Sa Hải II - Sa Mãng Xà Sào

Chương 10: C10 9. Công Ty Hậu Cần

Chương 9: Công ty hậu cần

Editor: An Nhiên

Công ty hậu cần này mở rộng từ một bộ phận trong nhà máy của cha cậu, sau đó được cha Thẩm Quỳnh tiếp nhận lại. Sau này nhà máy làm liên kết nhiều công ty, nhưng vẫn tiếp tục hợp tác với công ty hậu cần đó. Về vấn đề này khẳng định có manh mối gì đó, nhưng hiện tại điều ấy không mấy quan trọng.

Dưới tình hình này, nếu nhà máy của cha có bất kì dự án bí mật nào, cũng sẽ chuyển giao cho công ty hậu cần được tín nhiệm. Đổi lại sự tín nhiệm này, công ty hậu cần của cha Thẩm Quỳnh có thể tiếp cận nhiều sự việc nhạy cảm mà vẫn được nhắm mắt cho qua. Đây là nguyên nhân số vũ khí và thi thể đó có thể dễ dàng vận chuyển tới cho cậu.

Thi thể của cha mẹ Thẩm Quỳnh đều được tìm thấy trong quan tài, hơn nữa đều bị tách rời, nói cách khác bọn họ đang vận chuyển chính thi thể của ông chủ mình. Mẹ nó, không biết như vậy có được giảm giá không nữa.

Lê Thốc muốn biết mấy thứ này được chuyển từ nơi nào tới. Nếu là công ty của cha Thẩm Quỳnh, thì có lẽ là thông qua quan hệ với cha, cậu nên điều tra từ nhà máy. Tuy nhiên, tình hình bên cha cậu cũng vô cùng quái lạ, làm cậu có chút không yên tâm.

Lê Thốc tìm thấy bên trong sổ sách những cấp dưới lâu năm của cha. Có người họ Vinh, hiện tại đảm nhiệm chức trưởng phòng kĩ thuật. Đây là một trong số ít bộ phận làm ra lợi nhuận, nên hẳn là có quyền hành.

Lê Thốc vội đi bấm điện thoại, nói rõ ý định của mình. Trưởng phòng Vinh rất dễ dàng đồng ý. Cậu nghĩ thầm, điều này chứng tỏ sự hợp tác giữa họ và công ty của cha Thẩm Quỳnh vẫn vô cùng thuận lợi.

Tám giờ sáng ngày hôm sau cậu tới nhà máy, trưởng phòng Vinh gọi xe đưa cậu đến công ty của cha Thẩm Quỳnh. Công ty này vẫn hoạt động như thường lệ, sau khi cậu tới liền nhận ra mấy người công nhân đã tới giao hàng ngày hôm qua. Công ty kỳ thật không lớn, đây mới chỉ là một điểm nhỏ trong mạng lưới ở Bắc Kinh, có cả thảy khoảng hơn ba chục điểm như vậy, nhưng chi nhánh này là trung tâm lưu chuyển. Tất cả các thứ chuyển tới Bắc Kinh đều được tập hợp tại đây, rồi mới tiến hành phân loại và chuyển đi.

Sau khi Lê Thốc tiến vào phòng giao dịch liền nói rõ ý định đến đây.

Đối phương nhìn cậu nói: "Cháu quen với ông chủ của bên chú sao?"

Ông chủ các ngài bây giờ còn đang nằm trong tủ lạnh của tôi, lòng cậu thầm nghĩ. Nhưng vẫn gật gật đầu: "Cháu tìm chú ấy để tìm hiểu một số chuyện."

Vừa dứt lời, một người trong số đó bỗng buông thứ trong tay rồi nhanh chân bỏ chạy. Tốc độ cũng thật nhanh, cứ như trong phim hoạt hình.

Lê Thốc hơi sửng sốt, lòng nói mẹ nó chứ, đang đóng phim à? Dường như chỉ khoảng một giây sau, một vài người khác cũng phản ứng tương tự, bắt đầu chạy trốn.

Lê Thốc phản ứng lại trong nháy mắt, cũng co cẳng chạy, theo thói quen, cậu đuổi tới chỗ người đầu tiên chạy trốn. Lao ra khỏi văn phòng, bên ngoài là một nhà kho, người đầu tiên kia đã chạy ra khỏi nhà kho đến một con hẻm.

