Sách Niệm Đường Lệ

Chương 35

Không ăn không ngủ, bốn vó ngựa phi mãi không dừng, giữa làn mưa đổ xuống tầm tã, vẫn nắm lấy dây cương, quật mạnh vào gió thét, tiếng roi vùn vụt giữa âm thanh hỗn tạp của thiên lôi giăng đầy trời, trên con đường mòn ấy, Hồng Phi như một ngọn lửa cháy mãi không tàn, mặc kệ mưa gió, mạnh mẽ đưa ta xuyên qua giông bão, tiến thẳng đến kinh đô Vạn Niên.

Chín năm trước ta ngồi trong lòng phụ thân ngẩng cao mặt nhìn trời đen mịt mù giăng đầy thiên lôi, chín năm sau chỉ còn một mình, ngước mắt hứng lấy nước mưa nặng hạt, cơn đau xót từ khóe mắt có là gì, khi trong ta chỉ còn những mảng mơ hồ.

Trong đầu lúc này đây, chỉ có cổng lớn của kinh đô là đích đến.

Là cơ hội cuối cùng.

Lập cập lập cập, đất bùn đen xì dơ bẩn, mưa to gió lớn, thiên lôi đầy trời.

Đằng sau, vẫn luôn có một nhân ảnh bạch y lay động theo gió, kiên trì đuổi theo.

Sau những khoảng thời gian dài đằng đẵng, tưởng như xương cốt trong người mềm nhũn ra, từng trận đau nhức hành hạ giày xéo, ta vẫn mở to mắt, mà trông về phía Nam xa xôi ấy.

Và cuối cùng, kinh đô Vạn Niên cũng dần hiện ra trước mắt.

Chín năm, tận chín năm trời, thế sự thay đổi, Đường gia cuối cùng cũng trở về Vạn Niên.

Binh lính gác cổng trông thấy chúng ta, bọn hắn lập tức giương cao cờ, nổi lửa nổi trống, báo hiệu có người đến.

Cổng không mở, Hồng Phi dừng lại, bờ lông ướt nhẹp vì mưa vẫn ánh lên sắc đỏ lửa cháy đến diễm lệ.

Ta ngồi trên lưng ngựa, cao cao ngạo nghễ, nhìn xuống bọn lính canh, cất giọng mà nói.

"Mở cổng."

Âm thanh của ta trầm khàn như tiếng chuông đồng cũ nát, ta nghĩ bộ dạng phong trần này của ta có vẻ rất dọa người, vì đám binh lính dưới kia, đều cùng một bộ dạng hồ nghi cùng kinh hãi nhìn ta.

"Người ngoài không có giấy phép, không được phép bước vào cổng thành!"

Âm thanh vang dội, không hổ là quân binh.

Ta tay đặt bên hông, sờ đến chuôi gươm lạnh lẽo.

Đột nhiên bên tai vang lên tiếng vó ngựa dồn dập, ngay lúc đấy lập tức có người xuất hiện ở bên cạnh ta.

Tề Sách so với ta càng chật vật, ít nhất ta vận hắc bào còn hắn lại mang bạch y, mưa gió phong trần, một Hầu gia thân vàng cao quý, đã bao giờ phải chịu đựng cảnh tượng này đâu?

Hắn dung nhan họa thủy, sẽ không vì thời tiết khắc nghiệt mà trông ảm đạm đi, thậm chí còn có phần hoa lệ và phong trần, như một tiên nhân bị đánh rơi xuống phàm tục.

Bờ môi khô nứt trắng bệch, nhưng đôi hắc mâu vẫn sáng ngời như vạn vì tinh tú, bàn tay to lớn cầm lấy ngọc bội giơ lên, hắn động khẩu cất lời.

"Bổn Hầu ở nơi này, còn không mau mở cửa?"

Không thị mà uy, khí tức cao quý như ngọc giữa cát, chưa kể đến toán quân Cấm Vệ Quân còn đang ầm ầm kéo đến cách đó hai trăm dặm, bọn lính canh nghe thấy hai chữ Hầu Thần Vương, lập tức mặt mũi co rúm như bị bạo hoa cúc, bộ dạng đối với ta nhe năng múa vuốt lập tức thu hồi, ầm ầm cất cao tiếng mở cổng, ngoan ngoãn quỳ xuống nền đất bùn, vang dội mà hô mấy tiếng vạn tuế.

Nhìn xem, quyền lực luôn là thứ hay ho như thế.

Cổng lớn dần mở, quang cảnh bên trong của Vạn Niên lập tức hiện về.

Vẫn như chín năm không đổi, trời đêm khuya vắng, bá tánh đã sớm vùi vào giấc mộng dài.

Ta quật dây cương, Hồng Phi lập tức lao nhanh như gió thổi, như linh tính trở về, nó đem ta đi tới thẳng pháp trường, nơi sẽ xử hàng loạt vụ hành hình ở đấy.

Tim càng lúc càng đập nhanh, như một cái trống, bị người điên cuồng gõ liên hồi.

Thình thịch thình thịch.

Cảnh tượng pháp trường, cuối cùng cũng hiện rõ.

Giữa làn mưa lạnh, ta đột nhiên cảm thấy bên trong cơ thể co thắt lại, cổ họng như bị nghẹn một thứ gì đó, ép ta đến khó thở.

