- Thật sao?
-...
- Tất nhiên là phải đi rồi, nhân cơ hội này thoát khỏi móng vuốt của tên đáng ghét đó, tao sao không phấn khích được chứ!
-...
- Tao không sợ, dù có tên đáng ghét đó ở đây tao cũng sẽ không sợ, ngày mai tao nhất định sẽ có mặt đúng giờ!
Lúc này, cửa phòng kêu lên ‘kết’ một tiếng, Lý Ân Tinh không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, gương mặt tựa hồ ‘mất sổ gạo’.
Trong lúc Tiểu Như vẫn còn không chú ý đến mình, hắn khóa cửa, đi đến ôm lấy hông Tiểu Như, kéo nó vào trong lòng.
Huỳnh Tiểu Như bị kiềm chặt hông nhỏ, mặt mũi xanh như tàu lá chuối.
“Là Lý Ân Tinh sao? Anh ta có nghe những gì mình nói lúc nãy không?”
Nó cầu cứu Như Ý trong vô vọng!
Lúc này, môi hắn cũng đã di chuyển đến tai Huỳnh Tiểu Như, dứt khoát cười vài tiếng.
- Bảo bối, em dám nói xấu tôi với người ngoài sao? Có muốn tôi phạt em hay không? 一 Hắn đùa bỡn.
Trịnh Như Ý nằm trên giường, trong điện thoại nghe được mấy lời này, theo phản xạ ngồi bật dậy, đầu tóc hết thảy dựng ngược lên.
- Bạn nhỏ, tên đáng ghét mà mày nói đang ở bên cạnh của mày sao? Anh ta không động tay động chân với mày chứ? 一 Cô tò mò.
Người bên kia không trả lời, đồng thời lúc này cô cũng chỉ nghe được mấy tiếng động rất lạ, hình như là...
Lý Ân Tinh giật lấy điện thoại từ tay của Tiểu Như, hắn bạo dạn ném lên giường, xong xuôi, hắn đem Tiểu Như quay lại đối diện mình, linh hoạt dùng môi khóa chặt môi nó lại.
Như Ý biết có chuyện, nhanh như cắt lao khỏi giường, một tay giữ điện thoại, một tay chống lên hông.
- Nha đầu, tên họ Lý đó rốt cuộc làm gì mày rồi? Mau nói tao biết đi có được không? 一 Cô hét.
Không ai trả lời cô, xung quanh im bặt đến khó tả!
- Nè tên kia, anh mà làm gì bạn của tôi, tôi nhất định sẽ không tha cho anh, nè, Tiểu Như mày sao rồi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? 一 Cô gào rú.
Lần thứ hai vẫn không ai trả lời cô, mặt mũi Trịnh Như Ý tối sầm.
Lẽ nào hai người đó đang...
Mồ, cái đầu của cô cũng thật là!
Trịnh Như Ý gõ vào trán mấy cái, cuối cùng, cũng lấy hết dũng khí.
- Nè anh, có làm gì cũng phải suy nghĩ trước hậu quả có nghe chưa? Nha đầu nó còn trẻ con lắm, anh làm tổn thương nó, tôi sẽ cho anh biết thế nào là dục khóc vô lệ! 一 Cô cảnh cáo.
Dứt lời, cô cúp máy.
Lúc này, Lý Ân Tinh cũng đã chủ động lấy môi ra, song, lại luyến tiếc ngấu nghiến môi nó thêm một lúc, cuối cùng, hắn cũng dừng, kéo theo sợi chỉ bạc ra ngoài.
Tiểu Như theo phản xạ che miệng lại.
Bình thường hắn không hôn nó bạo đến vậy, tại sao hôm nay lại thế chứ?
Lý Ân Tinh ôm hông nó, hắn cười cười:
- Cảm thấy dơ bẩn sao? Nha đầu em cũng nên lấy đó làm bài học, sau này đừng tùy tiện nói ghét tôi với người khác. Nếu để tôi biết được, tôi sẽ ngược chết em, em nghe thấy rồi chứ? 一 Hắn nhướng mày.
Nó nhìn hắn, sợ hãi gật gật đầu.
Người nào đó đắc ý hôn lên chóp mũi nó một cái.
