Sách Niệm Đường Lệ

Chương 4

Ta ngồi trên tường thành, hưởng thụ cảnh vật xung quanh, nhìn người người ra vào tại cửa thành nhộn nhịp, đằng xa là quang cảnh thôn dân, gia súc mập mạp, ta khẽ chẹp miệng, có chút đáng khinh tưởng tượng cảnh bọn chúng nằm trên chảo lửa, lấp lánh da thịt, hương thơm lượn lờ, mĩ vị vẫy gọi.

Đương lúc ta thả sức bay bổng phát huy trí tưởng tượng của mình thì chợt thấy tại cửa thành có bóng dáng quen thuộc, thân hình béo mập của lão bản Trư Bát Giới đầu thai đẩy xe hàng ra khỏi cửa thành, ta ôi chao một tiếng, lập tức tò mò đung đưa người bay theo.

"Lão bản, lại gặp nhau rồi!"

Ta lượn tới bên cạnh hắn, cười hì hì nói.

Lão bản đầu đầy mồ hôi, gồng mình đẩy xe hàng to lớn, ta thấy hắn khổ cực như vậy, có chút thương hại, lại lượn ra phía trước xe hàng, nhìn trên xe đầy ắp các loại nồi hình thù kì dị, ta đưa hai cánh tay liễu yếu đào tơ của mình, phồng mang trợn má, gồng sức bưng cái nồi to nhất lên.

Tất nhiên ta không thể chạm vào cái nồi đó rồi, thứ ta nâng lên, chính là phách của vật.

Giống như Phật nói, vạn vật trên thế gian đều có hồn phách.

Lão bản đằng sau cảm giác đẩy xe hàng nhẹ nhàng hơn, không khỏi bất ngờ ngẩng đầu nhìn, thấy đồ vật vẫn như cũ, suy nghĩ không ra điều gì lạ, nhún vai mặc kệ, sau đó hừng hực đẩy xe nhanh hơn.

Khổ cho ta vừa ôm mớ phách nặng như núi này, lại phải lượn lờ đuổi kịp bước chân của hắn.

Sau tầm hơn hai khắc, ta thân tàn ma dại, thở hồng hộc nằm vắt vẻo trên nhánh cây kế bên mái nhà tranh rách nát của lão bản bán bánh bao kia.

Ta hai mắt trợn trắng nhìn trời cao, thầm bảo, các vị thần tiên à, ta đây vừa rồi thiện tâm giúp người khác như vậy, nhớ ghi lại chút điểm tích đức cho ta sau này đầu thai được chốn tốt lành.

Còn khi nào đầu thai thì..

ta cũng không biết.

Ta khẽ lắc đầu, không muốn lại suy nghĩ linh tinh, như thổ thần bà bà bảo rằng đầu óc của ta không phù hợp để nghĩ ngợi những chuyện sau này.

Ta chống cằm, đánh giá trên dưới chỗ ở của lão bản bán bánh bao.

Chậc, so với cái miếu hoang của đám ăn mày tụ tập làm động Cái Bang thì chỗ này còn muốn tồi tàn hơn.

Ta có thể đảm bảo cái chuồng chó ở phủ quan Tri Huyện Cẩm Thành còn tốt hơn của hắn.

Nếu ta thật sự có phép thần thông, chỉ sợ hắt xì một cái, cũng đủ khiến mái nhà tranh này tan thành tro bụi.

Nhìn xem cái mái nhà đầy chỗ hở như thế, theo như thổ thần bà bà bảo tháng tới giao long ở sông Lịch quay về, thể nào cũng mưa lớn ba trận mưa nhỏ mười ngày.

Cái chỗ rách nát này có thể chống chịu sao?

Ta đành lòng không đậu, lượn lờ quay về Cẩm Thành, chui vào nhà quan Tri Huyện, tới kho củi, thu thập một bó lớn rơm rạ, sau lại lượn lờ đem phách chúng nó đi.

