Sách Niệm Đường Lệ

Chương 43

Gió lộng làm bay mái tóc, che khuất đi ánh mắt của ta.

Cả kinh đô dường như chìm vào yên tĩnh, chỉ đưa mắt dõi theo cảnh tượng Hoàng Đế thân dưới mặt đất, Tướng Quân lại ngạo nghễ ngồi trên lưng Hồng Phi.

Ngay trước khi Thiên Sát Quân lộng đao, ta chỉ đơn giản là chậm rãi leo xuống khỏi lưng ngựa, dưới cái nhìn lo lắng của huynh đệ xung quanh, ta ung dung bước lên phía trước, sau đấy rất đơn giản mà quỳ gối xuống nền đất nóng rần của mùa hạ, ta bình đạm mà cất lời.

"Bái kiến Hoàng Thượng, Hoàng Thượng vạn vạn tuế.

"

Âm thanh ta trầm khàn, như một cái chuông đồng bị gõ đến hỏng.

Vang khắp kinh đô, lưu chuyển trong không trung.

Khủy tay được người nâng lên, ta đưa mắt trông dung nhan của Hoàng Đế, hắn chỉ nhàn nhạt nâng ta dậy, không nóng không lạnh mà đáp.

"Ái khanh đường đi vất vả, trẫm đã sớm cho người chuẩn bị tất cả cho khanh rồi, mau chóng nghỉ ngơi, hạ lệnh trẫm, không ai được phép quấy nhiễu Tướng Quân, phát hiện xử tại chỗ.

"

Thái giám theo bên người lập tức cung kính vâng một tiếng.

Ta không dấu vết rụt cánh tay trở về, nhàn nhạt đáp lại.

"Hoàng Thượng ưu ái, là phúc của bổn Tướng.

"

Dường như y cũng chẳng quan tâm lắm, Hoàng Đế đưa hai tay phủi bỏ long bào, sau đó đưa mắt sang nhìn thái giám bên cạnh, hắn lập tức để ý thấy mà bước lên, đem chiếu chỉ vàng ròng trong tay áo ra, the thé cất lời.

"Tướng Quân nhận chỉ!"

Hai đầu gối, lại lần nữa chạm mặt đất.

Âm thanh của thái giám rất chói tai, nhưng đặc biệt rõ ràng, từng từ ban thưởng, từng chữ lưu danh, hết sức ca ngợi, dường như giữa quân và thần trở nên thân thiết đến lạ thường, khiến cho muôn dân bá tánh cảm động với ân đức cao cả của Hoàng Đế đối với một tên Tướng Quân cộc cằn thô lỗ từ nơi biên quan may mắn sống sót trở về.

"Trông thấy Tướng Quân xuất thân bần hàn, gia thế đơn giản, lại có thể cống hiến hết mực cho Tát Ta, trẫm muôn phần xúc động, nay ban cho phủ đệ hào nhoáng, ba mươi mẫu điền trang, thưởng mũ kim quan nhị phẩm, phò tá trẫm bảo vệ giang sơn.

Khâm thử!"

Xuất thân bần hàn, gia thế đơn giản.

Ta đột nhiên cảm thấy tức cười vô cùng.

"Tướng Quân còn không mau đa lễ nhận lấy?"

Âm thanh của thái giám rõ ràng gắt lên mấy phần, ta ngẩng đầu nhìn chiếu chỉ được đưa đến trước mắt, nếu là người khác, chỉ sợ đã sớm nhào tới nhận lấy, luôn mồm đa tạ, dập đầu mười lần rồi.

Nhưng đáng tiếc, chức vụ Tướng Quân này, từ đầu ta đã sớm không để tâm vào nó rồi.

Giành lấy, cũng chỉ vì bất đắc dĩ.

Bất đắc dĩ để tạo cơ hội lật lại ván cờ sau chín năm nhẫn nhục, năm năm liều mạng.

"Tội thần đáng chết, không dám nhận lấy.

