Huỳnh Vũ Hy trầm tư ngồi một mình ở phòng khách, xung quanh không bật đèn, kế bên còn có vài chai rượu vang anh vừa mới uống xong, mùi rượu nặng mùi lan tỏa trong không khí.
Huỳnh Lỗi Phong từ trên lầu đi xuống, anh nhìn thấy anh trai qua màn đêm, bất giác lại không kiềm được giọng.
- Muốn chuốc say bản thân đến chết mới vui à? Đau lòng sao lại không tìm đến con bé mà nói? Anh bình thường kiêu ngạo lắm không phải sao? 一 Huỳnh Lỗi Phong chế giễu.
Nicky tiện tay bật hết đèn trong nhà, lập tức, mày đen chợt cau lại.
- Ấu trĩ nhỉ? 一 Nicky khó chịu nói.
Anh đi đến chỗ Huỳnh Vũ Hy, hai tay đút vào trong túi quần, gương mặt ngay tức khắc nghiêm trọng.
- Không phản ứng? Anh vô cảm rồi à? 一 Huỳnh Lỗi Phong nói móc.
Theo phản xạ, Huỳnh Vũ Hy ngẩng lên nhìn Lỗi Phong, hai mắt anh đỏ hoe.
- Muốn gây sự với anh sao? Nếu em có suy nghĩ ấu trĩ đó thì em đã sai rồi, anh hoàn toàn không mắc lừa của em đâu, anh không thể tìm Tiểu Như, anh vĩnh viễn cũng không thể! 一 Huỳnh Vũ Hy đau lòng.
- Sao lại không chứ? Anh thật sự cam lòng à? 一 Huỳnh Lỗi Phong nhíu mày.
- Không, anh chưa bao giờ cam lòng, anh hơn ai hết rất muốn mang nó về bên cạnh anh. Nhưng mà chính anh, chính anh đã đẩy con bé ra khỏi anh rồi em biết không? Anh không có tư cách nói con bé trở về! 一 Huỳnh Vũ Hy chua xót.
Huỳnh Lỗi Phong nhìn thấy ánh mắt đau đớn của Vũ Hy, tức khắc không biết làm thế nào!
Gương mặt Huỳnh Lỗi Phong nghiêm trọng, anh khụy gối nhìn lên Huỳnh Vũ Hy.
- Từ đầu anh đã biết việc mẹ anh mất không phải là trách nhiệm của Tiểu Như rồi đúng không? Bà ấy vì ba anh có người phụ nữ khác cho nên mới tự tử, anh vì hiểu lầm Tiểu Như không chăm sóc bà ấy để bà ấy đi lung tung mới xảy ra tai nạn, tại sao anh lại có thể hồ đồ như vậy chứ? Anh từ bỏ con bé, anh tự tay giao lại người duy nhất không hề phản bội anh cho người khác, bây giờ anh đau lòng cái gì chứ? 一 Huỳnh Lỗi Phong cay cú.
Huỳnh Vũ Hy ôm đầu, anh khép chặt hai mắt.
- Anh... Anh lúc đó... 一 Huỳnh Vũ Hy nghẹn ngào, đầu óc anh trống rỗng.
- Mẹ anh bị trầm cảm, anh biết rất rõ điều này, nhưng anh chưa từng quan tâm đến bà ấy như thế nào, người duy nhất hiểu được lòng bà ấy là Tiểu Như, con bé thay anh chăm sóc bà ấy anh còn có gì chưa hài lòng? Lúc đó nha đầu còn rất nhỏ, nó có thể ngăn cản mẹ anh tự kết thúc sinh mạng của mình sao? Huỳnh Vũ Hy, những giọt nước mắt giả tạo này của anh, anh khóc cho ai xem? 一 Huỳnh Lỗi Phong chua chát.
- Lỗi Phong, anh... Anh vốn dĩ không biết, mãi đến sau này anh mới biết, anh... Anh thật sự không biết mọi chuyện sẽ như vậy! 一 Huỳnh Vũ Hy đau đớn, anh ngẩng mặt nhìn Nicky, bi thương hiện rõ trên khuôn mặt.
