Sách Niệm Đường Lệ

Chương 32

Bốn vó tung trên mặt đất đầy bùn, bờ lông mềm mại chuyển động xinh đẹp theo hướng gió thổi, Hồng Phi toàn thân như lửa cháy, ngân lên một khúc hí dài tận trời cao, đem ta ngồi trên yên ngựa, phóng đi như vũ bão, từng bước chân của nó, là một sự mạnh mẽ đến tồn đọng theo thời gian.

Xen lẫn tiếng ngân kéo dài của Hồng Phi, là một khúc ngân khác.

Ngay sát phía sau, là hắc mã toàn thân như ngọc đen được mài dũa trân quý, mi tâm có vệt trắng như đốt chu sa trên tâm mĩ nhân, cưỡi trên lưng thân ảnh họa thủy, ôn nhuận như ngọc, suối tóc đen của hắn vờn theo từng làn gió, giá một tiếng hắc mã ra sức đuổi theo bóng lưng của ta.

Ta đuôi mắt nhìn về sau, đột ngột va chạm ánh nhìn của Tề Sách.

Như vạn vì tinh tú, uy nghiêm, sắc bén, nghiêm túc, không giống như đang đuổi theo con mồi, ánh mắt của hắn, như là một quyết tâm đã bị chôn vùi bao lâu nay đột ngột nổi dậy.

Ta hạ mi mắt, ngoảnh đầu trở về.

Nhìn bầu trời trên cao, ta nhắm lại đôi hàng mi, bàn tay níu lấy dây cương, Hồng Phi đánh một vòng lớn trở về, đột ngột quẹo hướng, hắc mã của Hầu Gia không vì thế mà hoảng hốt, dường như rất có linh tính, hai ba cước đã vòng theo.

Chúng ta cưỡi tuấn mã phi trên ngoại ô Cẩm Thành, nhanh như sấm đánh.

Bất kể ta đi hướng nào, đằng sau vẫn sẽ luôn có bóng chiến mã đuổi theo.

Đột nhiên nhớ về năm tháng đấy, ta đi một bước, bên tai sẽ lại nghe đến tiếng chân vội vàng chạy tới.

Như một cái đuôi day dứt, khiến tâm tình người ta không khỏi bồi hồi và rung động.

Hồng Phi dần dần thả chậm tốc độ, rồi dừng hẳn lại nơi góc cây trên đồi kế sông Lịch.

Tiếng chiến mã tới gần, ta đưa mắt nhìn bộ dạng vì phong trần mà trở nên diễm lệ của Tề Sách, không còn thấy ánh nhìn đủ đầy xúc cảm khi nãy, chỉ còn đáy mắt tựa tiếu phi tiếu trên đôi hắc mâu, Tề Sách hướng ta cười nói.

"Đúng là sảng khoái, chiến mã của công tử đúng là như lời đồn ca tụng.

Ngay cả hắc mã đích thân Mã Tần Giám huấn luyện cũng không thể đuổi kịp."

Ta nhẹ nhàng rời yên ngựa, vỗ vỗ cái đầu của Hồng Phi, bình đạm mà đáp.

"Mỗi một tuấn mã đều có linh tính, Hồng Phi mấy năm rong đuổi trên đất Cẩm Thành vốn đã quen thuộc cước vó, hắc mã của Hầu Gia hằng năm huấn luyện trên sa trường, vốn là hai thái cực, khó mà phân so cao thấp.

Chỉ sợ nếu đổi địa điểm, Hồng Phi nhà ta đã sớm khuất phục rồi."

Phì phì, tiếng ngựa thở hắt.

Ta vuốt ve mi tâm của Hồng Phi, bên tai nghe đến âm thanh sột soạt tiếng vải ma sát, Tề Sách leo xuống lưng ngựa, bàn tay bạch ngọc vỗ về mi tâm hắc mã.

"Nói không sai." Âm thanh hắn ôn nhuận, như tiếng đàn hạc gảy lên.

Ta như bị câu hồn, ngẩng người nhìn bàn tay xinh đẹp ấy, đột nhiên phát hiện, trên đầu ngón tay của hắn, có một nốt ruồi đỏ nhỏ, như nốt chu sa diễm lệ trên trán mĩ nhân, như vệt trắng giữa mi tâm hắc mã.

Nốt ruồi đỏ thường không đi theo người cả đời, nhưng hắn, từ bé đến khi gặp lại, trên đầu ngón tay vẫn còn lưu lại vết tích ấy.

Bàn tay ta siết lại, kéo về thần trí, tự nhủ tỉnh táo, vứt bỏ xúc cảm kì lạ nơi đáy lòng dần dà muốn trở về.

Ta quay đầu đi.

"Hầu gia cao hứng sao?"

"Ừ, bổn Hầu rất cao hứng."

Ta nắm lấy dây cương của Hồng Phi, ngước mắt nhìn hắn, định nói lời từ biệt, nhưng là xuyên qua dung nhan họa thủy của Tề Sách, ta chợt thấy từ đằng xa kia, Cẩm Thành nổi lên làn khói mịt mù do cước vó của chiến mã, nhiều binh lính giáp sắt trên mình từ bên ngoài tràn vào, dân chúng sợ sệt không rõ nguyên nhân.

Tâm đột nhiên nảy lên.

Tề Sách theo ánh nhìn khác thường của ta mà quay đầu, ta rõ ràng trông thấy, đôi con ngươi của hắn co lại, cơ thể căng cứng lên.