Ta trèo lên mái nhà của lão bản bán bánh bao, ném phách xuống, lập tức mái nhà được lợp thêm một đống rơm rạ, chắn hết lỗ hở.

Ta gật gù hài lòng.

Còn ở phủ Tri Huyện, nô tài xuống phòng củi lấy rơm, đột nhiên thấy rơm rạ biến mất ngay trước mắt mình, chỉ kịp rêи ɾỉ mấy tiếng, lập tức hai mắt trắng dã ngất xỉu.

"Có quỷ a____"

Ta lượn lờ xung quanh chỗ ở tồi tàn của lão bản bán bánh bao, xắn tay áo, có lỗ chó? Ta lấp bằng hòn đá ở hòn non bộ của phủ Tri Huyện.

Chân giường chênh lệch? Ta tiện tay vơ lấy quyển sách trên bàn tại thư phòng của phủ Tri Huyện kê lên.

Đang lúc ta bay nhảy giữa phủ Tri Huyện và nhà lão bản kia thì cổ áo bị người túm lại, ta hai mắt nhìn thổ thần bà bà bất ngờ xuất hiện, các nếp nhăn trên mặt run lên, hai mắt sáng có thần rực lửa nhìn ta, rống lên.

"Thối nha đầu ngươi lại bày trò gì?"

"Không có a__!"

"Không có? Nhìn xem bao nhiêu hạ nhân ở phủ Tri Huyện bị ngươi hù cho ngất rồi?"

Đầu ta lại tiếp tục ăn gậy của thổ thần, đau đến hai mắt nổ đom đóm.

Ta ai oán kêu lên, giãy dụa trèo lên cây trốn.

"Ta cũng không cố ý nha!"

"Ngươi lại gây chuyện, lão bà ta lại đánh thêm cho mấy gậy! Ở yên đó cho ta!"

Trừng mắt dọa ta một hồi, sau đó lập tức chống trượng biến mất.

Ta nhìn phương hướng lão thái bà đó rời đi, nhe răng lè lưỡi, có quỷ ta mới ngồi yên chỗ này.

Xong lại quẳng lời đe dọa của thổ thần ra sau đầu, quay mông lượn lờ bay đi.

Ta bay về chốn tồi tàn của lão bản bán bánh bao, phát hiện hắn đang đứng giữa sân, ngẩng đầu nhìn mái nhà của mình, dung nhan như trư có chút co rúm, khó hiểu lầm bầm.

"Kì lạ, mình lợp lại mái nhà từ khi nào nhỉ?"

Vừa nói vừa gõ gõ cái đầu của mình.

"Là ta a! Ta giúp lão lợp, lão cúng cho ta một bánh bao, một màn thầu bồi tạ là được!"

Ta lượn tới trước mặt hắn hoa tay múa chân nói lớn lên.

Đáng tiếc người vẫn không nghe thấy ta nói gì, chỉ vừa gõ gõ đầu mình vừa đi vào nhà.

Ta tiếc nuối bĩu môi.

Sau lại bám đuôi theo.

Tò mò nhìn hắn quét dọn, rửa tay, xắn tay áo nhào bột.

Lão bản hai tay thoăn thoắt nhào nặn, kĩ năng thần sầu, nhanh đến ta hai mắt trợn to cũng không theo kịp.

Ta ở bên cạnh nhìn cả quá trình làm bánh của hắn, không khỏi cảm thán người tài a người tài.

Đến khi nặn xong đủ một nồi bánh bao lớn cùng màn thầu thì trời cũng dần về chiều tối.

Ta hai tay chống cằm, ngồi xổm nhìn dung nhan như Trư Bát Giới của hắn, thắc mắc nghiêng đầu hỏi.

"Vì sao mỗi lần đều chỉ là một nồi bánh? Đồ ngon như vậy, gặp ta sẽ làm thật nhiều, bán càng nhiều càng thu được bạc nha."

Tất nhiên vẫn không có ai trả lời ta, lão bản chỉ lầm bầm đếm số bánh bao.