Hai năm trước mẹ anh bị trầm cảm, bà ấy trước đó mọi chuyện đều đem giấu trong lòng, anh còn cho rằng bà ấy vì việc ba anh có người khác bên ngoài ảnh hưởng đến tâm trạng, không ngờ, bà ấy lại quyết định tự kết thúc cuộc đời mình. Anh lúc đó không biết đổ hết trách nhiệm cho Tiểu Như, đồng thời buộc nó rời khỏi nhà họ Huỳnh.
Một năm trước anh vô tình đọc được nhật ký của mẹ anh, về sự việc năm đó, bà ấy vốn dĩ có kế hoạch từ trước. Chỉ là, anh chưa từng quan tâm, bên cạnh bà ấy trong quãng thời gian bà ấy cần anh nhất!
Hơi thở Huỳnh Lỗi Phong nặng nề.
- Bởi vì năm đó em không có mặt ở Việt Nam, cho nên em không thể đánh cho anh tỉnh ra, nhưng mà bây giờ thì khác rồi, em không cho phép anh làm tổn thương Tiểu Như nữa, tuyệt đối không để anh làm tổn thương nha đầu! 一 Huỳnh Lỗi Phong tuyên bố.
Dứt lời, anh bỏ đi lên phòng.
***
Kính Koong...
Kính Koong...
Bữa tối tại Lý gia đang diễn ra suôn sẻ thì đúng lúc có tiếng người bấm chuông, mặt mũi Lý Ân Tinh tức khắc tối sầm lại 一 trong khi đó Tiểu Như vẫn đang say sưa ăn đùi gà.
Hắn nhíu mày, bụng chứa bồ dao găm.
“Không lẽ người đến chính là bọn ranh con? Không được! Mình không thể để bữa cơm hai người này của mình bị bọn ranh con đó phá được!”
- Nha đầu, em ngồi yên ở đây không được đi đâu có nhớ chưa? 一 Hắn ôn nhu căn dặn.
- Dạ được! 一 Nó ngẩng mặt, ngoan ngoãn gật nhẹ đầu một cái, lời lẽ ngọt đến tận xương tủy.
Lý Ân Tinh mỉm cười, hắn đứng dậy, bước ra ngoài.
Bên Ngoài.
- Chào lão đại! 一 Đồng thanh.
Lý Ân Tinh theo phản xạ gật nhẹ đầu, gương mặt hệt như mất sổ gạo.
- Bọn em có việc tìm Tiểu Như sao? 一 Hắn hỏi, giọng băng lãnh.
Cả 5 nghe thấy liền gật đầu lia lịa.
- Không ảnh hưởng đến anh chứ lão đại? Đúng lúc em có mang món sushi mà nha đầu rất thích, nha đầu nó chưa ăn gì có đúng không? 一 Đổng Thế Hiên nháy mắt.
Lập tức mặt hắn đen lại như đít nồi.
Khó khăn lắm mấy tên đó mới không xuất hiện cản trở hắn, lý nào lần này hắn lại để bọn ranh này phá hỏng chuyện tốt của hắn chứ? Không đời nào!
Lý Ân Tinh tựa cửa, hai tay khoanh trước ngực.
- Nha đầu con bé ngủ rồi, nếu như bọn em không phiền có thể giao thứ này lại cho tôi, còn bằng không thì lần sau đến cũng được! 一 Hắn giảo quyệt.
- Sao lại ngủ giờ này chứ ạ? Không phải nha đầu có hẹn với tụi em hay sao? 一 Diệp An Hảo nghi ngờ.
- Anh trai họ Lý à, anh không phải là vì bọn em mà nói nha đầu đã ngủ rồi kia chứ? 一 Bạch Nhã Hân thẳng thắn.
- Đúng đó anh đẹp trai, anh vốn dĩ cũng đâu cần phải làm vậy để đuổi khéo bọn em chứ, bọn em đâu làm ảnh hưởng đến anh đâu! 一 Trịnh Như Ý bất mãn.
