Phí Mặc Nhiên ngồi chờ ở bên ngoài phòng bệnh, hơi cúi đầu, hai tay đan vào nhau, trên mặt anh tuấn phủ đầy một rạng mây đen lớn.
Mặt khác nghĩ đến bây giờ Tiểu Như sức khỏe vẫn chưa rõ, cá nhân Lý Ân Tinh lại không muốn anh bước vào trong, lồng ngực Phí Mặc Nhiên tựa hồ có tảng đá đè nặng, tay đan vào nhau ngày một xiết chặt lại.
Phí Mặc Nhiên cắn chặt răng lợi, mày đen tinh xảo hoàn toàn đã rũ xuống:
“Tại sao lại trở nên như vậy? Tại sao ngay tại thời điểm này Tiểu Như lại đột ngột phát bệnh? Chẳng lẽ ông trời thật sự muốn mình không thể nhận lại Tiểu Như sao? Ông ấy muốn mình chỉ có thể đứng từ xa nhưng không thể nào chạm đến con bé sao? Phí Mặc Nhiên mình từ trước đến giờ chưa từng dao động, tại sao lúc này mình lại không dứt khoát? Chấn Nhiên nói không sai, mình thật sự bị tình cảm làm cho mất hết phán đoán rồi, mình thật sự không hy vọng mình biến thành như vậy. Tiểu Như là mạng sống của mình, mình rốt cuộc làm sao mới đúng đây?”
Về phía Từ Chính Huy vừa nãy nghe Cung Thiên Phúc nói lại Tiểu Như phát bệnh liền lật đật đến xem tình hình nó thế nào, lúc anh đến nơi Phí Mặc Nhiên vẫn còn chưa rời khỏi, cả người vô hồn ngồi chờ ở bên ngoài hoàn toàn không chú ý đến anh, khuôn mặt lập thế hiện rõ vẻ bi thương vô hạn.
Từ Chính Huy theo quán tính đi lại, lúc này nghe được tiếng bước chân cơ mặt Phí Mặc Nhiên mới giãn ra hoàn toàn.
Phí Mặc Nhiên khẩn trương quay lại ngẩng lên nhìn đối phương, quan sát thấy bảng tên trên áo, nhanh thu lại thống khiết.
“Nghe nói Từ Chính Huy gần đây đối với Tiểu Như rất thân thiết, bây giờ cậu ta đến đây chắc chắn đã nghe được tin con bé phát bệnh. Một mình Lý Ân Tinh mình đã không thể đối phó, bây giờ nếu như cậu ta cũng muốn xen vào, chẳng phải mình sẽ trở nên rất bất lợi hay sao?”
Từ Chính Huy đối diện cười một cái, sau đó thong thả ngồi xuống bên cạnh Phí Mặc Nhiên, trìu mến quay sang trấn an người đàn ông xa lạ.
- Bây giờ con bé đang được Lý Ân Tinh chăm sóc, tôi tin rằng con bé sẽ mau chóng khỏe lại, anh không cần phải lo lắng quá đâu.
- Vậy ý của cậu tức là, tôi bây giờ có phải nên rời khỏi đây rồi hay không?
Giọng nói Phí Mặc Nhiên nặng nề, lời lẽ xen lẫn nhiều bất mãn.
Mặc dù Từ Chính Huy không rõ Tiểu Như và người đàn ông này rốt cuộc là mối quan hệ gì, nhưng từ thái độ cho đến hành động ân cần này xuất phát từ hắn ta, Từ Chính Huy cũng lần ra được gì đó bất thường.
Huống hồ Lý Ân Tinh với anh ta ngữ điệu không tốt, đồng thời còn muốn hắn ta tránh xa Tiểu Như ra, với người không rõ cũng hiểu người đàn ông này kỳ thật chính là mối đe dọa phức tạp.
Bây giờ anh muốn giúp hắn ta phân ưu lại quy thành ác ý, lẽ nào hắn ta thật sự cho rằng anh có mưu đồ khác?
Trước tiên, anh không nên nóng vội mà đánh rắn động cỏ!
Từ Chính Huy cảm thấy chính anh vô tội, thận trọng đối mặt Phí Mặc Nhiên.