Cậu hít một hơi, nhảy vào cuộc đua tốc độ với đối phương, điên cuồng truy đuổi.

Lê Thốc là học sinh trung học, về lí mà nói, cả kinh nghiệm cùng tốc độ đều không thể so sánh với người trưởng thành. Nhưng cậu lại là đứa ham đá bóng, và là một học sinh không ngoan lắm, nên phần lớn thời gian đều có mặt trên sân bóng. Hiện nay, người lớn ở thành phố hầu như ít vận động, cho nên tốc độ của Lê Thốc càng lúc càng nhanh, còn người kia thì ngược lại là chậm dần đều.

Đuổi nhau tới trước một con ngõ, phía trước liền bị chắn bởi chiếc xe con hiệu suzuki. Ngõ ở Bắc Kinh về cơ bản chỉ đủ một xe đi vừa, hai xe chen nhau sẽ rất chật chội. Tên đằng trước kia chạy như điên, bên cạnh xe còn có một khe hở đủ một thân người lập tức điên cuồng chen qua, sau đó quay đầu lại nhìn.

Tới khi Lê Thốc vọt người đến trước chiếc xe, xe đã chạy vào nơi hẹp nhất. Cậu chen người vào, liền mắc lại vào đèn pha bên trái chiếc xe, bị hất ngược trở lại, khiến cậu ngã nháo nhào.

Lái xe là một bác trung niên, mở cửa sổ mắng: "Mày muốn giả bị xe tông phải không? Có muốn tông giống hơn không? Mày tông trông còn điêu lắm. Mày cứ thử tông lại lần nữa đi, tao bắt mày bồi thường."

Lê Thốc đứng dậy, liền thấy một bên vách tường có một cánh tay thò ra. Cậu dùng hết sức nhảy phắt lên.

Con Suzuki này không lớn, cậu nhảy luôn qua đầu xe, rồi lăn người tiếp đất. Lòng thầm tán thưởng, mình cũng soái quá đi, có khi còn đóng được võ sư long hổ trong phim điện ảnh được ấy.

Vừa mới bật người dậy, xe Suzuki phía sau đã lại tông cậu một phát ngã úp xuống. Lái xe còn mắng: "Con mẹ mày, muốn chết à, tông xong mặt trước lại tới đằng sau."

Lê Thốc biết mình đuối lý, phủi mông đứng dậy, tiếp tục điên cuồng đuổi về phía trước, một mạch chạy tới đường cái.

Làn đường ở Bắc Kinh rộng, ở giữa có dải phân cách, không thể băng qua đường, người kia nhất định còn ở đâu đó phía trước. Lê Thốc nhặt một cục gạch ven đường lên rồi chạy tiếp.

Phía trước có một người đang né cậu, cậu chạy vài chục bước liền đuổi kịp người đó, cậu ném cục gạch vào sau lưng hắn. Người kia ngã xuống đất, Lê Thốc bước tới đạp một cước, rồi giúp hắn đứng dậy, bỗng nhiên hắn nôn ra một bãi.

Lê Thốc nghiêng người nhìn, thấy người kia mặt mày xanh lét, rõ ràng chức năng tim phổi đã tới giới hạn. Thấy cậu nhìn, hắn vội xua tay: "Không chạy, không chạy nữa. Đừng động vào tôi, tôi buồn nôn."

Lê Thốc thấy anh ta nói chuyện mà có cả dịch vị dạ dày tràn qua khóe miệng, không khỏi lui về phía sau. Vừa thối lui một bước, hắn bỗng nhiên lại bật dậy, bắt đầu chạy như điên.

Cậu nổi giận, lòng thầm mắng đừng có trách tôi, đây là Bắc Kinh đó. Vì thế, vừa chạy vừa hô hoán: "Bắt lấy kẻ trộm."

Người kia chạy thêm được vài chục bước liền bị người qua đường quật ngã. Vài cậu thanh niên đang hút thuốc bên con hẻm nghe thấy có kẻ trộm, đều vây lại xung quanh. Lê Thốc lập tức tiến tới, ngăn lại những người chuẩn bị động thủ, nói: "Hiểu lầm, hiểu lầm thôi, đấy là anh của em, anh trai em. Trộm tiền trong nhà.", người xung quanh mới ngừng tay.

Lê Thốc đỡ hắn dậy, liền thấy hắn đã khóc ròng: "Cậu ác quá."

Cậu nói: "Vậy chú chạy làm gì? Tôi chỉ muốn hỏi một số chuyện."

