về, mặc kệ trùng hợp hay không, bây giờ Thẩm Âm Âm hoang mang lo sợ, tiêu tiền mua sự an tâm cũng tốt.

Cô đưa Hứa Vĩ 50 tệ, trong lòng đau nhói.

Lần này mất tiền, nên khi rút bài Thẩm Âm Âm cực kỳ cẩn thận, cứ chọn đi chọn lại.

“Cũng không phải mua đồ ăn, cậu chọn lá bài cậu nhìn thấy đầu tiên là được.” Hứa Vĩ nói.

Thẩm Âm Âm dứt khoát nhắm mắt lại, lần mò ba lá đưa cô ấy.

Không đến mười phút, Hứa Vĩ đã giải xong, nói với Thẩm Âm Âm, “Đồ của cậu đã có người giúp cậu tìm thấy, quay đầu lại tìm là được.”

Đào Tử Dương cầm bóng rổ cười hì hì thò qua, “Các cậu đang làm cái hoạt động phong kiến mê tính gì đấy? Tôi sẽ mách thầy giáo!”

Tưởng Kiều thở phì phì hất rơi bóng của cậu ta: “Cậu xen vào việc của người khác làm gì!”, Tiếp theo, lại ôm Thẩm Âm Âm, “Tan học mình cùng cậu đi tìm.”

Ngoài cửa sổ ánh nắng gay gắt, ve kêu râm ran phiền lòng.

Thẩm Âm Âm nhìn làm da hơi ngăm đen của Tưởng Kiều, cười cười, “Mình tự đi thôi, một lát nữa cậu đến The Red House mua cho mình cái bánh Napoleon là được.”

The Red House là một cửa hàng bánh ngọt, nằm trên một con đường nhỏ cạnh trường học, kiến trúc nồng đậm phong cách thuộc địa, bên cạnh có có rất nhiều tiệm cà phê và hiệu sách, thường có người thích nhiếp ảnh đến chụp ảnh.

Tưởng Kiều vui vẻ đồng ý.

Sau khi tan học, may mắn gặp đúng giáo viên không thích dạy quá giờ, từ sáng sớm Thẩm Âm Âm đã dọn cặp sách xong xuôi, là người đầu tiên lao ra khỏi lớp.

Giáo viên vật lý bị cô chạy sượt qua suýt thì rơi kính.

“Này bạn học nhỏ, đói thành như vậy rồi hả, lần sau nhớ ăn sáng đó——”

Thẩm Âm Âm không nghe thấy lời khuyên bảo ân cần, trong nháy mắt đã chạy mất dạng.

Cô không muốn lãng phí thêm thời gian, lập tức gọi xe đến con phố ngày hôm qua.

Nhìn thấy nhà vệ sinh công cộng đi ngang hôm qua, Thẩm Âm Âm vội bảo tài xế dừng lại.

Sau khi trả tiền, Thẩm Âm Âm xuống xe đi đến đối diện đường lớn, tìm trên mặt đất một vòng, không có điều kỳ diệu gì xảy ra, đến một chiếc lá rụng còn chẳng có.

Thẩm Âm Âm hận không thể ngồi bệt xuống đất.

Chắc chắn con đường này có yêu quái mê hồn, mới khiến cô đánh rơi đồ quan trọng như vậy.

Phía sau có người gọi cô.

“Này, cô bé, cô bé!”

Thẩm Âm Âm quay đầu lại, thấy bà chủ tiệm tối hôm qua, cười như gặp thần tài, với hình tượng lạnh lùng cắn hạt dưa ngày hôm qua như hai người khác nhau.

Cô đoán không sai, con đường này quả nhiên có yêu quái mê hồn!

“Chuyện gì ạ?” Cô đi đến trước cửa hàng.

Bà chủ tiệm rất béo, cười lên, mí mắt híp thành một đường chỉ, “Cháu đang tìm đồ gì phải không?”

Thẩm Âm Âm gật gật đầu: “Dì có thấy một quyển sổ, màu đen, lớn chừng như này……”

Cô khoa tay múa chân với chủ tiệm.

“Biết biết, là cái này phải không!” Dì béo lấy sổ nhỏ của cô từ trong hộp ra, đặt trên tấm kính dày.

Thẩm Âm Âm liếc mắt một cái đã nhận ra, vui như trúng số, “Đúng đúng, là cái này, cảm ơn dì.”

Nói xong, định vươn tay cầm lấy.

Tay dì béo rụt lại, lộ ra vẻ nhanh nhẹn không tương xứng với vóc người, giọng điệu thay đổi: “Đừng vội như thế, đưa một thứ cho dì trước đã.”

Thẩm Âm Âm tuy rằng là học sinh, nhưng không phải loại không rành chuyện đời, hiểu rõ ý này chắc hẳn là đòi tiền cô.

Cô nghĩ nghĩ, lấy điện thoại ra, “Dì, cảm ơn dì đã nhặt được đồ của cháu, nhưng mà tiền tiêu vặt của cháu không nhiều lắm……”

Dù sao cũng phải mặc cả một chút, cũng với cái vẻ mặt ngây thơ không hiểu chuyện này, hy vọng dì giơ cao đánh khẽ.

Dì ấy hào sảng khoát tay, “Không cần tiền, dì không phải loại người như vậy!”

Thẩm Âm Âm: “……”

Không cần tiền nghe càng đáng sợ, các loại cửa hàng đen xưa nay, không phải vì tiền, thì cũng là giết người.

Trong não cô đang điên cuồng tưởng tượng, dì béo lấy một tờ giấy, một cái bút bi, “Nào, cô bé, ký cho dì cái biên lai, chứng minh cháu đã nhận sổ là được rồi.”

Đơn giản thế á?

“Thời buổi này, cái tâm phòng không thể không có, cháu viết rõ chút, không thiếu cái gì lại quay về đây cãi nhau với dì thì không tốt”, dì cười, “Viết tên rõ chút nha.”

Thẩm Âm Âm hoài nghi nhận giấy bút, “Viết như thế nào?”

“Cháu ký tên là được rồi.”

Thẩm Âm Âm dùng chữ khải ký tên, bấy giờ mới nhận lại sổ từ chỗ bà chủ được.

Mất nhưng tìm lại được, trong lòng cô cảm thấy may mắn vạn lần, vội vàng mở ra xem có bị hư hỏng trang nào không, nhưng lại thấy không ổn ở trang thứ hai.

Tại sao dòng đó lại bị gạch bỏ?

Đó là ngày đầu tiên cô dọn vào nhà họ Lục, sau khi cãi nhau với Lục Quyết, hứng làm thơ nổi lên, phẫn nộ viết trên giấy hai câu vè, cực kì hả giận.

Lục Quyết là tên nhãi xấu xa, lớn lên sẽ ăn trộm dưa hấu.

Xem anh ta còn dám chê búp bê cô xấu xí không!

Đáng tiếc năm đó Thẩm Âm Âm còn nhỏ, vốn từ vựng quá kém, nếu là bây giờ, cô có thể viết ba trang năm trang mà không cần đến văn mẫu, nói không chừng còn có thể tại quảng đại tiểu học gà trung danh dương thiên cổ, lưu truyền rộng rãi.