- Phải đó, cho bọn em vào trong có được không? Chỉ một chút thôi mà, có được không anh? 一 Lâm Tuyết Nhi xin xỏ.
Hắn “...” bọn ranh này phiền phức thật, hắn sắp sửa phát điên rồi!
Thế Hiên nhìn thấy nét mặt Lý Ân Tinh hiện giờ, không kiềm được cười khúc khích.
- Ha, lão đại, bọn em hứa với anh chắc chắn sẽ không làm ảnh hưởng đến chuyện tốt của anh, cho nên, để bọn em vào trong có được không? 一 Cô thành khẩn.
- Đúng đó anh, cho bọn em vào nha, cho bọn em vào nha! 一 Đồng thanh.
Mặt mũi người nào đó tối như mực.
Một lúc sau, tại đại sảnh.
- Bang chủ, sao anh lại ngồi ở đây một mình? Cô chủ nhỏ đâu rồi? 一 Ban ngó nghiêng, hỏi.
Bước theo sau còn có Duệ Nhiên, Young và Jin, cả bọn đều mệt mỏi ngồi phịch xuống Sofa, quần áo không chỉnh tề, mùi rượu nặng mùi lan tỏa trong không khí.
Hắn chán nản liếc nhìn, song, hướng mắt vào laptop.
- Trên phòng, còn có một đám ranh con không biết điều, bọn nhóc nói tối nay sẽ ở lại với Tiểu Như! 一 Hắn chua chát, trả lời.
- Cái gì? 一 Đồng thanh.
- Không cần phải sốc, cá nhân tôi thấy sốc hơn các người nhiều! 一 Hắn bình thản, các đầu ngón tay linh hoạt trên bàn phím.
Lý Ân Vỹ ngó vào laptop hắn, lập tức hắn đóng laptop lại.
Lý Ân Vỹ cười cười.
- Anh là vì ăn giấm chua cho nên mới viết tiểu thuyết kinh dị sao? Cuộc sống nhàn nhã nhỉ? 一 Jin nói móc.
- Anh không nghĩ em lại có sở thích này, trước giờ không phải em luôn nói Tiểu Như trẻ con sao? 一 Young cười cười.
- Ha, thì ra là bang chủ vì phải lòng cô chủ nhỏ cho nên mới hứng thú với viết tiểu thuyết sao? Nhưng mà thay vì viết kinh dị, sao anh không viết thể loại lãng mạn nhỉ? Tình yêu không phải tốt hơn sao? 一 Ban thắc mắc.
- Quả nhiên khi yêu vào có khác, anh làm em mở rộng tầm mắt rồi đấy anh trai à! 一 Quất Duệ Nhiên cười mỉa mai.
Lập tức, hắn liếc nhìn cả bọn 一 ánh mắt giết người không cần đến dao gươm!
- Ha ha, bang chủ làm sao cũng đúng hết, tôi đi về phòng a! 一 Trương Hàn Minh cười khổ.
Nói xong, anh chạy một mạch đi lên phòng, tiếp sau đó là Duệ Nhiên, anh đứng dậy gãi gãi đầu.
- Coi như em chưa nói gì đi ha, mọi người một chút ngủ ngon nhé. Bye bye!
Hiện tại còn chỉ còn lại 3 người, cả đại sảnh sau đó đều rơi vào trầm mặc.
Hơi thở Lý Ân Tinh nặng nề.
- Sao rồi? Ông ta vẫn không thay đổi quyết định của mình à? 一 Hắn hỏi, giọng điệu đầy chua chát.
- Ừm. Ba, ông ấy vẫn khỏe, hôm ông ấy kết hôn, ông ấy muốn chúng ta có mặt, chúc phúc cho ông ấy, chỉ vậy thôi! 一 Lý Ân Hạo trả lời.
- Cho nên, hai người mới khó chịu đi uống rượu? Muốn chúc mừng hay giải sầu? 一 Hắn sắc bén.
Lý Ân Hạo không trả lời, anh mệt mỏi ngả người ra Sofa, hai mắt khép chặt lại.
