Sa Vào

Chương 27: Tiếp tục tính sổ

Lúc áo đồng phục bị cởi bỏ, Dụ Hạ đã bị ấn vào giường, động tác của Thích Tầm Chương không hề dịu dàng, sau gáy của cậu bị trúng vào thành giường, "cụp" một tiếng cơn đau truyền tới, mới vừa hô lên tiếng "Âyda", môi Thích Tầm Chương liền che phủ lên, mạnh mẽ cắn chặt môi dưới của cậu, sau khi dày vò ở bên ngoài một lúc, đầu lưỡi tiến vào nhanh gọn.

Dụ Hạ rõ ràng nghe được tiếng quần áo bị lực mạnh kéo xuống, cậu nghi đồng phục của mình sẽ bị Thích Tầm Chương làm rách, rất muốn cười, nhưng cằm lại bị một cái tay của Thích Tầm Chương nắm lại, chiếc lưỡi cực nóng của đối phương không ngừng càn quấy trong miệng cậu, mang theo từng đợt khoái cảm tê dại khó có thể ức chế, rất nhanh đã làm cho cậu không có thời gian để quan tâm nhiều nữa.

Và H đã bị cắt rồi ạ ╮(╯▽╰)╭

Bị ôm vào bồn tắm chứa đầy nước nóng, Dụ Hạ cuối cùng mới thoát ra được từ trong dư âm của cao trào, lấy lại sức lực, Thích Tầm Chương ôm cậu, nặn nặn chiếc eo mềm nhũn đã không còn nhấc lên nỗi, hỏi: "Đau không?"

Dụ Hạ nhấc mí mắt, cười nhìn anh: "Chú nói đau là đau chỗ nào?"

Thích Tầm Chương không hài lòng vỗ mông cậu: "Đừng khua môi múa mép nữa, có chỗ nào khó chịu không?"

Dụ Hạ cười tiến sát vào Thích Tầm Chương, vẫn ngây thơ hồn nhiên: "Không đau, anh lợi hại thật, em thấy rất thoải mái, trước giờ chưa bao giờ thấy thoải mái như vậy, chẳng trách ai cũng muốn làm cái này."

Ngón tay Thích Tầm Chương mò vào, Dụ Hạ phát ra tiếng hít vào, khóe mắt liền đỏ: "Chú..."

Một tiếng "Chú" kêu tới "mắc mệt", Thích Tầm Chương vẫn tỉnh bơ không động lòng: "Đừng nghịch, anh lấy ra giúp em."

Dụ Hạ cười hì hì dựa vào lồng ngực Thích Tầm Chương, tay bám vào cánh tay anh, nhỏ giọng làm nũng: "Anh không thể trở mặt không quen biết như vậy."

Thích Tầm Chương "Ừ" một tiếng: "Không đâu."

Cũng đã đi đến bước này, anh đương nhiên sẽ định nghĩa lại mối quan hệ giữa anh và Dụ Hạ, làm sao cũng không thể trốn tránh nữa.

Dụ Hạ nhẹ nhàng thở ra một hơi, rốt cục cũng yên lòng: "Vậy sau này ngày nào em cũng có thể ngủ chung với anh à?"

Trong mắt Thích Tầm Chương đột nhiên lướt qua ý cười: "Muốn ngủ chung với anh?"

"Được không?"

"Được thì được, " Thích Tầm Chương giơ tay nắm cằm của cậu, "Đừng có một câu chú hai câu chú nữa, em không thấy xấu hổ à?"

Dụ Hạ trong nháy mắt vui vẻ: "Không kêu chú vậy kêu gì giờ? Ưm (*)... hả?"

(*): DH trêu TTC, đại khái chắc là tiếng rên hay làm nũng gì đó.

Dụ Hạ cười nhìn Thích Tầm Chương, ánh mắt có chút ý tứ sâu xa, con ngươi Thích Tầm Chương tối xuống, thấp giọng ho một tiếng: "Em có thể cái gì cũng không gọi, không cần thiết đâu."

Dụ Hạ không chịu: "Vậy không tốt lắm, em thấy chú cũng rất tốt, có tình thú mà, em muốn gọi như vậy."

"... Có tình thú?"

"Đương nhiên là có tình thú, chú không thấy vậy sao?"

Dụ Hạ hàm ý sâu xa mà nháy mắt mấy cái, Thích Tầm Chương không hề bị lay động: "Em cả ngày suy nghĩ cái gì vậy? Anh không có biến thái như vậy, không có mấy cái sở thích biến thái."

"Biến thái chỗ nào, " Dụ Hạ phản đối: "Là anh đứng đắn quá đó, dù sao em vẫn cứ gọi như vậy, nếu không bị người ngoài nghe được còn tưởng rằng em không lễ phép."

Thích Tầm Chương nhướng mày: "Em quan tâm người ngoài thấy thế nào sao?"

Dụ Hạ cười: "Quan tâm thì sao? Không để ý thì sao?"

"Anh tưởng em da mặt dày, sẽ không cần những thứ này chứ."

Dụ Hạ nghe vậy càng vui vẻ: "Anh thật sự thấy em da mặt dày à? Được rồi, da mặt dày thì da mặt dày, anh cũng đừng nghĩ nhiều như vậy, dù sao em cũng thích anh nhất, mấy cái khác đều không quan trọng."

Thích Tầm Chương khẽ mím môi, không nói gì nữa, ôm chặt cậu vào người.

Tắm xong, Thích Tầm Chương trực tiếp ôm cậu về phòng của mình, để lên giường, đi lấy đồ ngủ đến cho Dụ Hạ: "Mặc quần áo vào, anh ra ngoài một chuyến, mua chút thuốc về, em nằm ở đây đừng nhúc nhích."