Ầm một tiếng thiên lôi đánh rung cả bầu trời.

Ánh sáng hắt lên mặt đất, nước mưa xối sạch những vệt bẩn của phàm nhân, chỉ còn đâu đó trong không trung một mùi bi ai và chết chóc, tiêu điều đến lạnh lẽo.

Ta dường như không cảm nhận được những cái đâm nặng nề từ mưa lớn trên trời rơi xuống vỡ tan.

Không còn cảm nhận được cái lạnh của gió đông kéo về.

Ta dường như nghe đến tiếng hí ngân cao của Hồng Phi, một con ngựa linh tính ấy có lẽ đang khóc.

Giọt mưa vỡ tí tách, tan thành từng mảnh.

Bóng người đổ xuống nền đất, thân ảnh đơn bạc bị treo lơ lửng trên không trung.

Mái tóc đen tuyền ướt đẫm, bạch y đã sớm nhuộm đầy nét đen dơ bẩn, đâu đó còn thoang thoảng mùi máu tanh.

Nếu ai đó hỏi ta cảm giác đó là gì?

Ta chỉ biết, so với tê tâm liệt phế, thì nó càng kinh khủng hơn.

Thân nhân cuối cùng duy nhất còn lại trên đời này của ta, lại rời đi với một cách tàn nhẫn đến như vậy.

Phản thần, treo cổ thị chúng ba ngày.

Và trong đêm ta chạy tới kinh đô, cũng là khoảng khắc hơi thở kia tàn lụi.

Giữa những vệt sáng rực của thiên lôi, dung nhan của phụ thân, đã chìm vào yên bình rồi.

Tâm thắt lại, hai mắt mơ hồ không nhìn rõ, đau đớn như vạn tiễn xuyên tâm, khóe mắt khóe mũi cay xè, chỉ hận không thể chọt mù đôi mắt này, để vĩnh viễn không chứng kiến thứ tàn nhẫn đến như thế.

Thân thể ta dường như kiệt sức ngồi không vững mà lệch sang một bên, ta không tự chủ được, thần trí rất tỉnh táo, tỉnh đến mức mà ta có thể cảm nhận được từng đợt đau đến xé hồn ở bên trong, tỉnh đến mức mà mũi vẫn cảm nhận được hương vị chết chóc của máu tanh, tỉnh đến mức mà bi ai, đến phút cuối cũng không thể nhìn nhau, không thể hướng về phía phụ thân mà thốt lên hai từ khốn kiếp.

Năm ấy ta bảo ngài, phụ thân muốn đi đâu cũng được, chỉ cần đừng bỏ nữ nhi ở lại một mình với nhân sinh lạnh lẽo này.

Phụ thân không trả lời, có phải đã đoán trước được kết cục này hay không?

Rằng sẽ phản bội lời thề, tàn nhẫn để lại mình ta ở trên đời này.

Ta tự hỏi, rốt cuộc bản thân kiếp trước gây nên tội ác gì, mà lục thân ít đến đáng thương, nương mất khi ta có nhận thức, họ hàng cũng chẳng còn ai, bây giờ ngay cả phụ thân cũng phất tay áo bỏ đi.

Tất cả bọn họ, để lại ta một mình với thiên hạ.

Nhưng rồi thiên hạ ngoài kia, có ai biết thế gian này còn có Đường Trân tồn tại hay không?

Thân thể rơi nhào xuống khoảng không, được một vòng tay rộng lớn ôm lấy.

Hơi ấm cùng tiếng tim đập truyền vào tai ta, ta nằm trong lòng ngực của hắn, dường như thị giác đã mất hoàn toàn, chỉ còn nghe được nhịp đập loạn tiết tấu của hắn, đôi mắt vốn mơ hồ chỉ còn thấy được dung nhan diễm lệ của hắn, xúc cảm vốn phải chết cóng lại chỉ vì hắn mà cảm nhận được hơi ấm.

Khóe mắt chậm rãi tràn lệ, hòa vào nước mưa.

Ta thầm thì.

"Tề Sách, Đường Trân tới trễ rồi."

Đôi mắt hắn đỏ ngầu, hàng mi tuấn dật chau lại đến bi thương, vòng tay ôm ta siết lấy, khiến ta đau rần, thùy thái dương như muốn nổ tung.

"Ta đưa nàng đi, rời khỏi nơi này, được không?"

Trán hắn tựa vào trán ta, nước mưa ướt đẫm thân người, ta ngơ ngác nhìn bầu trời ầm ĩ trên kia, dường như ông trời cũng đang gào thét cho chúng ta đúng không?

"Ừ."

Ta nhắm lại đôi mắt, mệt mỏi dựa vào lồng ngực của Tề Sách, mặc kệ hắn đem ta rời đi bất kì nơi nào.

Mễ Bối.

Khóc mướn qua tận bên này, con bà nó ""Tát Nhĩ"" nhà tôi bị đạo văn huhuhuhuhuhuuhu, gặp phát tắt bà nó hứng viết lách *lật bàn* khóc rống*.

Đã vậy còn gặp tình trạng đạo văn thông minh, mòe mòe mòe, tôi tức điên mất ô ô.

(iДi)Tại sao chuyện này lại xảy ra với tôi?? Quai sờ marrrrrr *lật bàn*