Cô nghi ngờ chỉ dòng chữ bị gạch loạn lên, không thể nhìn thấy chữ, hỏi bà chủ chuyện này là sao.

“Ôi, cái này dì cũng không biết, chắc là thằng nhóc tùy tiện vẽ loạn lên”

Nói xong, một cái đầu nhỏ tròn tròn ngó ra từ phía sau bà chủ, vì béo quá đôi mắt nhỏ đi, biểu cảm kia có xíu chột dạ.

Thẩm Âm Âm cũng không dám nói cái gì, cầm sổ đi.

“Mẹ, không phải con vẽ.” Ánh mắt bé mập mạp tràn đầy u oán.

Bà chủ trừng nó một cái, “Thằng ngốc này, hiếm khi gặp được chuyện hời như vậy, ai cần gì biết là ai vẽ.”

Chỉ cần tờ chứng từ này là có thể nhận một nghìn tệ, điều kiện duy nhất là, không được nói ai nhặt được sổ cho cô bé kia.

Bây giờ không nhặt của rơi, còn ngốc nghếch lắm tiền như vậy, đốt đèn lồng cũng tìm không ra.

Thẩm Âm Âm trở về trường học, hơi choáng váng.

Cô không ngờ chuyện này được giải quyết thuận lợi như vậy, dường như chẳng phí sức phí công chút nào đã tìm được.

“Bà cốt quả thật là thần.” Cô vừa cắn bánh mì, vừa cảm khái với Tưởng Kiều.

Tưởng Kiều thán phục không ngớt: “Bà cốt, giúp mình tính xem kỳ thi tháng lần này mình có tiến bộ không?”

Hứa Vĩ lắc đầu: “Phần linh khí hôm nay đã dùng hết, mai đến nhé.”

“Nhưng mà,” cô ấy quay đầu, “Mình có thể đề cử cho cậu một lão đại trong câu lạc bộ của mình, danh tiếng chị ấy khá ổn.”

Tưởng Kiều vừa nghe, vội vàng đồng ý, lại hỏi: “Câu lạc bộ các cậu có bộn bề nhiều hoạt động không? Bây giờ mình xin gia nhập có được không?”

“Sao thế, cậu muốn đổi câu lạc bộ à?” Thẩm Âm Âm hỏi.

“Đúng vậy, cái câu lạc bộ kia đè ép ghê quá, còn bắt thành viên viết ca từ với soạn nhạc,” Tưởng Kiều trợn mắt trắng, “Mình có cái bản lĩnh đó, thì đã sớm debut đó trời?”

Thẩm Âm Âm không nhịn được cười rộ lên.

Tưởng Kiều trừng cô một cái: “Cậu đừng cười, không chừng cái câu lạc bộ kia của cậu còn biến thái hơn cái câu lạc bộ của mình.”

“Cậu đừng có mà nói xui, câu lạc bộ mình rất nhàn rỗi đó.” Với lại nhìn qua hội trưởng hình như là người Phật hệ, chắc không tự nhiên rỗi hơi, bắt bọn họ viết kịch bản gì gì đó.

Nếu không, cô là người đầu tiên rời câu lạc bộ.

Tìm được quyển sổ bảo bối, Thẩm Âm Âm thần thanh khí sảng, tan học đi ngang qua sân thể dục, thấy Địch Việt ở sân thể dục chơi bóng, còn cười cười với anh ta.

Địch Việt ôm bóng chạy tới: “Đàn em về nhà hả?”

“Đúng vậy.”

“Sao lại có một mình thế?” Địch Việt ngồi trên quả bóng rổ, cười hì hì với cô, “Có muốn anh đưa về không?”

Thẩm Âm Âm: “……”

Có chút cạn lời.

“Không cần, tài xế ở cổng chờ em”, cô đang định đi, bỗng nhiên nghĩ đến, lại hỏi, “Sao Lục Quyết không ở cùng anh?”

Địch Việt bị từ chối cũng không đau lòng, nói một cách không sao cả: “Cậu ta á, mất tích từ tiết tự học tối.”

“Đi đâu vậy?”

“Cái này á, không thể nói cho em được”, anh uống hớp nước, ánh mắt ái muội đánh giá Thẩm Âm Âm, “Mau khai thật đi, hai người có quan hệ gì?”

Thẩm Âm Âm dứt khoát trả lời: “Cái này hả, không thể nói cho anh được.”

Khiến Địch Việt tức hộc máu.

Hai người này quá xứng đôi, cực kì biết chọc giận người khác.

Buổi tối về nhà, dì Trịnh đang ở phòng thể dục tập yoga, Thẩm Âm Âm đưa bà ký tên vào phiếu điểm khảo sát chất lượng.

Dì Trịnh nhìn thứ tự, nhàn nhạt nói: “Tụt hạng rồi.”

“Con sẽ nhanh chóng đuổi kịp.” Thẩm Âm Âm bất an cọ giày.

Dì Trịnh xoa đầu cô, dịu dàng nói: “Có muốn tìm lớp học thêm không, hay thuê gia sư?”

Thẩm Âm Âm ngoan ngoãn lắc đầu: “Chương trình học ở trường rất nhanh, cái gì con không hiểu có thể hỏi bạn học và anh Thiệu Tu.”

“Được, vậy không tìm, dì tôn trọng con.” Giữa đôi lông mày lá liễu xinh đẹp của Trịnh Chỉ Như cất giấu ưu sầu.

Thẩm Âm Âm quen thuộc vẻ mặt này của bà, chuyện này có nghĩa là bà đang có tâm sự.

Trịnh Chỉ Như cũng không giống những người phụ nữ khác ở tầm tuổi này, bà ưu nhã, cởi mở, cho người ta cảm giác, bà có thể giải quyết mọi chuyện, là hình tượng trong mộng sau khi trưởng thành của Thẩm Âm Âm.

Nhưng mặc dù là người như vậy, cũng sẽ có chuyện không thể giải quyết.

Trịnh Chỉ Như lau mồ hôi, ngồi trên thảm yoga, dáng vẻ rất mệt mỏi.

“Dì?” Thẩm Âm Âm có chút lo lắng.

Trịnh Chỉ Như cười cười: “Dì không sao, gần đây Lục Quyết ở trường có gây chuyện gì không?”

“Không có ạ, anh ấy ngoan lắm.”

“Con đừng an ủi dì”, dì Trịnh cười khổ, “Đứa nhỏ này là khúc mắc trong lòng dì.”

Cái này rất rõ ràng.

Thẩm Âm Âm muốn hỏi, rốt cuộc Lục Quyết và gia đình đã xảy ra chuyện gì, để cuối cùng anh lớn lên với tính cách trái ngược lại với Lục Thiệu Tu.

Sự thù địch và thờ ơ đó sẽ không thể hình thành trong ngày một ngày hai.

Cũng không thể giải thích đơn giản bằng “Hội chứng tuổi teen”, “Phản nghịch”.

Lời nói đến bên miệng, nhưng Thẩm Âm Âm không thể hỏi.