"Cậu không phải cảnh sát mặc thường phục sao?" Anh ta hỏi.

"Tất nhiên không phải, chú không thấy tôi trông quá non để là cảnh sát mặc thường phục sao?" Lê Thốc nói, lòng thầm nghĩ, trông mình già thế hay sao, mặc dù có cao lớn, hình thể cũng không gầy yếu, nhưng nhất định vẫn nhìn ra là học sinh trung học cơ mà. Tuy nhiên cậu vừa cúi đầu liền biết là tại sao, cậu đang mặc áo khoác của cha. Trong nhà không ai giặt quần áo, quần áo của cậu sớm đã không còn mà mặc, giờ chỉ còn cách mặc đồ của cha.

Người kia ôm lấy thắt lưng đứng dậy, lại ói tiếp hai bãi, hỏi: "Hỏi ông chủ của bọn này. Ông ấy giao cho bọn tôi coi chừng công việc, rất lâu rồi không thấy xuất hiện, tôi tưởng ông ta chạy trốn rồi chứ. Lão tử đây cũng không muốn làm vật tế thay cho người khác."

Lê Thốc liền giải thích với hắn quan hệ của cha cậu với cha Thẩm Quỳnh. Người đàn ông cẩn thận dò xét cậu, xem ra mắt mũi có vẻ tệ, sau khi trông rõ diện mạo, mới nói: "Này, cháu không phải là thằng nhóc nhận hàng ngày hôm qua sao?"

"Là cháu, là cháu." Lê Thốc nói. Đối phương ngồi bệt trên mặt đất ho lớn, nói: "Mẹ nó, chú biết ngay kiểu gì cháu cũng tìm tới, chuyển mấy thứ hàng đó, bọn chú cũng là làm lần đầu. Định tính lấy mấy phiếu hàng tặng, nhận tiền hoa hồng, rồi chú sẽ biến. Chú nói với cháu, chuyện này không liên quan tới chú, đám hàng hóa đó đã được dán nhãn, bọn chú cũng không kiểm tra thứ hàng bên trong . Cái này cũng không được lưu lại vào hệ thống. Là ông chủ đặc biệt dặn dò, chú chỉ làm theo thôi."

Lê Thốc hỏi tiếp: "Chú yên tâm, cháu không phải tới truy cứu trách nhiệm. Hàng hóa hôm qua các chú gửi tới cho cháu, không ghi địa chỉ người gửi. Cháu không rõ mấy thứ này do ai gửi tới, chú có thể giúp cháu kiểm tra không?"

Anh ta nói: "Cái này không được, bình thường chỉ ông chủ mới làm được việc đó, bọn chú không có quyền hạn."

Lê Thốc nghĩ hẳn đang nói khách sáo, tuy nhiên cậu chỉ là một học sinh trung học bình thường, quả thật rất khó uy hiếp được họ. Sớm biết thế thì đã không nói rồi. Cậu nghĩ nghĩ nói tiếp: "Chú không nói, cháu sẽ la um lên là có trộm. Cháu còn không nói nữa, cháu sẽ bảo chú ăn trộm quần lót của mẹ em. Mạng chú, cháu không đảm bảo đâu."

Đối phương thở hổn hển, liếc cậu một cái, thấy thực sự không chạy nổi, rốt cuộc từ bỏ, nói: "Tất cả đống hàng hóa đó đều từ Mông Cổ gửi tới, chuyển bằng ô tô."

Lê Thốc hỏi: "Tất cả sao?"

"Tất cả. Hệ thống của bọn chú khá hoàn chỉnh, bởi vì nhiều loại hàng không thể qua được kiểm tra an ninh, cho nên đều phải dùng ô tô chuyển tới. Mấy xe này ba ngày trước xuất phát từ Nội Mông, hôm qua mới tới Bắc Kinh. Kho hàng ở đây chỉ chứa được một số lượng có hạn, những loại hàng hóa đó đều được ưu tiên xử lí, để có đủ không gian lưu trữ."

"Nội Mông rất lớn, cụ thể là chỗ nào chú biết không?" Lê Thốc hỏi.

Đối phương lắc đầu, nghĩ ngợi rồi nói: "Cát, lúc bọn chú kiểm hàng, chỗ nào cũng có cát, cháu thử tra từ chỗ này xem. Xe này nhất định đi ra từ trong sa mạc."