Đủ số lượng, lập tức dừng tay, lấy đồ đậy lại, sau đó cởi tạp dề chằng chịt vết vá ra, đi ra sau nhà.

Ta lẽo đẽo đi theo, nhìn hắn ngồi xổm phía sau cửa nhà, gặm lương khô, ta không khỏi há hốc mồm mà bất ngờ.

Này này, có bản lãnh làm đồ ngon như vậy, lại tự mình mua lương khô ăn a?

"Uầy vì sao ngươi không tự nấu cơm? Rõ ràng tay nghề không tồi."

Ta định đưa tay chọt chọt hắn, đột nhiên nhớ tới thổ thần bà bà thường bảo quỷ hồn chạm vào thường sẽ rất xui xẻo, liền chẹp miệng rụt tay lại.

Ta bó gối ngồi cách hắn một khoảng lớn, ngẩng người nhìn về phía trước.

Một người một hồn, hai chúng ta đều mơ màng nhìn về phía chân trời lặn dần.

Một lúc sau, lương khô đã hết, lão bản phủi phủi bột lương khô trên hai tay đi, trời ngoài tối dần, lập tức đóng cửa đi vào nhà.

Ta nhìn cái cửa xuyên qua giữa người mình, cảm thấy thật bi ai.

Ta hừ hừ đứng dậy, lượn lờ đi theo.

Định bụng kiếm chút trò dọa hắn một chút, cái cảm giác vật thể xuyên qua người quả thật không hay tí nào.

Bóng lưng mục tiêu đã ở trước mắt, chỉ cần ta hành động nữa thôi.

Đột nhiên từ ngoài cửa sổ, ta lấp ló thấy vầng trăng tròn trên bầu trời đêm, ánh trăng êm dịu, rọi vào đáy mắt ta, ta cảm thấy lồng ngực dường như đập bình bịch, đại não trống rỗng, thân thể như muốn chu du bay đi.

Chưa kịp để ta làm gì thì cổ áo lần nữa bị túm lấy giựt ngược về sau.

Cảnh vật đổi vùn vụt, gió thổi tạt vào mặt ta khiến ta mở không nổi hai mắt.

Đến khi mọi thứ yên bình, ta chóng mặt mở mắt ra nhìn, chỉ thấy trước mắt là một đống nếp nhăn chồng lên nhau cùng đôi mắt sáng như ngọn đèn của thổ thần bà bà.

Ta bị suy tim, hét thảm lên.

"Quỷ a!"

"Xú nha đầu!"

Lão thái bà lập tức cho ta một gậy.

Ta nhăn mày trợn mắt xoa xoa cục u trên đầu.

"Thối nha đầu, đêm rồi còn đi lung tung, muốn chết à?"

"Ta vốn đã chết rồi."

Ta bĩu môi cãi lại, thấy thổ thần lại giơ trượng lập tức rụt cổ lại, chân chó cười hì hì lấy lòng.

"Bà bà đại tiên, lần sau tiểu nữ sẽ để ý giờ giấc a ha ha."

Thổ thần bà bà trừng mắt một cái, hừ hừ chống gậy khập khiễng đi tới gốc bồ đề ngồi xuống, hai tay khoanh lại, nhắm mắt dưỡng thần, ta cứ tưởng người đã đi dạo cùng Chu Công, thì âm thanh khản đặc ồm ồm của xú lão bà lập tức vang lên.

"Ngươi cũng biết, so với mặt trời, ánh trăng còn nguy hại hơn.

Lần sau để ý một chút."

Sau đó hoàn toàn là bộ dạng gà gật đưa hồn chu du vào mộng.

Ta yên lặng hạ mi mắt, nhẹ nhàng ừ một tiếng, rồi vắt vẻo người trên nhánh cây bồ đề, ngẩng đầu xuyên qua tán cây rậm rạp, ánh trăng lấp ló trên cao, tuy nhiên ta lại chẳng cảm thấy gì.

Ta chép miệng, quyết định nhắm mắt ngủ.