Lúc này, điện thoại dì Trịnh đặt bên cạnh vang lên, liên tục vài tiếng, nhưng bà như không nghe thấy.

Thẩm Âm Âm cảm giác quái quái, giúp dì Trịnh lấy điện thoại: “Điện thoại dì kêu.”

Trịnh Chỉ Như sửng sốt, “Sao gần đây hay vậy nhỉ, luôn quên điện thoại……”

Bà ra hiệu cho Thẩm Âm Âm ra ngoài trước đi.

Có lẽ gần đây dì Trịnh quá mệt mỏi, Thẩm Âm Âm nghĩ vậy.

Tôi hôm nay, Lục Quyết hình như lại không về nhà, Thẩm Âm Âm làm xong bài tập về nhà, đang tính gọi điện cho anh.

Mở ra danh bạ, tìm được “Không có việc gì đừng gọi”.

Thôi, anh ta đã bảo không có việc đừng gọi rồi.

Lúc này, nói không chừng anh đang ở bên bạn gái nhỏ, thôi đừng gọi qua làm anh mất hứng.

Không biết vì sao trong lòng Thẩm Âm Âm nổi lên cơn bực bội.

Tắt đèn! Ngủ!

Tiết ba sáng hôm sau là tiết mỹ thuật, trùng hợp phòng tranh Lạc thành mở hội triển lãm tranh minh họa nghệ thuật Châu Á, giáo viên dẫn lớp, mượn tiết thứ tư, gọi xe đưa mọi người đi, xem xong lại đưa mọi người về.

Từ trước tới nay Quảng Thịnh luôn giàu có đến mức khoa trương, cực chịu đầu tư vào phương diện học hành, tiết âm nhạc đưa học sinh đi nghe nhạc hội, tiết thể dục đưa học sinh đi xem một trận quần vợt, không hề nói chơi.

Tưởng Kiều không có hứng thú với mỹ thuật, nhưng giống như phần lớn các học sinh cùng tuổi, chỉ cần không bị ép ngồi trong lớp, đi đâu cũng sướng hết.

Hơn nữa phòng tranh rất mát mẻ, không cần phải phơi nắng, tuyệt vời!

Thẩm Âm Âm xem đến mê mẩn, mỗi lần đi ngang một khu trưng bày, đều lưu luyến trằn trịc với từng tác phẩm.

“Mình xem chẳng hiểu gì”, Tưởng Kiều nhỏ giọng thầm thì, “Đúng rồi, cậu thích vẽ tranh, sao không học khoa mỹ thuật?”

Thẩm Âm Âm rũ xuống mắt: “Cũng không thích lắm.”

Tưởng Kiều nghiêng đầu đến trước mặt cô, chớp chớp mắt: “Gạt người, rõ ràng rất thích.”

Hồi cấp 2, số báo trang trí bảng của Thẩm Âm Âm là đẹp nhất, Tưởng Kiều cũng đã xem cô, làm sao biến cái bảng đen buồn tẻ, biến thành bức tranh phong cảnh xinh đẹp.

Vừa rồi nghe được sắp đi đến phòng tranh, vui vẻ đến mức đôi mắt phát sáng.

Loại vui vẻ này, khác với việc Tưởng Kiều muốn đến phòng tranh để lười biếng

Thẩm Âm Âm vỗ vỗ bả vai Tưởng Kiều: “Muốn xuống quầy lưu niệm dưới tầng không?”

Tưởng Kiều lập tức dời đi lực chú ý, “Được nha được nha, mau lẹ lên, không thì đồ tốt sẽ bị mua hết.”

Quầy lưu niệm là nơi Tưởng Kiều thích nhất trong phòng tranh, Bên trong có rất nhiều sản phẩm mang tính văn hóa và sáng tạo, tinh tế và đẹp mắt, bọn cô tới chậm, mấy sản phẩm có hạn đã bị bán hết.

Thích chơi tay trướng Tưởng Kiều, lại bắt đầu quấn lấy các bạn cùng lớp ra giá cao bán trao tay cho cô ấy.

Giáo viên đưa bọn họ lên xe về trường.

Vừa ra khỏi phòng tranh, Tưởng Kiều mua được washi tape cổ trang và sổ tay nhỏ xinh đẹp đã thích đã lâu, bỗng nhiên điện thoại vang lên một tiếng, cô ấy ngó xem, lập tức thả đồ trong tay xuống.

“Âm Âm, nhị hoàng tử lại gây chuyện.” Tưởng Kiều theo thói quen gòi Lục Quyết là nhị hoàng tử.

Thẩm Âm Âm đang nghe hát, vẫn chưa kịp phản ứng, cô tháo tai nghe xuống, “Ai?”

“Lục Quyết đó.”

Thẩm Âm Âm trong lòng bỗng nhiên buồn một chút, hoãn hai giây mới hỏi: “Anh ấy làm sao vậy?”

Không phải anh lại gây chuyện gì.

Mà là anh làm sao vậy.

Tưởng Kiều nhún nhún vai: “Nghe nói là đánh nhau, với hội lưu manh top 1 bên trường số bảy.”

Thẩm Âm Âm lo lắng, giọng nói khô khốc lại: “Có bị thương không?”

“Kỳ thế, sao hôm nay cậu quan tâm vậy?” Tưởng Kiều trêu ghẹo cô.

Lúc này Thẩm Âm Âm không có tâm trạng nói giỡn, cũng không nghĩ ra lý do lừa cô ấy, đành phải lắc lắc tay Tưởng Kiều, “Là cậu nhắc tới trước.”

Tưởng Kiều cười ha ha: “Âm Âm học làm nũng hả? Mình nói cậu nghe, may mắn mình không phải nam sinh, không thì, hắc hắc hắc……”

……

Thẩm Âm Âm kiên nhẫn chờ cô ấy hắc hắc xong, trong lòng vừa nôn nóng vừa hận không thể dùng băng dính mới mua dán vào miệng cô ấy, cuối cùng mới tiến vào vấn đề chính.

Người giúp đám lưu manh trường số bảy kia, chính là người bị Lục Quyết đánh ở Trừng Châu, đêm qua bọn họ ở góc công viên cạnh trường đánh một trận, chuyện này hôm nay đã lan trong trường học.

“Lục Quyết có bao nhiêu người?”

“Hình như chỉ có mình anh ta, chị họ mình chưa nói.” Tưởng Kiều có chị ọ học khối 12 Quảng Thịnh, rất nhiều drama kín đều là người chị đó kể cho Tưởng Kiều.

Lúc này Thẩm Âm Âm cảm thấy nhẹ nhàng hơn chút.

Chỉ một mình Lục Quyết, sẽ không gây ra họa lớn gì, anh chẳng thể làm gì đám người kia, đám người cũng không nhất định làm gì được anh —— rốt cuộc thì nhìn qua Lục Quyết sẽ không giống người chịu thiệt trong bất kỳ cuộc đánh nhau nào.

Tưởng Kiều nói tiếp, nhanh chóng đạp đỏ ý nghĩ cầu may của Thẩm Âm Âm.