- Còn nữa, em không được đi cùng bọn nhóc, nếu em dám cãi lời, em đừng trách tôi không nhắc nhở em trước. Sắp đến bữa sáng rồi, tôi xuống nhà đợi em! 一 Hắn căn dặn.
Nói xong, hắn buông Tiểu Như ra, lạnh lùng bước ra ngoài.
Tiểu Như nhìn theo sau, mặt xệ xuống.
- Nhưng mà tôi muốn đi du lịch cùng bọn họ, tại sao anh lại không đồng ý kia chứ? 一 Nó thất vọng than vãn.
***
Đại sảnh.
- Mọi người, tôi về rồi đây! 一 Ban từ ngoài nói vọng vào.
Đi cùng Trương Hàn Minh còn có thêm một chàng trai, anh ta sở hữu một gương mặt rất thư sinh, dáng người lịch thiệp, nho nhã, nhìn chung không có vẻ đáng nghi gì. Chỉ là, với một kẻ có đầu óc linh hoạt như nó thì không khỏi nghi ngờ...
Có lẽ nào đây là nguyên nhân chính mà Ban không muốn nó mai mối cho anh không?
Xét về tướng mạo, chàng trai đó cũng không đến nỗi nào, ngũ quan lại hoàn hảo như vậy, trong ngôn tình cũng có viết, trai đẹp không phải thường thuộc về nhau sao?
Tiểu Như chép chép miệng, lập tức, hắn quay sang cốc đầu nó một cái.
- Đang suy nghĩ cái gì đó, dẹp bỏ suy nghĩ đen tối đó của em ngay lập tức! 一 Hắn cảnh cáo.
Tay đẩy ly sữa về phía của Tiểu Như.
- Ngoan ngoãn ngồi ở đây mà uống hết nó, còn suy nghĩ sai lệch, lúc đó đừng trách tôi! 一 Hắn răn đe.
Tiểu Như không nói gì, nó ngoan ngoãn cầm lấy ly sữa uống hết sạch.
Lý Ân Tinh lắc đầu.
Lúc này, Lý Ân Vỹ cũng đã đi đến chỗ Hàn Minh, tay chỉ về người con trai bên cạnh Ban.
- Ai đây? Bạn trai của cậu sao? 一 Jin ngây ngô hỏi.
Cả phòng khách sau đó rộ lên một trận cười 一 trừ gương mặt xanh lè của nó khi nhận được ánh mắt đỏ rực từ chỗ Lý Ân Tinh.
Tiểu Như luống cuống quay sang giật giật tay áo Quất Duệ Nhiên.
- Jiko, anh sang đây ngồi có được không? Một chút em cho anh ăn kẹo nha! 一 Nó dụ dỗ.
Gương mặt Quất Duệ Nhiên thảm khốc.
- Em muốn hại chết anh hay sao? Anh có điên mới sang chỗ Ahn ngồi, em tốt hơn nên biết điều ngồi yên ở đó đi! 一 Quất Duệ Nhiên từ chối.
Nó cắn môi, quay lại nhìn vẻ mặt lãnh đạm đó của hắn, sống lưng chợt lạnh ngắt.
Trương Hàn Minh phì cười, hai tay đút vào trong túi quần.
- Không phải, cậu ta là gián điệp của ba tôi! 一 Anh trả lời.
- GÌ CHỨ? 一 Đồng thanh, trừ hắn.
Lý Ân Tinh vẫn không biểu hiện gì, mặt điềm tĩnh, tuy nhiên trong lòng đang dậy sóng. Hắn thiết nghĩ đây có phải là đã tạo cơ hội cho đối thủ của mình gia tăng không? Hừm... Tốt hơn hết hắn nên canh chừng con mèo ngốc nghếch này mới được!
- Cậu dám mang gián điệp của ba cậu về đây à? Cậu không sợ xảy ra bất trắc sao? 一 Jin nhíu mày.
- Không cần phải lo đâu, bây giờ Ken sẽ là vệ sĩ riêng của tôi, mọi người nhớ chiếu cố cậu ta nhé! 一 Ban cười.
Vệ sĩ? Vệ sĩ của vệ sĩ ư?
Nghe thấy, nó đứng dậy.