Lý Ân Vỹ ghé mắt nhìn sang Young, song, nhìn lại hắn, anh nhún vai.
- Cứ cho là bọn em uống để chúc mừng đi! 一 Jin cười khẩy.
- Vậy sao? 一 Hắn bình thản.
- Còn anh, nghe được tin ba mình sắp sửa kết hôn cùng người phụ nữ khác, hơn nữa lại phải đón nhận thêm một người em trai từ lâu chưa gặp mặt, không thấy khó chịu sao? Thật sự không thấy bức bối à? 一 Jin nhướng mày.
- Không, một chút cũng không! 一 Hắn lạnh nhạt đáp lại.
Lúc này, Tiểu Như cũng từ trên lầu ôm gấu bông đi xuống, vừa đi, vừa đưa tay dụi mắt.
- Mọi người đang nói đến ai sắp kết hôn? Ai sắp tới sẽ có thêm em trai vậy ạ? Sao không khí không được vui? 一 Nó ngơ ngác.
Lập tức, hắn, Jin và Young nghe thấy đều đứng lên, đa phần lượng rượu trong người cũng đã giảm một nửa.
Tiểu Như từ xa cảm nhận được mùi rượu, theo phản xạ đứng khựng lại, nhắm một mắt, mở một mắt.
- Rượu? Anh vừa mới uống rượu sao? 一 Nó chỉ tay về phía hắn, mặt đen lại như đít nồi.
Cả đời này nó ghét nhất là rượu, thời gian qua có phải là nó quá hiền khi để mấy tên này lấn lướt không?
Thần sắc Lý Ân Tinh lạnh tanh.
- Không phải tôi, là hai tên ngốc nghếch ở bên đó! 一 Hắn chỉ tay sang cả hai.
Ánh mắt có ý bảo hai người chết chắc rồi!
Young xua tay.
- Anh... Anh chỉ uống một chút, không nghiêm trọng như em đã nghĩ đâu! 一 Lý Ân Hạo giải thích.
- Đúng đó Tiểu Như, chỉ một chút mà thôi, anh hứa lần sau sẽ không tái phạm nữa! 一 Lý Ân Vỹ tiếp lời.
Tiểu Như nghe thấy liền gật đầu, nó đi lại Sofa, mặc nhiên sà vào trong lòng hắn, hai mắt khép chặt lại, trên tay đinh ninh giữ lấy con gấu bông to đùng.
- Ahn, tôi buồn ngủ, hôm nay cho tôi mượn phòng có được không? Phòng tôi bị chiếm rồi! 一 Nó thều thào.
Lý Ân Tinh theo phản xạ giữ lấy người Tiểu Như, gương mặt hắn rạng rỡ.
- Tất nhiên là được rồi, bảo bối, tôi đưa em lên phòng! 一 Hắn cười tươi.
Nói xong, hắn bế Tiểu Như lên, đi một mạch lên lầu.
Được vài bước liền dừng lại, đầu hơi ngoảnh lại sau.
- Lý Ân Vỹ, đừng nhân lúc anh không ở đây táy máy vào laptop của anh, nếu không, đừng trách anh độc ác! 一 Hắn cảnh cáo.
Lý Ân Vỹ hừ lạnh, anh bực dọc ngồi phịch xuống Sofa.
- Lý Ân Tinh, anh đừng vì vậy mà ra oai với em nhé, em nhất định sẽ không chịu thua anh! 一 Jin hậm hực.
- Vậy được thôi, anh chờ em! 一 Hắn cong môi.
Dứt lời, hắn bỏ đi.
Lý Ân Hạo quay sang nhìn biểu hiện trên mặt Jin, thần sắc anh trầm mặc.
“Tiểu Như càng lúc càng thân thiết với Ahn hơn cả mình, mình phải làm thế nào đây?”
Quất Duệ Nhiên từng hỏi giữa Ahn và anh ai yêu Tiểu Như hơn, anh rốt cuộc cũng đã có được câu trả lời!