"

Ta cất lời lập tức kinh hãi đến toàn thể kinh đô.

Xuyên qua thái giám giận dữ hô to làm càn, ta nhìn chăm chăm vào dung nhan của người vận long bào vàng rực kia, nhìn một bên mày kiếm của hắn khẽ nhếch, đáy mắt là một mảng âm u.

Chọc ngược vẩy của một con rồng bản tính đa nghi, chính là sảng khoái đến như thế.

"Tướng quân làm sao lại nói thế, giữa bá tánh trăm họ, có gì không thể nói rõ đâu?"

Hoàng Đế cất lời, ai dám không theo?

Ta hai gối quỳ dưới mặt đất, ngẩng thẳng đầu, nhìn vào đôi mắt sắc bén của thiên tử, khóe môi không tự chủ được khẽ nhếch cao lên, ta bảo.

"Bẩm Bệ Hạ, tội dân họ một chữ Đường.

"

Kinh đô yên lặng, long bào lay động, ta rõ ràng trông thấy đôi con ngươi của thiên tử co lại, không khỏi hai mắt chứa thiên lôi, khóe miệng cong cười đến dữ tợn, ta gằn từng từ ra thành tiếng.

"Bệ Hạ, tội dân chính là Đường Trân, ấu nữ mất tích của phản thần Đường Hữu.

Nay dùng mũ kim quan nhị phẩm Tướng Quân đương triều, giữa muôn dân trăm họ, trước mũi hài thiên tử, muốn lật lại vụ việc năm xưa của Tể tướng, trả lại trong sạch cho gia tộc!"

"Ngươi có thể làm gì?"

Ngọc trai chín hàng đung đưa, che lấp đi phần nào dung nhan của Hoàng Đế.

Ta nghe âm thanh bình đạm ấy, lại trông về vẻ khϊếp đảm của bá tánh, mặt mày sáng rỡ, cười đến như ánh nắng trên bầu trời, ta hai mắt đỏ ngầu, nói lên.

"Trong tay tội dân, có chứng cứ năm đấy Tể tướng Đường Hữu vô tội! Nguyện đem ra giữa thiên hạ phơi bày!"

"Làm càn! Không thể đưa ra ngay bây giờ chính là mạo phạm!"

Thái giám giận dữ chỉ vào mặt ta mà thét lên, đáy mắt thách thức, tất nhiên ta không thể đem ra chứng cứ được, bởi từ lúc trước khi đến gần kinh đô, toán quân này và cả ta đã sớm bị lục soát trước rồi.

Ngay tại lúc ấy, trên không trung đột nhiên xuất hiện một giọng nói trầm ấm như tiếng đàn hạc gảy, ôn nhuận lưu chuyển khắp kinh đô.

"Chứng cứ, ở ngay đây.

"

Bạch y cao quý, thêu từng mảnh trúc lay động tỉ mỉ, thân cao như tùng, suối tóc đen như gỗ mun, lam nhan họa thủy, quân tử như ngọc, thắt lưng treo ngọc bội hoa hải đường, lấp lánh đồng một xu cũ kĩ, trên tay y cầm chiết phiến đung đưa, tay còn lại đem theo một mảnh phong bì trắng tinh.

Năm năm trôi qua, chỉ cần một ánh nhìn, kí ức năm xưa liền có thể hiện về.

Dưới ánh nắng gắt ngày hôm ấy, dung nhan của Hoàng Đế trở nên dữ tợn hơn bao giờ hết.

Và trong mắt ta chỉ còn bóng người nam tử ôn nhuận như ngọc, hắc mâu dịu dàng, tiếng hùng ưng chao đảo, đột nhiên có cảm giác, đã về đến nhà rồi.

Xa cách lâu như thế, Tề Sách vẫn diễm lệ như ngày nào.

Vui mừng thay, Tề Sách vẫn đợi Đường Trân.

Mễ Bối.

Khảo sát nhỏ, hình tượng nữ chính như họ Đường và nam chính như họ Tề, có phải gu của bạn đọc không?