Dụ Hạ kéo tay anh: "Hơn nửa đêm còn mua thuốc gì?"

"Bôi phía sau cho em, thoa vào sẽ thoải mái hơn."

Thích Tầm Chương nói tới huỵch tẹt ra, Dụ Hạ thật sự có chút ngượng: "Đừng mà, em không có bị thương, không cần bôi thuốc đâu nhỉ? Anh đừng bận rộn nữa, có chút cái này mà đi làm gì."

Thích Tầm Chương kiên trì: "Anh nói cần là cần, em nằm đi."

"... Vậy anh mua đồ ăn khuya cho em đi, em muốn ăn gì đó."

"Ừm."

Nghe tiếng đóng cửa, Dụ Hạ nhe răng trợn mắt nằm lại xuống giường, cậu thực sự cảm thấy rất đau, dù sao chỗ đó cũng không phải trời sinh dùng để làm chuyện này, hơn nữa còn là lần đầu tiên của cậu, sau khi khoái cảm đi rồi còn không phải tự làm tự chịu sao, nhưng chỉ cần nhớ lại dáng vẻ ý loạn tình mê của Thích Tầm Chương ở trên người cậu lúc nãy, chút đau ấy dường như không còn gì nữa, cậu thậm chí không thể chờ đợi được nữa bắt đầu mong đợi lần sau, muốn để toàn bộ cơ thể Thích Tầm Chương dính chặt trong người mình.

Kéo chăn đắp lên người, Dụ Hạ vùi đầu hít sâu một hơi, trên tấm chăn đều là mùi hương của Thích Tầm Chương, là mùi cậu thích nhất.

Lúc Thích Tầm Chương trở về, Dụ Hạ đã nằm lì trên giường ngủ, anh để đồ xuống, ngón tay khều nhẹ gương mặt có chút thịt của Dụ Hạ, khẽ cong khóe môi lên.

Dụ Hạ ngủ vẫn chưa sâu, lúc Thích Tầm Chương bôi thuốc cho cậu thì đã tỉnh rồi, theo bản năng co rúm người lại, bị Thích Tầm Chương đè lại eo: "Đừng lộn xộn, sắp xong rồi."

Mặc dù chỉ là thoa thuốc, cảm giác ngón tay lơ đãng chạm vào, cũng có thể làm cho người ta nhớ lại hình ảnh đỏ mặt tía tai lúc nãy, Dụ Hạ quay đầu lại nhìn Thích Tầm Chương chớp mắt: "Chú, anh nhanh lên đi, đừng lợi dụng thoa thuốc mà sờ lung tung, sờ nữa em lại muốn rồi."

Thích Tầm Chương yên lặng nhéo mông một cái, làm cho cậu ngậm miệng.

Dụ Hạ nín cười, con người Thích Tầm Chương này thật quá thú vị rồi, làm cũng đã làm, nhưng vẫn đứng đắn đến như vậy, lừa mình dối người chi? Rõ ràng lúc ở trên giường còn ghê gớm tới mức...

Thoa thuốc xong, Thích Tầm Chương đi rửa tay trở lại, hỏi Dụ Hạ: "Vẫn ăn khuya à?"

"Đương nhiên ăn chứ, em đói chết đi được."

Dụ Hạ vẫn luôn như vậy, cơm không thì không ăn, nhất định phải thêm món ăn hay ăn đồ ăn vặt, Thích Tầm Chương rất bất đắc dĩ, rõ ràng là bạn trai mình, anh lại muốn có bản năng của một người bố.

Ôm cậu tới phòng khách, Thích Tầm Chương trực tiếp để Dụ Hạ ngồi lên đùi mình, mở hộp cháo nóng mới mua về, đút cho cậu ăn.

Dụ Hạ không an phận mà ngọ nguậy, bị Thích Tầm Chương đè lại: "Ăn đi."

"Sao lại là cháo?"

"Chỉ có thể ăn cháo thôi, " Thích Tầm Chương nặn nặn cằm cậu, "Em còn muốn ăn gì nữa? Không sợ đau chỗ đó à?"

Dụ Hạ chui đầu vào vai Thích Tầm Chương cười một trận: "Theo lời nói này của chú, đây còn không phải là chú làm quá mức, quá thô bạo, không có chút dịu dàng nào sao."

Thích Tầm Chương múc một muỗng cháo, chặn cái miệng của cậu lại.

Dụ Hạ ngoan ngoãn ăn đồ ăn Thích Tầm Chương đưa tới bên miệng, thỉnh thoảng ngước mắt nhìn anh, va phải đôi mắt hắc đồng đang nhìn xuống chăm chú của Thích Tầm Chương, trong lòng khẽ động, nhẹ giọng gọi: "Chú."

"Ừm."

"Anh sẽ không lại đổi ý chứ?"

Thích Tầm Chương nhìn cậu một cái: "Em không có cảm giác an toàn như vậy à? Anh đã nói nhiều lần là sẽ không, hay là không tin?"

"Đúng vậy, lần đầu tiên em thích một người, vẫn là dáng vẻ trưởng bối này của anh, mặt dày theo đuổi anh lâu như vậy, anh mới bằng lòng để ý đến em, em đương nhiên thấy giống như đang nằm mơ." Dụ Hạ thẳng thắn thừa nhận.

"Không phải nằm mơ, " Thích Tầm Chương trầm giọng động viên cậu, "Là thật."

"Vậy chú nói chuyện sẽ giữ lời đúng không?"

"Lừa em có gì vui?"

Dụ Hạ cười cong mắt: "Vậy em tin anh nha."