Sáng hôm sau, bệnh viện PN.
Tiểu Như từ sớm đã cùng Lý Ân Tinh đến bệnh viện, đến nơi, hắn liền tiện tay mang nó vào trong phòng, ranh mãnh dùng môi khóa chặt môi nó lại. Đến khi cảm nhận Tiểu Như sắp sửa không thở được thì hắn mới chịu dừng, cuối cùng, ôn nhu hôn lên chóp mũi nó một cái.
Huỳnh Tiểu Như cúi đầu, hai tay nắm chặt lấy áo hắn, thở phì phò, cả người run bần bật.
Nó thầm chửi hắn khốn kiếp!
Lý Ân Tinh trông thấy, hắn mỉm cười, theo phản xạ ôm lấy toàn bộ thân thể Huỳnh Tiểu Như, kéo nó áp chặt vào người mình.
- Em nhạy cảm quá nhỉ? Cô bé của tôi?
Hắn bỡn cợt.
Ghé sát tai nó nói ra mấy lời này, kết quả làm cô bé nào đó bị dọa sợ.
Mặt mũi nó xanh chành.
- Anh đừng nói nữa mà, không phải chúng ta đi gặp mẹ Ken sao? Chúng ta đến đó có được không?
Nó nói nhỏ.
Lập tức, Lý Ân Tinh im lặng trong vài giây, hơi thở kéo theo chút nặng nề.
Tiểu Như cái gì cũng tốt, nhưng hắn không thích nhìn nó quá tốt với người ngoài, đặc biệt là nhắc đến tên người đàn ông khác trước mặt hắn, điều đó giống như đang sỉ nhục hắn vậy!
Ngay bây giờ, giá như hắn có thể biến nó trở thành người của mình thì thật tốt!
Loại cảm giác tuyệt vọng kiềm chế thống khổ này, dần dẫm đạp lên cảm tính của hắn mất!
Tiểu Như nhận thấy điều bất thường, theo phản xạ ngước nhìn Lý Ân Tinh.
- Ahn, anh làm sao vậy? Anh không được khỏe trong người sao?
Nó lo lắng.
- Không! Tôi vẫn ổn!
Hắn trả lời.
- Vậy...
- Nôn nóng cái gì chứ? Em muốn gặp Ken như vậy à? Mới gặp đã đem lòng thích người ta rồi sao?
Hắn khó chịu liếc mắt nhìn Tiểu Như.
Ánh mắt như thể muốn đem nó quăng xuống biển ngay lập tức!
Nó nhìn hắn, toàn thân run bần bật.
- Không phải đâu, tôi không có ý đó, tôi chỉ sợ trễ nải công việc của anh thôi, anh không được nghi ngờ tôi!
Nó giải thích.
- Vậy sao? Miệng của em dẻo thật, thảo nào tôi yêu em như vậy. Thế này đi, để tôi hôn em một lần nữa, tôi sẽ tin những gì em nói đều là thật, thấy sao? Thỏa thuận không?
Hắn thừa nước đục thả câu.
Tuy nói giao ước trước đó là cả hai cùng ưng thuận, nhưng thực tế cho thấy Lý Ân Tinh chẳng mấy để tâm gì, anh ta căn bản không hề bận tâm đến việc mình có trở thành đầu heo hay là không, miễn thích, thì anh ta sẽ làm!
Tiểu Như không trả lời, nó quay mặt về phía khác né tránh.
Lý Ân Tinh càng lúc càng không biết chừng mực, nhưng mà, tại sao khi ở bên cạnh của anh ta, nó luôn không thể phản kháng chứ? Lẽ nào...
***
Một lúc sau, tại phòng 1235.
- Ahn, cuối cùng thì anh cũng đến rồi. Chuyện của mẹ tôi, tôi thật sự rất biết ơn của anh, nếu như không có sự giúp đỡ của anh, tôi không biết mình phải xoay sở thế nào nữa!
Doãn Nhất Trương vừa nhìn thấy Lý Ân Tinh bước vào, không kiềm được xúc động nói ra mấy lời này, vẻ mặt nam nhân đầy chân thành.
Hắn cũng vậy, Lý Ân Tinh hôm nay không quá lãnh đạm như thường ngày, nhất là ánh mắt dịu dàng khác lạ đó.
Tiểu Như đi theo sau, nó cẩn thận quan sát tỉ mỉ nét mặt hắn.
So với ở bên cạnh của một tên vô lý, nó vẫn thích bên cạnh một Lý Ân Tinh dịu dàng hơn.
Hắn cười hiền:
- Đó là bổn phận của tôi, cậu không cần phải quá khách khí đâu. Còn nữa, người chịu trách nhiệm về chi phí phẫu thuật cho mẹ cậu là Ban, cậu cũng nên nói cảm ơn với cậu ta!
Dứt lời, hắn đi đến giường bệnh, tay dài vươn ra nắm lấy bàn tay yếu ớt của người phụ nữ nằm trên giường.
- Bác gái, bác đã sẵn sàng làm phẫu thuật rồi chứ?
Người phụ nữ nhìn hắn, bà gật đầu:
- Viện trưởng, tôi đã sẵn sàng rồi!
Tức khắc nhìn thấy bà đang cười với mình, hắn vô thức sửng người trong vài giây.