Cô nghĩ không sai, vụ đánh nhau tối qua, Lục Quyết không làm sao, đám lưu manh kiu cũng không làm sao, nhưng trên đường có học sinh đi ngang qua, không cẩn thận bị cuốn vào, bị thương có vẻ nặng.

Nhưng đến đây cũng chưa xong.

Nam sinh kia là học sinh mà Quảng Thịnh đặc biệt tuyển vào, tuy hơi thiểu năng trí tuệ, nhưng trời sinh có năng khiếu mỹ thuật, Quảng Thịnh ngoại trừ khoa học tự nhiên xuất sắc, mỗi năm cũng đưa không ít học sinh vào các trường nghệ thuật.

Thẩm Âm Âm đã gặp nam sinh trong trường, cao cao mập mạp, nói chuyện hơi cộc lốc, gặp người sẽ cười, có thể nhìn ra có vấn đề về trí tuệ.

Nhưng bức tranh cậu ta vẽ rất có linh khí, giáo viên mỹ thuật khi nhắc tới cậu ta, đều nói đây là thượng đế mở một cánh cửa cho cậu ta.

Mẹ nam sinh ấy mỗi ngày đều đến trường đi học với cậu ta, ngày hôm qua tan học, mẹ cậu ta ở ven đường mua hoa quả, quay người lại, con đã chạy đâu không thấy.

Tìm quanh công viên một vòng, mới phát hiện con bị đánh, nằm trên mặt đất không hé răng, đầu toàn máu là máu.

Đánh một học sinh như vậy, bây giờ người còn nằm ở bệnh viện, phóng viên nghe được tin bắt đầu hành động, rốt cuộc tình huống học sinh này đặc thù, chỉ cần có tin xấu, lập tức thành tin tức nghiêm trọng của xã hội.

Buổi sáng hôm nay, trường học điều tra mới biết là lũ người bên trường số bảy, túm bọn chúng lại, một đám ngoan cố, nói là Lục Quyết cũng tham dự, dựa vào đâu chỉ bắt bọn họ?

Thẩm Âm Âm cũng hiểu tính nghiêm trọng của sự việc, “Rồi chú Lục …… ba mẹ Lục Quyết đã biết chưa?”

“Vô nghĩa, chuyện lớn như vậy có thể không biết à? Sáng hôm nay đã tới trường học, nghe nói cả ba mẹ đều đến”, Tưởng Kiều nói, “Chắc đã dẹp đường hồi phủ.”

Đã kinh động tới cả chú Lục, Thẩm Âm Âm biết việc này không ổn, cô lấy cớ, bảo tài xế dừng xe ở đường rẽ, gọi taxi về đến nhà.

Ấn mật mã đi vào, đang đổi giày, cô hoảng hốt vì tiếng động lớn trên tầng hai.

Là tiếng chén trà vỡ.

“Lỗi lầm lớn nhất cuộc đời này của ông mày chính là sinh ra mày!” Gầm lên giận dữ, khiến tim người khác run sợ.

Thím Ngụy thấy Thẩm Âm Âm trở về, vội đỡ cặp sách cho cô, hạ giọng, “Sao mới giữa trưa đã về rồi?”

“Cháu quên bài tập,Thẩm Âm Âm có lệ mơ hồ, nhìn lên thư phòng trên tầng, “Chú Lục làm sao vậy?”

Thím Ngụy cẩn thận vẫn tay với cô, “Cậu Lục làm chuyện sai lầm, ba cậu ấy đang phát cáu.”

Khó trách thím ấy hoảng như vậy, làm việc ở nhà họ Lục hơn mười năm, thím chưa thấy chuyện nào lớn như vậy.

“Dì Trịnh đâu ạ?” Thẩm Âm Âm nhỏ giọng hỏi.

“Đến bệnh viện, xem cái thằng nhóc bị thương kia”, thím Ngụy bất đắc dĩ lắc đầu, “Cậu Lục đúng là là, không nên đánh người mà……”

Bà ấy ra hiệu bảo Thẩm Âm Âm thả nhẹ động tác, sau đó đến phòng bếp nấu cơm trưa.

Thật ra thím Ngụy đúng là nhọc lòng, cuộc nói chuyện của hai người trong phòng, dù cho có đốt pháo ở dưới tầng cũng không thể ảnh hưởng đến hai người bọn họ.

Thư phòng rộng rãi, cha con hai người một ngồi một đứng.

Lục Hiển Văn mới vừa bốc hỏa, trái tim hơi khó chịu, ông nhìn thấy bộ dạng mềm cứng đều không ăn kia của Lục Quyết lại tức giận thêm, chỉ vào cửa: “Đi ra ngoài, đến bệnh viện ngay, đừng ở đây làm tao chướng mắt.”

Lục Quyết cười: “Dựa vào đâu tôi phải đến bệnh viện?”

Lục Hiển Văn giận trừng mắt anh: “Chỉ dựa vào anh đánh người ta suýt chết! Có phải đàn ông hay không? Đánh người xong không dám nhận?”

“Tùy ông nói, dù sao tôi cũng không đi.” Lục Quyết nói xong định rời đi.

Lục Hiển Văn tức giận cùng cực, dùng sức đập bàn một cái: “Đứng lại cho ông mày! Thằng hỗn hào, mày nói chuyện với ba mày thế à?”

Thời trẻ ông tham gia quân ngũ, sau khi rời quân đội thì chuyển nghề làm buôn bán, sau khi giàu có, mặc vest đeo cà vạt, bao năm trời rồi Lục Hiển Văn chưa từng tức giận đến vậy.

Lục Quyết đứng lại, quay đầu, vẻ mặt châm chọc nhìn Lục Hiển Văn: “Mười mấy năm không nói, sẽ không.”

“Tiếng người cũng không nói à? Mày còn nhớ tao là ba mày không?” Ngày thường Lục Hiển Văn văn nhã, bây giờ khuôn mặt đen sì, rất dọa người.

Đáng tiếc Lục Quyết không sợ.

“Lúc ông nội còn sống, ông không nói chuyện với ông nội, bây giờ tôi cũng không nói chuyện với ông, rất công bằng.”

Ngày thường anh không thích cười, nhưng hôm nay lại nở nụ cười, mặt mày áp lực, tươi cười châm chọc thảm đạm, nhưng trong mắt Lục Hiển Văn, đều là phản nghịch.

Nếu không phải phản loạn, thì sao cứ cố tình đâm vào nỗi đau lớn nhất của ông?

Mặt Lục Hiển Văn trầm xuống, “Nếu hôm nay mày không đi bệnh viện, về sau tao sẽ coi như không có đứa con trai này!”

“Vậy tốt quá, ngày nào đó ông muốn đá tôi ra khỏi hộ khẩu chỉ cần nói một tiếng, tôi nhất định phối hợp.” Anh xoay người định rời đi.

Những lời này thật sự như dầu đổ vào lửa.

Lục Hiển Văn bật dậy, hai mắt nhìn quanh, không tìm được vũ khí nào tiện tay, chỉ có chén trà nhỏ vừa ném, ông liếc mắt nhìn thấy cây gậy đánh gôn mới mua tuần này.

Không chút suy nghĩ, cầm lấy cây gậy, đập thẳng vào người Lục Quyết.