Không ổn.

Hai chữ này nhảy ra đột ngột.

Ta vội vàng leo lên lưng Hồng Phi, nhanh chóng lao vút đi.

"Đường Trân!"

Tiếng gọi của Tề Sách, ta làm lơ hắn, nhanh chóng cùng Hồng Phi lao tới cổng thành.

Ta rõ ràng thấy, trên khôi giáp của bọn họ, có khắc hình rồng nho nhỏ, trên đầu con rồng có một chữ Thiên.

Hầu gia Tề Sách nắm giữ Cấm Vệ Quân mạnh mẽ nhất của Tát Ta.

Hoàng Đế không cần Cấm Vệ Quân, vì bên cạnh đã có Thiên Sát Quân chuyên dùng cho từng đời đương triều Tát Ta, quân đội này chỉ nghe theo lệnh của Hoàng Đế, là toán quân tàn nhẫn nhất trong triều đại quốc gia này.

Cấm Vệ Quân và Thiên Sát Quân, ngang sức ngang tài, dã thú gặp nhau.

Thiên Sát Quân của Hoàng Đế vì sao lại xuất hiện ở Cẩm Thành?

Cấm Vệ Quân của Hầu gia vì sao lại đang ra sức ngăn cản?

Ta xuyên qua đám đông, đuổi theo bọn họ trên đường cái hỗn loạn của Cẩm Thành, trông thấy tình hình như thế, ta lập tức đổi hướng, băng một vòng lớn qua sông Lịch, đánh đường vòng đến sau phủ gia nhà ta.

Phốc một tiếng nhảy lên bờ tường.

Có âm thanh đằng sau, ta trông thấy Tề Sách đuổi theo ta đứng trên bờ tường, hắn bờ môi có chút run rẩy, đưa tay về phía ta, trầm giọng bảo.

"Đường Trân, tới đây."

Ta nhìn hắn, sau đó quay đầu đi, bước chân như bay chạy tới thư phòng của phụ thân.

Tề Sách hô một tiếng Đường Trân, ta mặc kệ hắn, chỉ biết cắm đầu chạy như điên.

Băng qua hành lang gấp khúc, ta từ đằng sau viện chạy tới thư phòng, khôi giáp sắc lạnh đông nghịt phong tỏa, cửa thư phòng mở toang, mọi thứ đổ nát, giữa mặt đất gồ ghề, phụ thân quỳ ở đấy, dung nhan tuấn tú dưới ánh nắng chiều của bầu trời mà dường như trở nên long lanh, ta run khóe miệng, định cất lời gọi phụ thân.

Một bàn tay đưa đến che lại âm thanh trong miệng ta, ta giãy dụa, ra sức kêu to phụ thân.

"Tiền Tể tướng đương triều, quyền uy vô hạn, dưới một trên vạn, Tát Ta lấy trung hiếu đạo nghĩa làm đầu, vì lòng tham không đáy, chín năm trước sát hại hoàng thất Tề gia, thân làm thần lại dám mưu hại hoàng thất là bất trung, có ý đồ chiếm đoạt cơ ngôi là bất nghĩa, Nhϊếp Chính Vương khi ấy nể tình giao hữu chỉ tước mũ kim quan, ban cho chén rượu độc ở phủ Tể tướng, lại dám đem ấu nữ bỏ trốn là bất đạo.

Phản thần không thể dung, tội mưu phản không thể tha, tru di cửu tộc, ra lệnh Thiên Sát Quân tới giải người về thiên lao kinh đô, chờ ngày hành xử!"

"Có chiếu chỉ ở đây, Cấm Vệ Quân không được phép làm càn!"

Thiên Sát Quân giơ cao tấm chiếu chỉ màu vàng ròng, tia sáng từ chiếu chỉ ấy như một cây kim châm đốt vào mắt ta, từng từ mưu phản truyền vào tai khiến ta cảm thấy tâm đau rần.

Thùy thái dương như bị người cầm chùy gõ lên.

Đột nhiên kí ức trở về, sâu chuỗi lại từng mảng từng mảng.

Hóa ra không phải phụ thân được chuẩn lui về thâm sơn ở ẩn như ngài thường bảo, hóa ra đêm hôm ấy ngài đưa ta rời khỏi cổng kinh đô bằng con đường nguy hiểm nhất băng qua cánh rừng đen hun hút, lội mưa phùn mà đi.

Nếu không phải còn có Hồng Phi, chỉ sợ đã sớm hai xác người.

Cẩm Thành xa chân thiên tử, họ Đường thiên hạ có mấy nghìn dân, người ta chỉ biết Tể Tướng có ấu nữ, phụ thân răn đe ta thành nghịch tử, lột bỏ bộ dạng son phấn chi tục, chỉ muốn ta phải cứng rắn như nam nhân.

Tất cả, chỉ là để lẩn trốn?

Mưu phản, tội danh thiên cổ, rửa bằng máu cũng không lưu được tiếng thơm.

Mưu phản, tru di cửu tộc.

Ta là ấu nữ của phản thần, là tộc nhân cuối cùng của Đường gia và Mộ gia.

Mễ Bối: Thật sự tôi nghĩ cẩu huyết là bản năng ăn mòn trong tôi rồi, các nàng lên thuyền, sóng gió tới đây! ( ̄个 ̄)