Sắc Dịch Huân Tâm

Chương 88

Tôi tựa vào đầu giường, Tạ Sơ dùng bông băng bôi thuốc cho tôi. Ánh mắt cậu ấy nhìn chăm chú chỗ kia một hồi lại đột nhiên buồn bực nói: “Sao có thể ra tay vậy chứ?”

Tôi muốn cười, nhưng vết thương lại hơi nhức. Tôi đưa tay xoa mặt cậu ấy: “Không phải trước kia em cũng bị đánh sao?”

Tạ Sơ thổi vết thương của tôi hai cái, như dỗ con nít, cậu ấy thản nhiên đáp: “Lúc nào, không nhớ.”

Tôi nhìn gương mặt kề sát của cậu ấy, khẽ hất cằm, hôn lên má phải cậu ấy: “Trước kia, năm năm trước, lần em bị mẹ đánh.”

Rõ ràng Tạ Sơ không nghĩ tới tôi sẽ biết chuyện này, ánh mắt cậu ấy lóe lên. Tôi ôm cổ cậu ấy, ôm cậu ấy: “Tiểu Sơ, lúc đó cũng bị phát hiện ra rồi đúng không.”

Vì chuyện của chúng tôi bị phát hiện, người trong cuộc như tôi còn đang mơ hồ. Một mình Tạ Sơ gánh chịu tất cả hậu quả, bị đưa ra nước ngoài, đến một nơi xa lạ, rồi năm năm sau, dựa vào một người gọi là bạn gái mới có thể trở về.

Sao trái tim tôi lại đau như vậy, rất đau rất đau, vừa đắng vừa đau.

Hô hấp cậu ấy khẽ rơi lên cổ tôi, tôi nghe thấy cậu ấy nói: “Đã rất thỏa mãn.”

“Hử?”

Cậu ấy nhắm nghiền mắt, khóe môi cười tủm tỉm, chóp mũi thẳng tắp cọ lên tai tôi: “Giờ đây không phải em tự mình đa tình, mà trong lòng anh có em.”

Khóe miệng tôi cụp xuống, chịu đựng cảm giác khó chịu này, khẽ mắng: “Ngu ngốc.”

“Ngu thì ngu thôi, em rất vui.”

Một lần nữa, tôi cởi áo Tạ Sơ ra, không còn hùng hổ như trước mà chậm rãi cởi nút áo cậu ấy.

Rất nhanh, hình xăm nơi ngực trái cậu ấy lộ ra, lần này, dưới ánh đèn rõ ràng, tôi có thể nhìn ra là nét một con bướm.

Tôi vừa định cười hình vẽ này của cậu ấy thì đã lập tức đỏ mặt. Vì cẩn thận để ý sẽ phát hiện, con bươm bướm này là một chữ.

Một chữ ‘dã’. (野)

Bên trong là thân thể, tôi là cánh, với sắc trắng, chiếm lấy trái tim Tạ Sơ.

Tôi cúi người hôn lên hình xăm này, giọng khàn khàn: “Em phạm quy.”

“Hử?”

“Luôn vào lúc anh cho rằng mình không thể thích em thêm nữa, em lại làm ra một chuyện khiến anh thích em hơn.”

Tạ Sơ cười to, vừa cười vừa ôm eo tôi xoay người lại, đè tôi xuống, gặm lên xương quai xanh của tôi: “Anh, anh buồn nôn quá.”

Tôi nhấc chân quấn lấy eo cậu ấy: “Anh cũng đi xăm một cái, em nói xăm ở đây thì được… hay trong này?”

Tôi nắm lấy tay cậu ấy, để đầu ngón tay cậu ấy lướt qua đầu v* tôi, đến sau lưng, rồi đến bắp đùi.

Đôi mắt Tạ Sơ sâu hoắm, hô hấp cũng dồn dập. Tôi trừng mắt, dùng dương v*t đẩy cậu ấy: “Hay là dùng vật kia của em đi vào, xăm vào góc trong cùng?”

Cậu ấy kiềm chế nói: “Đang ở nhà, anh vừa mới cãi nhau với ba xong.”

Tôi nhanh nhẹn đứng lên, kéo quần: “Đi, đến nhà anh.”

Kết quả, tôi lại bị Tạ Sơ kéo lại, hàng mi xinh đẹp của cậu ấy như xấu hổ rũ xuống: “Ở đây…”

“Hử?”

Cậu ấy nhìn tôi, tình yêu như hoa hồng nở rộ, khiến gò má cậu ấy đỏ ửng: “Em vẫn luôn muốn, ở nơi này, thật sự làm anh một lần.”

Đây coi như là lần đầu tiên Tạ Sơ thể hiện ham muốn của mình với tôi, trước kia đa phần là tôi chủ động, hay nên nói gần như lần nào tôi cũng như đói khát đòi hỏi, mà cậu ấy phối hợp như để thỏa mãn tôi vậy.

Nói ra yêu cầu như vậy, cậu ấy đáng yêu đỏ mặt nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nghiêng mặt sang bên cạnh: “Anh nghĩ sao?”