Mặc dù mấy năm nay Lục Quyết không đánh nhau, nhưng cũng có chút kinh nghiệm ít ỏi từ lâu, ngay khi cha anh vừa đứng lên đã dự đoán được hướng đánh.

Muốn chạy, lúc nào cũng có thể chạy, Lục Hiển Văn chắc chắn không bắt được anh.

Chuyện này Lục Hiển Văn cũng rõ, lửa giận ông ngập đầu, chỉ còn chút lý trí, cứ thể vung xuống, cứ nghĩ Lục Quyết sẽ trốn đi.

Cuối cùng lúc gậy gôn đập mạnh vào lưng Lục Quyết, Lục Hiển Văn mới chợt sửng sốt.

Môi ông mấy máy, nhìn khuôn mặt gần giống mình, nhưng lại là đứa con trai xa lạ, cái gậy gôn kia đập xuống, tình cảm cha con vốn đã yếu ớt, lại càng lung lay sắp vỡ.

Lục Quyết lạnh lùng nhìn Lục Hiển Văn, không kêu đau, cũng không chịu thua, thân mình ngoang cường không run lên chút nào.

Giống như đúc với tính tình thời trẻ của ông.

Không biết cuối cùng như nào, Thẩm Âm Âm đột nhiên xông vào, khuôn mặt nhỏ tái nhợt, che trước mặt Lục Quyết, “Chú đừng đánh anh ấy.”

Đồng tử Lục Quyết hơi chấn động, nhìn chằm chằm vào cái đầu nhỏ trước mặt, bỗng nhiên ngổn ngang trăm mối cảm xúc.

Cô giống như lần trước, che trước mặt anh.

Rõ ràng bản thân chỉ là con nhóc, nhưng lại luôn muốn che chở anh.

Lục Hiển Văn buông tay, gậy đánh gôn rơi trên mặt đất, trông rất vô lực.

“Anh không sao chứ?” Thẩm Âm Âm quay đầu lại, sợ hãi nhìn Lục Quyết.

Ban đầu Thẩm Âm Âm không định xông vào, cô nghe thấy tiếng chú Lục hạ gậy đánh gôn, còn âm thanh nặng nề đánh trên da thịt, trong lòng ngốc chút, sau khi phản ứng lại, cũng đã đứng trước mặt Lục Quyết.

Cô lại đang làm gì vậy……

Chắc chắn Lục Quyết sẽ lại nghĩ cô xen vào việc người khác.

Anh nhìn cô, ánh mắt phức tạp đến mức người khác nhìn không hiểu, giống như có rất nhiều nghi ngờ, nhưng cuối cùng cũng không hỏi gì.

Dáng vẻ thiếu niên rũ mắt nhưng vẫn kiệt ngạo như cũ, nhưng không hiểu sao cô lại nhìn được sự uất ức không muốn ai nhìn thấy của anh.

Thẩm Âm Âm xoa xoa đôi mắt, nghi ngờ bản thân nhìn nhầm.

Sau khi Lục Quyết đi rồi, Lục Hiển Văn hỏi Thẩm Âm Âm, vì sao muốn che cho thằng nhóc thối kia.

Thẩm Âm Âm nói, vì anh ấy không đánh người.

“Sao con biết?” Lục Hiển Văn hỏi như vậy.

“Vì……” Thẩm Âm Âm hơi mông lung, mười ngón tay vần vò đồng phục, “Anh ấy đã đồng ý với con.”

Lục Hiển Văn nghe xong, thở dài, nhặt gậy đánh gôn lên, trầm mặc đưa lưng về phía Thẩm Âm Âm, bả vai gục xuống, trong lòng cô hụt hẫng.

Người nói vô tâm, người nghe cố ý, Lục Quyết đứng bên ngoài thư phòng.

Một gậy đánh vừa rồi của Lục Hiển Văn sức lực không nhỏ, rốt cuộc trước kia có tham gia quân ngũ, sau khi công tác cũng không bỏ bê việc rèn luyện, dù xương cốt Lục Quyết có cứng thì trên lưng vẫn nóng rát đau đớn.

Dừng lại để bình ổn chút, lại nghe thấy lời kia của Thẩm Âm Âm.

Bình thường con nhóc này rất thông minh, nhưng lúc này lại ngốc nghếch, nói ra lý do ngây thơ như thế, chẳng thể thuyết phục được ai.

Anh đồng ý, cô tin đến mức đó à.

Cuối cùng, vẫn là Lục Thiệu Tu tìm được chứng cứ mấu chốt.

Anh ấy nghe Trịnh Chỉ Như nói chuyện này, kêu trợ lý đi điều tra khoảng thời gian xảy ra vụ việc, tìm camera cạnh hiện trường đánh nhau, mới biết Lục Quyết không hề có mặt, từ đầu tới cuối anh cũng chưa xuất hiện lần nào.

Sau khi trường học cầm đoạn video này đi tra hỏi lũ lưu manh bên trường số bảy kia, bọn họ mới không thể không thừa nhận, bởi vì lúc ấy bị Lục Quyết cho leo cây, trong lòng căm giận phẫn nộ, đúng lúc thấy có tên ngốc đi qua, còn mặc đồng phục Quảng Thịnh, tức giận quá nên đánh một trận.

Còn vì sao kéo cả Lục Quyết vào, chẳng qua là thuận miệng.

“Lão Lục, con nói này, tốt xấu gì ba cũng phải điều tra một chút rồi mới đánh người chứ.” Lục Thiệu Tu nói chuyện rất để ý đúng mực, bây giờ càng thêm ổn trọng, khó thể nhìn ra chút dáng vẻ công tử lười biếng nào.

Nói không nhẹ không nặng, nhưng chung quy vẫn hướng về Lục Quyết.

Sắc mặt “Lão lục” không tốt, biết bản thân không có lý, nhưng vẫn ngại hình tượng cha già và lãnh đạo, “Thằng nhóc kia không nói rõ ra.”

Lục Thiệu Tu dùng đũa, gắp cho ba người trên bàn mỗi người một miếng xương sườn, “Lục lớn Lục nhỏ, không ai chịu cúi đầu.”

Thẩm Âm Âm bật cười một tiếng.

Ngay cả dì Trịnh cũng không nhịn được cười.

“Tôi no rồi.” “Lục lớn” buông đôi đũa, xụ mặt đi lên tầng.

“Thừa sức trêu chọc ba anh thì anh đi tìm em trai anh đi, một tuần rồi chưa về nhà.” trên mặt Trịnh Chỉ Như gió êm sóng lặng, nhưng lo lắng đều giấu ở khóe mắt, đuôi lông mày.

Lục Thiệu Tu cười cực kỳ lỗi lạc: “Đây đâu phải nồi* của con, để ba đi dỗ đi.”

*Ý chỉ ‘tội’, ‘gây chuyện’.

Trịnh Chỉ Như nói: “Đừng đùa nữa, tính tình hai người bọn họ đúng là một khuôn đúc ra, chẳng ai chịu cúi đầu, trong nhà này, chỉ có anh trai nó mới có thể nói với nó mấy câu.”

