Sang Phòng Tôi, Ngủ Với Tôi

C60: Vốn Dĩ Từ Đầu Không Nên Rung Động (2)

Kiều Chấn Nhiên ngồi chờ trong bãi xe, vừa vặn nhìn thấy Phí Mặc Nhiên bước ra, theo quán tính đẩy cửa, bước xuống.

Phí Mặc Nhiên đi đến, vẻ mặt tựa như vừa uống nhầm thuốc độc.

Kiều Chấn Nhiên hơi rũ mày, khó chịu hỏi một câu:

- Anh đi gặp con bé sao lại trở ra bằng bộ dạng này chứ? Lẽ nào con bé không muốn nhìn thấy anh?

Phí Mặc Nhiên mặt mày thiểu não, lắc đầu, nhấc chân di chuyển về phía trước một bước, thống khổ, đáp:

- Tệ hơn là không muốn nhìn thấy anh, mà là anh không thể, anh sắp sửa không thể kiểm soát được chính mình nữa rồi, anh rõ ràng không thể...

Xem con bé là em gái của anh!

Dĩ nhiên câu nói này Phí Mặc Nhiên cũng không tài nào thốt ra được.

Kiều Chấn Nhiên đứng phía sau, từ đầu đến cuối đều không bất ngờ gì, thậm chí còn cho rằng Phí Mặc Nhiên ngốc nghếch, nếu là anh, anh chắc chắn sẽ không kiên nhẫn đứng nhìn em gái của anh nhận giặc làm anh rồi.

Đàn ông có 2 loại, 1 là quá tốt, 2 là không đủ tốt, Phí Mặc Nhiên suy cho cùng cũng chính là quá tốt, cho nên mới bi thiết như vậy, thê thảm như vậy, đứng trước mặt tình thâm lại xem như xa lạ, chưa nói đến, nảy sinh loại tình cảm trái luân thường đạo lý, vừa đáng thương, vừa đáng hận.

- Nếu như anh cảm thấy bản thân đã đạt quá giới hạn, tại sao không trực tiếp nói rõ ràng mọi chuyện với con bé chứ? Nói con bé là em gái của anh, nói anh rất yêu nó, nói nó trở về bên cạnh anh, như vậy mọi chuyện sẽ giải quyết tốt nhất không phải sao? 一 Kiều Chấn Nhiên hiếu kỳ.

Kỳ thật trong lòng Phí Mặc Nhiên cũng biết rõ điều này, chỉ là... anh không thể, vĩnh viễn cũng không thể.

Phí Mặc Nhiên hít thở ngụm không khí nhỏ bé trước mặt, lạnh nhạt cười một cái.

- Tạm thời không phải lúc, anh cần có thời gian! 一 Phí Mặc Nhiên trả lời.

- Cần thời gian? Phí Mặc Nhiên, thời gian anh cần rốt cuộc cũng đã trôi qua 10 năm rồi anh có biết không? Anh còn cần thêm bao nhiêu thời gian cho cái bí mật này? 一 Kiều Chấn Nhiên kích động.

Từ lúc anh hiểu chuyện, Phí Mặc Nhiên thế nào cũng đều không qua được mắt anh, ngay cả tình cảm mà anh dành cho Tiểu Như cũng như vậy, không sâu đậm, mà là không thể dứt ra được. Phí Mặc Nhiên day dứt vì đánh mất người thân anh cũng hiểu rõ được phần nào, nhưng mà, vì người khác hy sinh quyền lợi của bản thân đúng là quá đáng tiếc, anh không thể đứng nhìn!

Phí Mặc Nhiên im lặng, hơi cúi đầu, não bộ nhất thời không thể thu nạp được.

Anh sống đến ngày hôm nay là vì cái gì? Mục tiêu của anh rốt cuộc là cái gì?

Kiều Chấn Nhiên ừ một tiếng, bước đến vỗ vai Phí Mặc Nhiên.

- Em không ép anh, em chỉ là muốn khuyên anh nên suy nghĩ cho kỹ, con bé là sinh mạng của anh, anh đành lòng nhường nó cho người khác hay sao? Đừng nói đến người nhà họ Lý anh không thể đối phó, nếu như Huỳnh Vũ Hy vì hối hận muốn Tiểu Như quay về bên anh ta, anh nghĩ anh còn cơ hội sao? 一 Kiều Chấn Nhiên nói.

Lời lẽ không khác gì một thanh đao, trực tiếp lấy mạng Phí Mặc Nhiên.

Kiều Chấn Nhiên nói không sai, anh vì sợ Tiểu Như kích động cho nên tạm thời giao nó cho Lý gia chăm coi, nhưng mà đêm đen dài như vậy, ngày tháng nhất định sẽ nảy sinh vấn đề, anh không thể không tính trước phương án Tiểu Như càng lúc càng xa anh.