- Kỳ thật tôi không rõ anh đang suy nghĩ gì, nhưng mà đứng trên lập trường của một người bác sĩ, thậm chí là một người xa lạ khi nhìn thấy một người có quá nhiều nỗi lo, tôi cũng nên có trách nhiệm phân ưu cho người đó. Anh từ sớm luôn túc trực ở bên ngoài phòng bệnh của con bé, tôi nghĩ anh với con bé chắc chắn là không hề đơn thuần. Cho dù là người bình thường cũng sẽ không tốt cho sức khỏe, tôi nghĩ anh sẽ không hy vọng Tiểu Như con bé nhìn thấy anh trong bộ dạng hiện giờ đâu, phải không?
Nghe đến đây, Phí Mặc Nhiên bật cười, ánh mắt dành cho Từ Chính Huy bén như một thanh gươm nhọn hoắt.
Phí Mặc Nhiên cứng giọng:
- Trưởng khoa Từ quả nhiên rất biết cách nói chuyện, hy vọng đó sẽ là những lời thật lòng xuất phát trong lòng cậu, đừng để tôi nghĩ rằng cậu đang từ đó thăm dò mối quan hệ giữa tôi và Tiểu Như. Bởi vì quan hệ giữa tôi và con bé, cậu vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ hiểu được. Tiểu Như với tôi rất quan trọng, e là không thể dùng từ đơn thuần để miêu tả quan hệ của chúng tôi.
Từ Chính Huy nghe đến 3 chữ ‘không đơn thuần’ liền kích động đứng dậy, nam nhân không khỏi hạ lông mày:
- Thật ra anh và con bé là mối quan hệ gì? Tại sao con bé bởi vì đi theo anh mà dẫn đến phát bệnh? Anh mau nói cho rõ!
“Để mình nhìn thấy thái độ này, xem ra Từ Chính Huy thật sự với Tiểu Như có lòng, mình càng lúc càng không có chỗ đứng. Bây giờ sức khỏe Tiểu Như vẫn còn chưa ổn định, nếu như mình đem sự thật này nói cho cậu ta nghe, thêm một người biết chuyện chi bằng bớt thêm một gánh nặng. Tiểu Như nếu như biết được mình là anh trai ruột con bé, với mình chắc chắn sẽ không thể thân thiết như trước, trước khi biết được con bé suy nghĩ gì mình phải khiến cho con bé ngã về mình mới được. 10 năm qua mình còn có thể chờ, bây giờ chỉ còn 1 chút nữa, mình không thể manh động phá hỏng mọi dự định. Ba mẹ, thật xin lỗi, xin hai người tha thứ cho sự ích kỷ này của con, ván cược này con không cược không được.”
Phí Mặc Nhiên biết rõ anh không nên nóng vội đem bí mật bại lộ, hơn nữa về phía Từ Chính Huy nhất định sẽ có được đề phòng, với anh càng trở nên bất lợi.
Trước khi có được lòng tin của Tiểu Như, cho dù là người đáng tin cũng phải có dè chừng!
Phí Mặc Nhiên không lộ ra bất thường, ngược lại còn vô cùng điềm tĩnh, đứng dậy, thong thả đối mặt Từ Chính Huy.
Phí Mặc Nhiên nghiêm túc, đáp:
- Trưởng khoa Từ, tôi cũng không ngại nói với cậu tôi là thầy giáo của Tiểu Như, hôm nay tôi đến đây là vì muốn xem sức khỏe của con bé thế nào. Đúng lúc rời khỏi Tiểu Như không rõ vì sao lại đi theo sau tôi đến gara, khi con bé phát bệnh tôi cũng rất bất ngờ, tôi cũng không hy vọng học trò của tôi có chuyện trước mặt tôi, mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, mong cậu đừng ngờ vực.
- Thật vậy sao? Nhưng không phải anh vừa mới nói anh với con bé là quan hệ mà tôi không thể hiểu hay sao? Thầy giáo, tại sao trước và sau của anh lại mâu thuẫn như vậy? Anh rốt cuộc đang suy tính điều gì?
Từ Chính Huy nhìn thẳng Phí Mặc Nhiên nghiến chặt răng lợi, hỏi.