Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 46

Tôi quay người kéo Tạ Sơ đi ra, đóng cửa khóa lại. Lại nhìn hai gương mặt trẻ tuổi có nét tương tự nhau, trên mặt là nụ cười yếu ớt, giới thiệu hai người với nhau: “Đây là em trai anh, Tạ Sơ. Đây là bạn anh, An Tân.”

An Tân duỗi tay ra muốn bắt tay Tạ Sơ, tôi khẽ nhìn Tạ Sơ, sợ cậu ấy không nể mặt.

Nhưng rõ là tôi nghĩ nhiều, Tạ Sơ chỉ bình tĩnh gật đầu, đưa tay nhẹ nhàng nắm chặt tay An Tân: “Anh, anh có bạn tới thì đi làm việc trước đi, em tự đi là được.”

An Tân có chút tò mò: “Có chuyện gì sao?”

Tôi kéo tay Tạ Sơ, không để cậu ấy đi: “Em trai anh bị ốm, anh muốn đưa cậu ấy đến bệnh viện, cái chỗ em nói có lẽ để lần sau lại đi.”

Đã nói đến mức này, dù An Tân có thất vọng nhưng vẫn hiểu: “Được, vậy em xuống cùng mọi người, có thể đưa em tới trạm xe buýt không.”

Chỗ tôi ở cách trạm xe buýt khá xa, tôi nhìn An Tân mang túi đeo chéo là biết cậu ấy đi bộ tới đây.

Thầm than, tôi nghĩ mình nên hẹn một thời gian để nói rõ ràng với cậu ấy, nhưng bây giờ không phải là lúc.

Ba người cùng đi xuống, An Tân tự giác ngồi ra sau, đặt túi sách xuống bắt đầu nghịch di động.

Tạ Sơ ngồi lên ghế trước, cũng không nói chuyện, cậu ấy chỉ nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết đang nghĩ cái gì.

Trong xe hoàn toàn yên tĩnh, tôi nghĩ tới nghĩ lui, đang muốn tìm đề tài lại đột nhiên nghe thấy An Tân ngồi ghế sau đùa một câu: “A Dã, anh có phát hiện em và em trai anh có nét giống nhau không.”

Sắc mặt tôi trầm xuống, như không chấp nhận câu nói này.

An Tân ngồi phía sau vẫn tiếp tục nói: “Đương nhiên rồi, em trai anh đẹp trai hơn em, rất đẹp.”

Tạ Sơ ngồi bên cạnh lại mở miệng, giọng khàn khàn: “Cậu cũng không tệ, tôi cảm thấy cậu có hơi quen mặt, có phải chúng ta từng gặp không?”

Tôi vòng tay lái: “Lần anh bị trộm xe đó, là do cậu ấy nhậm chức cảnh sát sảnh phụ trách.”

Tạ Sơ khẽ a một tiếng, không nói nữa.

Tôi nhìn trạm xe buýt trước mặt, ngừng xe, cởi dây an toàn, xuống xe theo An Tân.

Hôm nay gió hơi lớn, tóc cậu ấy bị gió thổi tán loạn, cũng không biết có phải vì gió không mà khóe mắt cậu ấy hơi đỏ.

Cậu ấy trêu chọc tôi: “Anh có cần khách khí như vậy không, còn xuống tiễn.”

Tôi áy náy nhìn cậu ấy: “An Tân…”

Cậu ấy biến mất như thủy triều, giọng điệu vội vàng: “Hôm nay không sao đâu, hẹn lại lần sau là được rồi, lần sau.”

“Xin lỗi.”

Là tôi nói xin lỗi trước, dù không muốn nói ngay lúc này, hoặc nói trong trường hợp này, nhưng dứt khoát sẽ không có giày vò, cho nên tôi nói: “Trước đó có nói muốn đi du lịch với em, anh nghĩ mình không đi được.”

“…”

“Xin lỗi.”

Không cần nói nhiều hơn nữa, nói càng nhiều, càng nhiều lỗi lầm.

Tôi và An Tân còn chưa bắt đầu, đã phải kết thúc. Tôi đồng ý sẽ đi du lịch với cậu ấy, khi đó đôi mắt cậu ấy phát sáng, rất đẹp rất ấm, ánh mắt yếu ớt ôm lấy tôi.

Cho nên lúc đó tôi nghĩ, có phải mình nên đặt dấu chấm ngay chỗ này vì bản thân, có phải nên tạm biệt một bản thân ngốc nghếch kia.

Nhưng không có nếu như, Tạ Sơ về rồi, trái tim tôi tràn ngập bất công, tôi cũng không muốn thay đổi, mà chuyện với An Tân cũng không có tiếp theo.

Cậu ấy gượng cười: “Không sao, dù sao em cũng chưa xin nghỉ được, cho nên anh cũng không tính là lỡ hẹn.”

Tôi thở dài, dang tay với cậu ấy, lại trêu chọc như mỗi một lần trước kia: “Tạm biệt!”

An Tân cũng không ầm ầm ĩ ĩ nhảy lên như trước kia, nói gì mà hai thằng đàn ông đi dính nhau nơi công cộng, cậu ấy chỉ đỏ mắt, đi lên trước ôm chặt tôi: “Tạm biệt, A Dã.”

Quay lại xe, tôi vẫn hơi không tập trung, đang tính nổ máy, Tạ Sơ đã đè tay tôi lại, cậu ấy nói: “Để em lái xe đi.”

Lòng bàn tay cậu ấy vẫn rất nóng, sao tôi có thể để cậu ấy lái, tình trạng của tôi vẫn tốt hơn một bệnh nhân nhiều: “Em ngủ một giấc đi, đến lúc tỉnh lại là đến bệnh viện rồi. Khám bác sĩ sẽ tốt hơn, tất cả… sẽ tốt hơn.”