Lần này Huỳnh Vũ Hy bị thương nhất định sẽ có dự tính sẵn, tính cách Tiểu Như càng không thể bàn cãi, con bé nhất định sẽ vì Huỳnh Vũ Hy quay trở lại nhà họ Huỳnh, lúc đó Lâm Hiên Quân không thể nào không ra tay, anh không thể do dự nữa.

- Bây giờ anh nên làm thế nào? 一 Phí Mặc Nhiên đâm chiêu.

Kiều Chấn Nhiên thu tay về, di chuyển vào túi quần, cứng giọng:

- Quay lại tìm Tiểu Như, nói rõ ràng mọi chuyện với con bé! 一 Kiều Chấn Nhiên trả lời.

Lời Kiều Chấn Nhiên vừa dứt, Tiểu Như lập tức cũng xuất hiện, tuy không nghe hết toàn bộ cuộc đối thoại của hai người, nhưng ít nhiều cũng biết được Phí Mặc Nhiên trong lòng đang có chuyện muốn nói cho nó biết.

Thuận theo ý anh, đi đến.

- Phí Mặc Nhiên, anh có chuyện gì muốn nói với tôi có đúng không? 一 Nó hỏi.

Phí Mặc Nhiên và Kiều Chấn Nhiên nghe thấy giật bắn người, đồng loạt quay lại nhìn Tiểu Như, vẻ mặt không giấu được bối rối.

Lập tức Kiều Chấn Nhiên nhìn sang Phí Mặc Nhiên, chỉ thấy Phí Mặc Nhiên hoàn toàn không chú ý đến mình, hai mắt căn bản đều hướng về Tiểu Như, từ sớm đã không thể dứt được.

Rốt cuộc tên ngốc này có hiểu mình cần làm gì không? Tại sao lại biến thành một tên đần độn rồi?

Kiều Chấn Nhiên hơi đen mặt, chua xót lặng lẽ quan sát Phí Mặc Nhiên.

“Không trách được Phí Mặc Nhiên tại sao lại do dự như vậy, anh ấy có thể tự mình chịu khổ chứ không muốn Tiểu Như rời xa mình, đủ hiểu trong lòng Phí Mặc Nhiên con bé có vị trí rất quan trọng. Phí Mặc Nhiên, vất vả cho anh rồi.”

***

- Đúng rồi lão đại, em gọi cho anh là để nói anh biết, Tiểu Như bây giờ rất ngoan ngoãn, vừa rồi còn có thầy Phí đến thăm Tiểu Như nữa. Bởi vì đúng lúc em bận một chút việc, cho nên mới nhờ thầy ấy coi sóc hộ Tiểu Như, anh không trách em vô trách nhiệm có đúng không?

Trên đường về nhà Thế Hiên tranh thủ gọi điện thông báo cho hắn về tình hình hiện tại của Tiểu Như, cũng thành thật nói đến việc Phí Mặc Nhiên vừa nãy đến thăm nó. Nghĩ rằng hắn tán thưởng, không ngờ sau đó Đổng Thế Hiên liền vỡ mộng toàn tập.

Nam nhân ở đầu dây bên kia vừa nghe đến 3 chữ “Phí Mặc Nhiên”, lập tức mặt mũi đen lại như đít nồi, giọng điệu tựa hồ uống nhầm phải thuốc độc.

- Tại sao em có thể giao Tiểu Như cho Phí Mặc Nhiên chăm sóc chứ? Đổng Thế Hiên, bây giờ em lập tức quay lại ngăn cản Phí Mặc Nhiên đưa Tiểu Như đi cho anh, bằng không đừng trách anh độc ác! 一 Lý Ân Tinh ra tối hậu thư.

Âm thanh chua chát lan tỏa trong không khí, đương nhiên không thể dùng từ ngữ hoa mỹ miêu tả gương mặt hắn lúc này, không chỉ Thế Hiên mà cả Hoàng Bảo Ân và Trương Hàn Minh đều lạnh đến từng thớ thịt.

Đổng Thế Hiên không hiểu có chuyện gì, nhưng nghe hắn nói nghiêm trọng như vậy cũng hiểu được đôi chút, cô nuốt khan gật gật đầu lia lịa.

- E-Em biết rồi! 一 Cô trả lời.

Nói xong, cô tắt máy, luống cuống đốc thúc tài xế lái xe quay trở lại bệnh viện.

Lý Ân Tinh cất điện thoại xong, lại nhìn Hoàng Bảo Ân bằng một cặp mắt hình viên đạn.

Hoàng Bảo Ân chua xót, biểu cảm tội lỗi.

- Em biết lỗi rồi, em nhất định sẽ chịu phạt, anh đừng nhìn em như vậy có được không? 一 Người nào đó sợ hãi, nài nỉ.

Lý Ân Tinh hừ một tiếng, quay sang Trương Hàn Minh, anh hiểu ý, gật đầu.