- Vệ sĩ của vệ sĩ sao? Kỳ lạ thật đó, đây là lần đầu tiên tôi nghe thấy! 一 Nó ngây ngốc.
Vừa dứt lời cả đám liền bật cười, chỉ duy nhất một người vẫn bình thản như không có chuyện gì xảy ra.
Gương mặt Lý Ân Tinh băng lãnh.
- Vui như vậy, vậy còn thức ăn tôi nhờ cậu mua đâu? 一 Hắn hỏi.
Nhờ vậy mà cả đám mới ngộ ra một chân lý là bụng ai nấy cũng đói meo, nhất là vẻ mặt vừa khó coi vừa biết lỗi của Hàn Minh. Ha, không phải lúc anh thương lượng với Ken đã bỏ quên mấy thứ quan trọng đó rồi sao? Ây, lần này coi như anh thảm rồi!
Ban gượng gạo đưa tay gãi gãi đầu.
- Hôm nay chúng ta ra nhà hàng ăn được không? Thức ăn tôi bỏ quên trong lúc thương lượng với Ken rồi. Tôi thành thật xin lỗi mọi người nha! 一 Trương Hàn Minh chua xót.
- SAO CHỨ? 一 Đồng thanh, trừ hắn.
Sắc mặt Lý Ân Tinh đen lại như đít nồi, giọng nói người đàn ông như tạt gáo nước lạnh.
- Sớm biết cậu hậu đậu như vậy, tôi đã không thu nhận cậu ngay từ đầu rồi, cứ để cậu về kết hôn với cô hôn thê quái đản đó của cậu. Như vậy sẽ không phiền phức như bây giờ! 一 Hắn vô tình.
Trương Hàn Minh “...” anh khổ quá mà!
Cả đám sau đó cũng không tỏ ra thái độ gì, Tiểu Như ôm bụng đói, mặt mũi không được mấy khả thi.
Nó ngồi xuống vờ không có chuyện gì.
Hừ, còn không phải là anh ta cho giai nhân trong nhà nghỉ dưỡng 1 tuần sao? Nguyên liệu trong nhà cũng không chịu chuẩn bị, bây giờ ra ngoài ăn nó có nước ngất xỉu!
Hừm!
Vài phút sau...
- Mì đến ngay rồi đây! 一 Ban nói.
Anh dẫn đầu, đi sau còn có hắn, Young, Ken, Jin và Duệ Nhiên, trừ Tiểu Như đang ngồi ở bàn ăn trước đó, nó tích cực liếm láp cánh môi hồng của mình, hai mắt sáng rực lên.
- Woa, không thể tin được, mùi hương của mì thật sự ngon như vậy. Ban, mì của tôi đâu? 一 Nó tròn mắt.
Trương Hàn Minh kéo ghế, anh ngồi xuống đối diện nó mỉm cười.
- Nếu em muốn ăn, qua đây anh với em cùng ăn, được không? 一 Ban nháy mắt.
Lập tức, hắn kéo ghế ngồi xuống bên cạnh Huỳnh Tiểu Như, gương mặt lạnh như tờ.
- Tôi thấy chi bằng cậu về sống cùng cô hôn thê đó của cậu, như vậy thỏa mãn cậu hơn nhiều! 一 Hắn đanh thép.
Cả bọn sau đó cũng ổn định chỗ ngồi, Young chu đáo mang tô lớn nhất đặt lên trước mặt của Tiểu Như, anh mỉm cười.
- Nhóc con, mì của em! 一 Anh nói, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nó.
- Cảm ơn anh! 一 Nó cười tươi.
Hắn nhìn thấy, tức khắc cau mày lại.
- Là do tôi nấu, em có nên biết chuyện nói cảm ơn tôi không? 一 Hắn nhìn nó.
Tiểu Như theo phản xạ quay đầu.
- Hihi, cảm ơn anh! 一 Nó cười.
Lý Ân Tinh cũng cười, hắn đưa tay xoa đầu nó một cái.
- Bảo bối của tôi, vẫn là em hiểu chuyện nhất, không giống một số người nào đó! 一 Hắn nói khéo.
Mắt đổ dồn về phía Trương Hàn Minh, Ban nhìn thấy ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống đó của hắn, kết quả bị dọa chết!