Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 25

Chờ đến lúc ôm cái mặt sưng vù về đến nhà, tôi bị ba đen mặt mắng một trận, ngay cả mẹ Tạ Sơ cũng nhíu mày, sắc mặt không tốt gõ đầu tôi một cái.

Tạ Sơ ở bên cạnh nắm chặt tay tôi, trên đường trở về dù tôi nói thế nào cũng không chịu buông tay.

Thì ra tên trộm xe của tôi uống rượu điều khiển xe, trên đường cao tốc bay ra khỏi hàng rào, xe hư người chết.

Nửa đêm tin tức truyền đến trong nhà dẫn tới khủng hoảng.

Ngay cả vòng tay ngọc bồ đào ngày thường ba tôi quý nhất cũng nát tan, Tạ Sơ lại vọt thẳng ra cửa, lao tới hiện trường.

Đáng tiếc thân thể của ‘tôi’ trong xe bị lửa đốt đen, chỉ dư lại thẻ căn cước bị chảy một nửa.

Dưới tình huống này, theo lẽ thường thì chắc chắn người trong xe là tôi.

Thật ra thì tôi cũng hiểu được suy nghĩ của Tạ Sơ, đêm khuya khó chịu, có lẽ cậu ấy lại liên tục tự trách, nếu như không nói những lời đó với tôi thì tốt rồi, tôi cũng không tự nhiên hơn nửa đêm còn chạy ra đường.

Mà ngoan ngoãn nằm trên giường với cậu ấy, thỉnh thoảng lại mở miệng trêu ghẹo.

Tôi thoải mái dạo chơi bên ngoài, hồn nhiên không biết trong nhà đã náo loạn vì chuyện của tôi.

Tôi nhìn ba tôi một đêm nhiều thêm tóc bạc, tất nhiên có thể hiểu được việc ông ra lệnh cấm túc tôi nửa tháng.

Tạ Sơ rũ mắt đứng một bên chờ tôi, cho đến khi ba mở miệng đuổi tôi về phòng, cậu ấy lại muốn nắm tay tôi cùng đi.

Ai biết mẹ Tạ Sơ lạnh mặt gọi tên cậu ấy, muốn cậu ấy đứng lại.

Tôi nhìn vẻ mặt luống cuống của Tạ Sơ, trong lòng cũng có chút khó hiểu: “Mẹ, người em trai ướt hết rồi, có lời gì đợi cậu ấy tắm xong rồi hãy nói.”

Mẹ Tạ Sơ miễn cưỡng cười với tôi một tiếng: “A Dã, mẹ muốn nói với nó chút chuyện ở trường, con lên trước đi.”

Tôi cảm giác lòng bàn tay trống không, không nhịn được đưa tay bắt lấy, lại không thể nắm.

Trong lòng có chút lo lắng nhưng trên mặt tôi vẫn là vẻ cợt nhả như cũ: “Được, vậy con lên trước, mẹ.”

Lên tầng, tôi có muốn nghe lén cũng không có cách, chỉ có thể đi tắm.

Lúc thay quần áo tôi mới phát hiện trong túi có tờ giấy nhỏ, phía trên là cách thương liên lạc với sĩ quan kia, nét chữ đoan chính, viết để tôi trả quần áo giặt ủi khô đến địa chỉ này.

Tôi âm thầm nhướn mày, cảm thấy trách nhiệm của sĩ quan đó cũng không ít.

Nhưng tôi vẫn đặt tờ giấy lên bàn, phòng việc làm ướt, tránh cho thiếu ơn người ta còn thiếu quần áo.

Tùy ý ném quần áo vào sọt, tôi định để dì Lỳ gọi người làm tới thu dọn, sau đó dựa vào địa chỉ này gửi đi.

Muốn tôi tự mình đi đưa? Phải lên giường mới có phúc lợi này.

Hoặc nói, sắp lên giường.

Chờ tôi tắm xong, ra khỏi phòng, phát hiện Tạ Sơ đang đứng cạnh bàn tôi, trên tay là tờ giấy kia.

Tôi lau tóc đi qua, rút tờ giấy kia ra, như là giải thích: “Tôi thiếu quần áo của anh ta, phải trả lại.”

Tạ Sơ nhìn tờ giấy kia: “Anh ta không tệ.”

Tôi đột nhiên hơi bực mình, lại thành thật nói: “Có thể đừng suy nghĩ linh tinh được không, anh ta chỉ là người bạn nhỏ, tôi có thể coi trọng sao?”

“Tôi đây không phải cũng vậy sao?”

Tôi bị một câu nói của cậu ấy làm cho im lặng, chỉ có thể ném tờ giấy về bàn: “Dù sao tôi đây cũng coi như trở về từ chỗ chết, cậu lại tỏ thái độ như vậy với tôi?”

Tạ Sơ im lặng một lúc, trong lúc tôi nghĩ không khí đã trở về bình thường, nghĩ có nên nói vài chuyện khác hay không, cậu ấy lại nhào tới như con chó săn.

Răng nanh nghiến nát môi tôi, lực đạo hung ác lại chính xác, như là không muốn để tôi gặp người vậy, chỉ muốn để lại dấu vết trên miệng tôi.

Tim tôi đập nhanh, đau không chịu được nhưng cũng không đẩy cậu ấy ra, ngược lại còn theo bản năng ôm chặt Tạ Sơ, vứt tất cả băn khoăn ra sau đầu, chỉ muốn hôn lại Tạ Sơ.