Một nụ cười ấm áp đến vô định, thật làm hắn liên tưởng đến mẹ hắn lúc đó, bà ấy cũng cười với hắn hệt như thế!
5 tuổi hắn mất mẹ, toàn bộ hắn có là địa vị và tiền, hơn ai hết hắn rất muốn có được loại tình thương đặc biệt này. Chỉ là, cả đời này hắn vĩnh viễn cũng không thể có được!
Tiểu Như cảm nhận được Lý Ân Tinh có vấn đề, tức khắc chạy đến nắm lấy một bên cánh tay hắn, vẻ mặt đầy nhiễu loạn.
- Ahn, anh có làm sao không? Anh lại nhớ đến chuyện lúc trước rồi đúng không?
Lý Ân Tinh giật mình, hắn quay đầu nhìn Tiểu Như, theo phản xạ kéo nó đem vào lòng, hai mắt nặng trĩu khép chặt lại.
- Tôi không sao, bảo bối, chỉ cần có em bên cạnh tôi, tôi không thấy mình có bất kỳ vấn đề gì!
Tiểu Như nghe được mấy lời này, hai bên má nóng bừng lên, nó xấu hổ đánh lưng hắn.
- Ở trước mặt người khác làm như vậy, tôi thấy không được hay lắm đâu, anh thả tôi ra có được không?
Lý Ân Tinh mở mắt, hắn dịu dàng hôn lên tóc Tiểu Như, cuối cùng, mang nó rời khỏi mình, ghé mắt nhìn sang Doãn Nhất Trương.
- Chuyện của mẹ cậu cậu không cần phải quá lo lắng đâu. Hơn nữa tôi không an tâm để Tiểu Như về một mình, phiền cậu đưa con bé về nhà trước chờ tôi vậy!
Hắn căn dặn.
- Được, tôi hiểu rồi!
Doãn Nhất Trương gật đầu.
- Không cần đâu, Ken còn phải ở lại đây chờ xem tình trạng của mẹ anh ấy nữa, tôi tự về là được rồi. Hay là nếu anh không thấy phiền, tôi ở lại đây chờ anh làm xong việc rồi cùng về với anh có được không?
Nó chen vào.
Lý Ân Tinh quay đầu, gương mặt hắn đanh lại.
- Đứa trẻ khờ này, em không biết nguyên tắc làm việc của tôi hay là cố tình không biết vậy? Khi tôi phẫu thuật tôi không muốn phân tâm, em trở về nhà đợi tôi được hay không?
Huỳnh Tiểu Như xụ mặt, nó nắm lấy tay hắn.
- Sao lúc nào anh cũng như vậy hết kia chứ? Lúc anh làm việc, không phải anh rất muốn tôi bên cạnh anh hay sao? Sao với công việc này thì không?
Lý Ân Tinh xoa đầu nó, hắn cười hiền.
- Nha đầu, ngoại trừ những việc liên quan đến công việc của tôi, còn lại tôi đều muốn em ở bên cạnh. Em cũng biết rồi đấy, ở trong phòng phẫu thuật cần nhất là tập trung, nếu như em ở cạnh tôi, tôi nhất định sẽ bị em chi phối em hiểu không?
Mất tập trung? Sẽ mất tập trung khi nó ở lại đây thật sao?
Huỳnh Tiểu Như bướng bỉnh ngẩng mặt lên.
- Nhưng mà tôi muốn về một mình, không cần phải làm phiền Ken đâu, tôi hứa chắc chắn sẽ về nhà an toàn, anh đừng bận tâm có được không?
- Nhưng mà như vậy...
- Không sao thật mà, tôi về nhà chờ tin tốt của anh!
Nói xong, nó kiễng chân, hôn vào má hắn một cái, xong, chạy vụt đi.
Lý Ân Tinh nhìn theo, hắn sửng người, tay bất giác sờ nhẹ lên mặt mình.
Nó vừa hôn hắn sao?
Nhưng mà, tại sao hắn lại dự cảm điều gì đó không lành?
***
Tiểu Như sau đó kỳ thực không về nhà, nó bắt taxi đến công viên, chơi những trò chơi quen thuộc của lúc nhỏ.
Chơi xong cũng đã 15 phút, Tiểu Như cầm lấy chai nước suối, ngồi xuống chiếc xích đu màu hồng, bộ dạng đầy chán đời.
Gần đây sau khi gặp lại Huỳnh Vũ Hy thì xảy ra rất nhiều chuyện khó hiểu, nhất là bí mật về câu nói đó của anh, cả hành động của Huỳnh Lỗi Phong trước đó cũng như vậy, mọi thứ làm nó rất mâu thuẫn. Rốt cuộc có thật như những gì nó nghĩ, nó không phải con cháu Huỳnh gia không?
- Huỳnh Tiểu Như, rốt cuộc mày phải làm sao mới đúng đây? Bây giờ mày phải làm sao đây?
Huỳnh Tiểu Như ôm đầu, hai mắt khép chặt lại, trong miệng thốt ra mấy lời rối loạn này. Rốt cuộc, cũng truyền thẳng đến tai người đàn ông, anh ta không một tiếng động đi về chỗ Huỳnh Tiểu Như đang ngồi, hai tay đút vào trong túi quần, khóe miệng chợt cong lên.
- Cô bé, có muốn tôi giải đáp thắc mắc đó của em không?