Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 39

Tôi giúp đỡ đàn em một thời gian, tôi sợ tâm trạng cậu ta không ổn định. Nhưng rõ ràng đàn em vẫn ổn, cũng không biết có phải trải qua một lần như vậy khiến cậu ta cảm thấy bản thân quá ngu ngốc không, dù sao cậu ta cũng không muốn tôi ở bên chăm sóc mình lắm.

Hôm nay tôi như thường lệ tới nhà cậu ta nấu cơm cho cậu ta, đàn em dựa vào cửa phòng bếp, đột nhiên nói một câu: “Em nói chuyện của chúng ta cho Tạ Sơ.”

Động tác rửa rau không thuần thục của tôi ngừng lại, lúc này trong phòng bếp chỉ có tiếng nước chảy ảo ảo.

Có lẽ là thấy tôi không lên tiếng, đàn em lại nói tiếp: “Thực ra thì hôm đó, ngày mà chúng ta xảy ra quan hệ ấy, là Tạ Sơ nhờ em một chuyện, cho nên em mới tới tìm anh.”

Tôi hơi dừng lại, tiếp đó lại ra vẻ bình tĩnh rửa rau: “Chuyện gì?”

“Cậu ấy muốn em đưa phương thức liên lạc với cậu ấy cho anh, em chưa đưa.”

“…”

Đàn em thấy tôi không nói gì, cậu ta lại tiếp tục nói: “Cậu ấy còn muốn em nói với anh, nếu anh muốn nói cho cậu ấy những gì cậu ấy nói trước kia là sai, thì gọi cho cậu ấy, cậu ấy chờ anh. Nhưng có lẽ em đã cảm thấy quan hệ giữa hai người không bình thường, cho nên sau khi em lên giường với anh, em không nói tới chuyện đó nữa.”

Tôi nhìn chằm chằm dòng nước đang chảy xuống bồn rửa tay, cố gắng chịu đựng cảm giác khó chịu trong lòng: “Cho nên…”

“Cho nên cậu ấy vẫn luôn chờ anh liên lạc với cậu ấy, không đợi được, em còn nói cho cậu ấy biết chúng ta đang hẹn hò.”

Đột nhiên tôi không biết mình phải nói gì, nên nói cái gì? Tạ Sơ và đàn em vốn đang hẹn hò, mà cùng lắm tôi chỉ là người thứ ba.

Nhưng dù là thế, lỡ như Tạ Sơ không thích tôi như vậy, Tạ Sơ ghét hành động này của tôi, cảm thấy tôi và đàn em cùng phản bội mình.

Nhưng nếu như… Tạ Sơ thích tôi, cậu ấy sẽ thất vọng đến mức nào.

Dù là thế nào, chuyện giữa tôi và đàn em, chỉ sợ cũng là một cái nút chết, khó mà mở ra.

Tôi im lặng một lúc mới mở miệng: “Tại sao cậu lại muốn nói cho tôi biết những thứ này.”

Cậu ta cười, nụ cười gượng gạo: “Để anh đừng áy náy nữa, đại tình thánh.”

Tôi tắt vòi nước, lau bàn tay ướt át lên tạp dề. Đi tới trước người đàn em, có lẽ cậu ta sợ tôi ra tay, thân thể run rẩy, trên mặt lại mang vẻ vô cùng dứt khoát.

Nhìn cậu ta thế này, trong lòng tôi đột nhiên cảm thấy mệt mỏi. Đúng vậy, đến tới bước ngày hôm nay, có thể trách ai chứ.

Là tôi chần chừ, là tôi lên giường với người này, nhân nào quả nấy. Nếu như tôi không say rượu mất lý trí, ở bên đàn em còn không quý trọng cậu ta, thì sao có thể khiến trái tim cậu ta lúc này tràn ngập oán hận, lại không thể nào quên được.

Cho nên tôi ôm lấy cậu ta, xoa xoa mái tóc mềm mại của đàn em: “Không sao…”

Không sao, tôi không trách cậu ta, tôi cũng không trách Tạ Sơ tại sao không thể chủ động liên lạc với tôi, tôi không trách bất kỳ ai, tóm lại là lỗi của tôi thì tôi phải tự gánh.

Tạ Sơ sẽ không quay về, tôi và cậu ấy cũng không có tương lai.

Tôi không phải là thanh niên mười bảy mười tám tuổi, không thể vì chút kích động của tình yêu mà ra nước ngoài tìm Tạ Sơ, dù là tìm được, thì sẽ thế nào chứ.

Tôi không có kinh tế không có năng lực, Tạ Sơ cũng không có, chẳng lẽ hai người chúng tôi phải làm một đôi thiếu niên phản nghịch trốn nhà chỉ vì tình yêu, cuối cùng lại thầm oán hận nhau vì chuyện gạo muối?

Huống hồ là Tạ Sơ không tin tôi, cậu ấy còn có thể tin tưởng tôi thế nào chứ.

Thân thể đàn em càng ngày càng run rẩy, cậu ta níu chặt áo tôi, cuối cùng vẫn không nhịn được bắt đầu khóc.

Giọng cậu ta run rẩy: “Chúng ta còn có thể không?”

Tôi vùi mặt vào cổ cậu ta, nhẹ nhàng nhắm hai mắt: “Tôi không trách cậu, cũng không yêu cậu.”