Vài ngày sau tình trạng sức khỏe Lý Ân Hạo ổn định, sáng sớm Lý Ân Vỹ cùng bác Trương đến bệnh viện đón anh, trong nhà còn lại hắn, Tiểu Như và người làm.
Buổi sáng hắn đến phòng ăn xem qua thức ăn mà dì Phương đã làm.
Phương Vũ Nguyệt nhìn thấy Lý Ân Tinh từ bên ngoài bước vào, bà mỉm cười, tay chỉ về phía bàn ăn thịnh soạn.
- Nhị thiếu gia, bữa sáng tôi đã chuẩn bị xong rồi, mời cậu xem qua đã thích hợp hay chưa!
Lý Ân Tinh gật đầu, hắn đi đến quét mắt nhìn qua một loạt thức ăn được bày biện ra bàn, đột nhiên co mày lại.
Tất thảy đều là những món có hàm lượng chất béo rất cao, lại không có rau củ, hắn thiết nghĩ thời gian vừa qua Lý Ân Hạo đã chiều hư Huỳnh Tiểu Như thế nào?
Hồi lâu, Lý Ân Tinh lên tiếng:
- Khẩu phần ăn của con nhóc tại sao lại không nhìn thấy rau? Tiểu Như lại dở trò gì rồi phải không?
Mặt bà Phương tái xanh.
Phương Vũ Nguyệt lấy làm khẩn trương nói:
- Thiếu gia mới về mấy ngày chắc không biết, thật ra từ lúc thiếu gia đi đến giờ, tiểu thư chưa từng cho tôi nấu những thức ăn có liên quan đến rau. Thậm chí là...
- Thậm chí cả Young cũng có phần phải không?
Hắn quay lại tiếp lời.
Phương Vũ Nguyệt nhăn mặt.
- Đại thiếu gia bảo cứ kệ con bé đi, nếu ép buộc cô ấy sẽ không vui, cho nên... xin thiếu gia bớt giận, tôi sẽ đổi ngay ạ!
- Được rồi, lần này không tính, từ nay về sau khẩu phần ăn của Tiểu Như tôi sẽ lo, dì không cần xin lỗi đâu.
- Vâng, thưa thiếu gia.
- Được rồi.
Nói xong, hắn rời khỏi phòng ăn, đi đến phòng Tiểu Như.
***
- Huỳnh Tiểu Như, em thích ngủ như vậy, có cần tôi giúp em 3 ngày sau không cần xuống giường không?
Thanh âm trầm xuống đến mức đáng sợ!
Tiểu Như trong mộng nghe thấy liền trở mình, vô tình dây áo ngủ mỏng manh từ trên trơn tuột xuống, lộ ra hai bầu ngực to tròn.
Lý Ân Tinh nhìn thấy, hắn cau mày.
- Nha đầu ngốc, làm tôi mất hết kiên nhẫn thì em mới vui mà!
Lý Ân Tinh khép cửa, hắn đi qua giường, ngồi xuống, cẩn thận kéo dây áo nó lên.
Cả người Lý Ân Tinh rạo rực.
- Huỳnh Tiểu Như, em đúng là rất biết cách làm hại tôi khổ sở, lần trước chưa làm em cẩn thận hơn hay sao?
Lần trước sau khi giúp Huỳnh Tiểu Như tắm, kỳ thật những gì không nên chạm hắn đều đã chạm vào, đến giờ hồi tưởng lại lập tức phát hiện hạ thân đau âm ỉ.
Trong lúc không khống chế, Lý Ân Tinh cúi đầu, khóa chặt môi nó lại, dứt khoát đem lưỡi tách răng Tiểu Như ra...
Lát sau, trong phòng tắm.
- Lý Ân Tinh, không phải nơi đó, anh đừng chạm vào nó, anh đừng chạm vào nó!
- Tiểu Như ngoan, nơi này của em rất xinh đẹp, để tôi cảm nhận nó chút nhé?
- Cái gì chứ? Không được, anh mau thả tôi ra, nó to quá! Không muốn!
- Nhưng nó rất muốn Tiểu Như, Tiểu Như ngoan, tôi hứa sẽ không làm hại em, em để nó chạm vào nơi đó của em được hay không?
- Không! Không được! Anh Young mau cứu em! Cứu em với!
Trong bồn tắm, thân thể không mảnh vải, trên người Huỳnh Tiểu Như, Lý Ân Tinh co mày.
Hắn ôm lấy eo thon nhỏ, vừa vặn để nơi đó của hai người chạm vào, dứt khoát cọ xát chúng vào nhau.
- Không! Thả ra! Cảm giác kỳ lạ quá, đừng cợt nhả tôi nữa!
Lý Ân Tinh không nghe thấy, hắn cúi đầu, hôn lên cổ trắng như tuyết.
- Tiểu Như, tạm thời chỉ có thể như vậy, đợi khi em tròn 18 tuổi, chúng ta sẽ thuộc về nhau nhé?