“Thế thì chưa chắc”, Lục Thiệu Tu cố ý vô tình liếc Thẩm Âm Âm, “Lời nói của người nào đó còn có tác dụng hơn lời con nói nhiều.”

“Người nào đó” giống như bị điểm danh đến, cúi đầu lùa cơm, cố gắng hạ thấp cảm giác tồn tại của bản thân.

May mắn dì Trịnh không truy hỏi là ai.

Lục Thiệu Tu ăn xong, gác đũa xuống, theo thói quen định sửa sang lại cà vạt, “Mọi người cứ ăn tiếp.”

“Đi đâu?” Dì Trịnh nhìn anh ấy.

“Đi tìm đứa em trai lưu lạc bên kia địa cầu của con”, Lục Thiệu Tu đứng lên, tức giận nói, “Hạng mục rất vội vàng, nhưng lại cứ thích tìm thêm việc cho con, thằng nhóc thối không bớt lo chút nào.”

Anh ấy lên lấy chìa khóa rồi ra khỏi cửa, đến gara lái xe ra.

Ngoại trừ thời gian công tác, ngày bình thường Lục Thiệu Tu thích nhất là tự mình lái xe, như vậy mới có cảm giác khống chế.

Đã gần đến cổng, điện thoại vang lên, Lục Thiệu Tu nhìn đồng hồ, dừng xe lại nhận điện thoại.

Cửa sổ xe bị gõ hai cái, Thẩm Âm Âm mở cửa xe ngồi vào, cặp sách hình con thỏ để trên gối, nghiêng đầu nhìn Lục Thiệu Tu, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Lục Thiệu Tu đổi tay nghe điện thoại, tay phải nhàn rỗi nên vươn lên đầu Thẩm Âm Âm trên đầu xoa nhẹ.

“Buổi tối chờ điện thoại của tôi”, anh ấy nói xong câu này, cất điện thoại vào túi quần, “Em có chuyện gì à?”

Thẩm Âm Âm cười tủm tỉm hỏi: “Anh Thiệu Tu, anh định đi tìm Lục Quyết ạ?”

“Tìm làm gì? Con trai cần gì dỗ, hết giận thì tự trở lại.” Lục Thiệu Tu theo bản năng sờ hộp thuốc, đột nhiên nhớ tới Thẩm Âm Âm vẫn ở bên cạnh, tay lại lui về.

Thẩm Âm Âm nhìn anh ấy không hề lo lắng, do dự hỏi: “Có phải anh biết anh ấy ở đâu không?”

“Đúng vậy, em cũng muốn biết?”

Thẩm Âm Âm gật đầu.

Lục Thiệu Tu thấy khó hiểu: “Anh nhớ rõ quan hệ giữa hai đứa cũng không tốt mà.”

Thẩm Âm Âm ngẩn ra, bị hỏi đến nghẹn họng, cô không tự chủ được nói: “Không tốt lắm……”

“Vậy em che chở tên nhóc kia làm gì”, Lục Thiệu Tu cố ý nói đùa với cô, “Còn chẳng không che chở anh như thế, quà cũng chẳng tặng.”

Đôi mắt dài đào hoa của anh ấy, cười rộ lên giới chăng với lương bạc với đa tình chi gian, thiệt tình đều ẩn đang cười ý.

Trên thực tế, sau khi Lục Thiệu Tu đi công tác về, Thẩm Âm Âm cũng không tiếp xúc với anh ấy nhiều, tự động phân anh đến phạm trù người lớn.

Người lớn có quy tắc và cách làm của người lớn, Thẩm Âm Âm khó thể phân biệt, Lục Thiệu Tu nói lời này là rất để tâm, hay chỉ nói đùa.

Cô đành phải nghiêm túc giải thích: “Không phải, thật ra em có chuyện…… phải xin lỗi anh ấy.”

Lục Thiệu Tu hỏi: “Là sao?”

Gương mặt cô gái nhỏ đỏ ửng, đôi mắt cũng không dám nhìn thẳng anh ấy, ngón tay moi ghế dựa, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, không thể không làm Lục Thiệu Tu nghĩ nhiều.

Mãi cho đến khi Thẩm Âm Âm lấy gì đó từ trong cặp ra, thần thần bí bí đặt vào trong tay Lục Thiệu Tu, y như đang làm giao dịch phi pháp, anh nhìn rõ thì nhận ra là hai tờ giấy chặp vào, càng mơ hồ.

Lục Thiệu Tu nhíu mày mở cục giấy ra, phát hiện bên trên viết hai cái tên, nét chữ ngay ngắn tròn trịa.

Một tờ giấy viết Lục Quyết, một tờ khác vẫn là Lục Quyết.

“Đây là gì?” Anh ấy vẫn không hiểu.

Thẩm Âm Âm gần như chui đầu vào cặp sách, ồm ồm nói: “Anh có nhớ trước khi dì đi Trừng Châu, có bốc thăm xem sẽ mang ai cùng đi không?”

Lục Quyết gật đầu: “Nhớ rõ, lúc đấy là em phụ trách bốc thăm……”

Nghĩ vậy, bỗng nhiên anh ấy hiểu ra.

Khi đó, Lục Thiệu Tu đối với đi đâu, theo cha mẹ hay như nào, cũng không hề có ý kiến, về phàn Lục Quyết, nửa chữ cũng không nói, mặc cho sắp xếp.

Người lớn không quyết định được, nên đưa nhiệm vụ này cho Thẩm Âm Âm.

Cô phụ trách viết tên, phụ trách rút thăm, rồi mở ra, là Lục Quyết.

Lục Thiệu Tu xoa đầu Thẩm Âm Âm, “Nhóc con thông minh, nếu là anh thì anh cũng làm vậy.”

Thẩm Âm Âm biết Lục Thiệu Tu nói như vậy để an ủi cô, cô càng thêm khổ sở, đôi mắt đỏ lên, “Em nghĩ, nếu không phải em quấy, chắc anh ấy sẽ không đi Trừng Châu, sẽ không đánh nhau với người khác, thì hôm nay sẽ chẳng có chuyện gì xảy ra……”

Trẻ con chính là trẻ con, bướng bỉnh, cố chấp, để tâm vào chuyện vụn vặt, tự tạo một cái vỏ cho mình, chui vào rồi sẽ không ra nữa.

Lục Thiệu Tu lục tìm trong xe, tìm được một miếng chocolate, bóc vỏ kẹo đút cho cô.

“Được rồi đừng khóc, anh nói cho em, việc này em xem như chó ngáp phải ruồi.”

“Là ý gì?” Thẩm Âm Âm ngậm chocolate, ánh mắt hoang mang.

Việc này Lục Thiệu Tu vốn không định nói, nhưng bạn nhỏ trước mắt mắt đỏ âu âu nhìn anh ấy, anh ấy nhìn đồng hồ, ngừng xe trong sân, nói đơn giản với cô.

Thẩm Âm Âm nghe xong đôi mắt trừng lớn, nửa ngày trời không thốt được câu nào.

“Cho nên, rõ chưa? Thật ra mẹ anh muốn Lục Quyết đi, lúc đó em làm chỉ là hình thức thôi, nếu không tính tình lúc đó của thằng nhóc này, giữ lại, chỉ sợ đánh nhau suốt ngày với ba.”

Đôi mắt Thẩm Âm Âm càng đỏ.

Lục Thiệu Tu nhìn đồng hồ: “Rõ rồi thì lên làm bài tập, làm anh trễ buổi hẹn hò thì sau sẽ không có quà nữa.”

Không có quà thì thôi, cô biết Lục Thiệu Tu chỉ đang dọa cô.

“Ờm, anh Thiệu Tu …… Anh có thể, đưa em đến chỗ Lục Quyết được không?” Cô chắp tay trước ngực, “Pleaseeeeeeee!”

“Đi làm gì?”

Thẩm Âm Âm nghĩ thầm: Đi dỗ anh ấy đó.

Ai nói con trai không thể dỗ dành, con trai cũng là người mà, nói không chừng dỗ một chút, anh sẽ lập tức quay về thì sao?

Cuối cùng Lục Thiệu Tu cũng không thể chịu được skill lì lợm la liếm làm nũng của Thẩm Âm Âm, đạp chân ga, đưa người đến nơi.

“Bên trong ngõ, có tiệm đồ nướng không tên, nó ở trong đó”, Lục Thiệu Tu hỏi, “Cần anh đưa đi không?”

Thẩm Âm Âm đeo cặp sách lên chạy rất nhanh: “Không cần, anh đi hẹn hò đi!”

Nhoáng cái đã đi vào ngõ nhỏ.

“……” Giây phút này Lục Thiệu Tu chỉ có một cảm nghĩ duy nhất: Phụ nữ thật khó đối phó.

Bây giờ còn phải vội vàng đi dỗ người phụ nữ khác.

Đây là trường số mười bảy, lần trước cô đã tới đây, địa hình tuy rắc rối, nhưng lúc này trời chưa tối, cô dựa theo ký ức nhanh chóng tìm được.

Đi vào sân nhỏ, Thẩm Âm Âm vẫn còn chút chần chừ.

Lục Quyết còn tức giận không nhỉ?

Đột nhiên cô xuất hiện ở đây, anh có tức giận thêm không? Hay có thể đuổi thẳng cổ cô đi luôn không?

Nhớ tới dáng vẻ Lục Quyết tức giận, Thẩm Âm Âm hơi nhút nhát, đang bồi hồi lo lắng, Nghiêm Đông cũng đã nhìn thấy cô.

“Này, em gái nhỏ, là em à! Mau vào mau vào, đứng đó làm gì?”

Giọng Nghiêm Đông lớn, đang ngồi trên mặt đất xiên thịt, nói chuyện tự có hiệu quả khuếch đại âm thanh, có vài ánh mắt thống nhất nhìn cô.

Thẩm Âm Âm không thể không đi vào, “Xin chào, tôi đến để……”

“Tìm Lục Quyết đúng không?” Nghiêm Đông chỉ chỉ trên tầng, lòng đầy căm phẫn nói, “Mau vác thằng nhóc kia đi đi, ăn chùa ở đây nhưng lại bày mặt nặng mày nhẹ ra cho anh nhìn.”

Thẩm Âm Âm dở khóc dở cười.

Cô nhìn lên tầng.

Đây là một sân nhà nhỏ, một căn nhà tự xây hai tầng, trên tầng có một phòng đóng cửa sổ, Thẩm Âm Âm có cảm giác Lục Quyết ở đó.

“Anh ấy đang làm gì vậy?”

Nghiêm Đông nhún vai: “Không biết, chắc đang ngủ.”

Lúc này mới có mấy giờ đã ngủ rồi sao……

Thẩm Âm Âm càng nghĩ càng thấy sai, đeo cặp sách lên tầng, đi đến trước cửa phòng nọ, Nghiêm Đông hô câu: “Là phòng này.”

Cô gõ cửa, không ai trả lời.

Bên trong u ám nặng nề, không nghe thấy tiếng gì cả.

Gọi điện cho anh, y như mọi ngày tuần này, tắt máy.

Khiến Thẩm Âm Âm hoài nghi anh đã chặn cô à?

Cô không phục, lại gõ, nhưng anh vẫn sống chết không thèm để ý, cũng không mở cửa, cái này khiến Thẩm Âm Âm cảm thấy cực kỳ thất bại.

Lúc này, Nghiêm Đông đã lên tầng, trong tay còn cầm một xiên thịt dê nướng, nhỏ giọng nói, “Ây, xuống dưới kia với anh, anh có cách, chắc chắn xài được.”

Thẩm Âm Âm chớp chớp mắt.

Nghiêm Đông kéo cô xuống tầng, vừa đi vừa gào lớn: “Em gái nhỏ, người đến là khách, hôm nay anh trai mời em, ăn uống thoải mái, không say không thôi!”

Hả? Đây là cách gì thế……

Thẩm Âm Âm không hiểu gì hết, bị Nghiêm Đông ấn ngồi xuống ghế.

Không đến nửa giờ, thịt nướng BBQ cứ từng mâm từng mâm bày lên, thịt xiên, thịt gân, xương sụn, còn có món chân gà nước và ngó sen cô thích nhất

“Ăn! Ăn đi còn nhiều nữa! Anh nói cho em biết, nếu em không ăn hết, là không cho Nghiêm Đông anh mặt mũi”, hắn lại kéo tới một thùng rượu, lấy mấy chai ra mạnh mẽ đập lên bàn, “Uống! Hôm nay chúng ta uống cạn cái thùng này!”

Cái âm thanh kia, lớn đến mức làm tai cô đau nhói, dường như cố ý gào cho ai đó nghe.

Thẩm Âm Âm ôm cặp sách con thỏ, co rúm lại nói: “Em không uống rượu đâu……”

“Giả vờ đi, uống một chút là được, lòng anh hiểu rõ mà, muốn đạt mục đích thì phải trả cái giá xứng đáng.” Nghiêm Đông thâm thúy nhìn lên tầng.

Thẩm Âm Âm đã hiểu ý anh ta.

Cô không chắc cách này có hiệu quả không, nhưng thịt nướng BBQ rất thơm, ăn một chút cho chắc bụng cũng tốt, miệng lưỡi cũng cũng khát khô, nơi này lại nóng, uống một chút…… chắc không sao đâu nhỉ.

Đáng tiếc ý tưởng thì tốt đẹp, hiện thực lại tàn khốc dạy ta làm người.

Ôm tâm lý “Thử một lần” “Không sao cả” làm việc, rất dễ bị vả mặt.

Thẩm Âm Âm ăn uống trò chuyện, từ từ không khống chế được, hơn nữa Nghiêm Đông rất biết nói chuyện, mời rượu trong vô hình, bản thân uống đến vui vẻ, cái gì cũng không quản nữa.

Một chữ, uống!

Từ khi Thẩm Âm Âm nghe Lục Thiệu Tu nói sự việc kia, trong lòng có gì đó không biết tên, càng uống thì càng muốn, càng muốn lại càng uống.

Cồn có thể phóng đại cảm xúc, sự việc kia như được tua đi tua lại, hiện lên không ngừng.

Động tác người bên cạnh như những pha quay chậm, âm thanh cũng không thật lắm.

Nghiêm Đông nói: “Anh với tên nhóc kia, cũng coi như là không đánh không quen nhau, khi còn nhỏ nhà anh ở cạnh sân ông nội cậu ta, chắc em biết ông nội cậu ta đi……”

Thẩm Âm Âm ngốc nghếch gật đầu, biết.

Đó người bên ngoài rất hung dữ, nhưng thực tế là một người ông hiền từ.

Lục Thiệu Tu nói, ông nội Lục thời trẻ là quân nhân, ở trên chiến trường bị thương cánh tay, nhưng vẫn tràn ngập nhiệt huyết như cũ, sau khi sinh Lục Hiển Văn, cũng đưa ông tùy quân, muốn ông phát triển trong quân đội.

Sau lại nhận được tin Lục Hiển Văn gạt ông nội Lục chuyển nghề, xuống biển đi buôn bán.

Ông nội là người cố chấp, luôn chán ghét bọn nhà giàu, nên vì việc này, náo loạn đến long trời, hai cha con bất hòa, mười mấy năm không nói lời nào.

Sau đó Lục Quyết sinh ra, sự nghiệp Lục Hiển Văn và Trịnh Chỉ Như đang trong giai đoạn phát triển, vậy nên gửi con đến chỗ ông nội Lục nuôi.

“Công bằng mà nói, ba mẹ chưa từng ở bên Lục Quyết, trong lòng nó tức giận, từ nhỏ đã mang thù.” Đây là nguyên văn lời Lục Thiệu Tu.

Thẩm Âm Âm nói: “Nhưng…… Cũng không đến mức đó.”

Đúng thế, nếu sau này không phát sinh những chuyện đó, cũng không đến mức đó.

Lục Quyết vui vẻ lớn lên ở nhà ông nội Lục đến 6 tuổi, lúc đó Lục Hiển Văn và Trịnh Chỉ Như, quyết định đón con về nhà.

Lục Quyết sống chết không chịu đi, luyến tiếc người ông nội đã sống nương tựa lẫn nhau bao năm, nhưng một đứa trẻ sao có thể thay đổi ý định của người lớn?

Khi đó Trịnh Chỉ Như dỗ anh, về sau vẫn có thể đến chỗ ông nội chơi, muốn đến lúc nào cũng được.

Nhưng không ai nghĩ đến, vào buổi tối hôm đó, ông nội Lục lên cơn đau tim, ngã trên mặt đất, mãi đến ngày thứ ba hàng xóm mới phát hiện.

Chuyện này trở thành khúc mắc của Lục Quyết.

Nếu không vì tối hôm đó bị ba mẹ đưa đi, thì có lẽ khi ông nội ngã xuống đã không đến mức tứ cố vô thân*.

*Tứ cố vô thân: Cô độc, không thân thích, không nơi nương tựa.

Sau đó, các mối làm ăn của Lục Hiển Văn và Trịnh càng lớn, càng không có thời gian lo cho con cái, chỉ có thể mời người giúp việc tới chăm sóc anh.

Khi đó kỳ phản nghịch của Lục Quyết mới bắt đầu, anh đuổi từng người giúp việc đi, cuối cùng chỉ có dì Ngụy được giữ lại.

Không phải Lục Quyết vừa lòng với dì Ngụy, chỉ là anh từ kỳ phản nghịch tiến vào kì lạnh nhạt, cũng lười làm loạn, tự mình cách ly thế giới.

Lục Thiệu Tu an ủi cô, sự việc kia không phải là cô sai.

Thẩm Âm Âm càng nghĩ càng khổ sở.

Cô đã làm gì vậy, thật quá đáng.

Cứ nghĩ sinh vật đối địch với cô là đại ma vương, ai ngờ, thật ra anh là bé đáng thương.

Uống! Chỉ một cơn say giải ngàn sầu!

Thẩm Âm Âm không hề phát hiện có người đứng sau lưng cô đã ba phút, mãi cho đến khi rượu trong tay cô bị cướp mất.

Cô mông lung quay dầu, nhìn thấy Lục Quyết, sửng sốt một giây, sau đó cười ngây ngô với anh.

Lục Quyết trầm giọng: “Gan lớn rồi? Dám uống rượu?”

Thẩm Âm Âm chột dạ, chỉ vào Nghiêm Đông: “Anh ta kêu tôi uống!”

Lại nhìn lại, Nghiêm Đông thấy tình thế không ổn, giả vờ bò trên bàn bất tỉnh, tiếng khò khè vang trời, giả đến không thể giả hơn.

“Lên”, trong lòng Lục Quyết tự lấy cớ, kéo Thẩm Âm Âm dậy, cầm lấy cái cặp sách hình con thỏ đang trượt từ trên vai cô xuống, vẻ mặt ghét bỏ, “Dám uống rượu, cô ngứa đòn à.”

Thẩm Âm Âm có vẻ biết mình đã sai, không rên một tiếng đi theo anh.

Trên đường còn bị vướng một chút, Lục Quyết không kiên nhẫn, quay đầu muốn mắng cô, vừa nhìn đã thấy đôi mắt cô gái nhỏ đỏ au, cắn môi, mái tóc xoăn dài rối tung, dáng vẻ chỉ cần anh mắng một câu thôi cô sẽ khóc tại chỗ cho anh xem.

Trong lòng anh cứng ngắc, đành phải áp chế ngọn lửa kia xuống.

“Đứng đừng nhúc nhích, nhúc nhích nữa mang cô vào núi quăng cho sói ăn.” Lục Quyết hung hăng đe dọa cô, sau đó ngồi xổm xuống.

Thẩm Âm Âm buồn bực, không hiểu anh muốn làm gì.

Cô bị dọa cho nhảy dựng lên, cứ nghĩ anh định khiêng mình lên vứt cho sói ăn, nhưng khi cúi đầu nhìn, dù nhìn từ trên xuống nhưng cậu thiếu vẫn đẹp trai ngời ngời, đang buộc dây giày cho cô.

Động tác anh rất chậm, ngón tay thon dài rất cẩn thận buộc nơ, không đẹp lắm, nhưng cũng đạt tiêu chuẩn.

Người uống say, cũng biết tốt xấu, Thẩm Âm Âm nhìn ra một từ ngữ trong động tác của anh.

Đó gọi là dịu dàng.

Cô đột nhiên nhớ tới mục đích chuyến đi này của mình.

Rượu vào có thêm can đảm, Thẩm Âm Âm không hề do dự, vươn tay xoa đầu anh, tóc xù xù, chất tóc mềm như trong tưởng tượng của cô.

Nghe nói, người tóc mềm, nội tâm cũng rất mềm mại.

“Nào, Lục Quyết ngoan, cùng tôi về nhà, tôi bảo vệ anh, sẽ không ai bắt nạt anh nữa.”

Kiệt ngạo khó thuần, thiếu niên trầm mặc phản nghịch, anh yêu cầu, có lẽ cũng chỉ cần người này nghiêm túc dỗ dành thôi