Sang Phòng Tôi, Ngủ Với Tôi

Chương 39: 39 Để Em Biết Thế Nào Là Hư Hỏng!

- Wow! Chỉ là bữa sáng mà cũng thịnh soạn không kém nhà hàng a! Thích thật đấy! 一 Trịnh Như Ý phấn khích.

Cả bọn từng người một chạy ùa đến bàn ăn, hai mắt sáng rỡ như vừa nhặt được vàng, trừ gương mặt không chút biểu cảm của Thế Hiên, cô thong thả kéo ghế ngồi.

Dì Lưu trong lúc đó cũng đã nhanh chóng đi lên lầu gọi mọi người.

- Đúng là giới thượng lưu có khác, cái gì cũng hơn hẳn người ta, tao ganh tị chết mất! 一 Bạch Nhã Hân sụt sùi.

Cô sau đó cũng ngồi xuống bên cạnh Đổng Thế Hiên, tiếp theo là An Hảo, Tuyết Nhi và Như Ý.

- Nếu không muốn ganh tị thì mau kiếm một anh phú nhị đại đi chứ, tao ủng hộ! 一 Lâm Tuyết Nhi nháy mắt.

- Đúng đó, khi đó nhớ bao dưỡng thêm tao nha! Nha Nhã Hân! 一 Diệp An Hảo chớp chớp mắt, giở bộ mặt cún con ra.

Lập tức, Bạch Nhã Hân méo xệch miệng, cô hừ hừ vài tiếng.

Cô hiện tại còn không có ai thèm ngó ngàng nữa là, nói chi đến câu dẫn phú nhị đại, Lâm Tuyết Nhi chỉ biết trêu chọc cô là hay thôi!

***

- Ưm...!Đừng mà...!Anh như vậy sẽ để lại dấu vết, ưm...!Tôi không muốn mọi người biết đâu...!Ưm...

Tiểu Như nhìn thấy dáng vẻ hư hỏng đó của hắn, kết quả bị dọa sợ chết khiếp, nụ hôn vừa rồi cũng đã trượt xuống xương quai xanh.

Theo bản năng hắn ngẩng đầu, hai hốc mắt đỏ rực.

- Cầm miệng lại cho tôi! 一 Hắn nghiến chặt răng lợi.

Trước đó hắn còn cho rằng Tiểu Như vốn đã chấp nhận mình, cho nên mới chủ động thân thiết hơn với hắn, không ngờ, ngay cả để hắn chạm vào cũng không được.

Nha đầu này rốt cuộc đang lo lắng mọi người biết hay căn bản né tránh hắn?

Hắn tuyệt đối phải trừng phạt nó thích đáng!

Lý Ân Tinh một tay nắm hai tay đang bị trói của nó đặt qua khỏi đỉnh đầu, tay còn lại ranh mãnh thăm dò bên trong váy Tiểu Như, mỗi cái va chạm đều khiến nó rùng mình.

Huỳnh Tiểu Như sợ hãi khép chặt mắt.

- Dừng lại đi, anh không được làm như vậy! 一 Nó xấu hổ.

- Tôi muốn xem em đã trưởng thành thế nào, em ngoan ngoãn phối hợp một chút đi! 一 Hắn dụ dỗ.

Bàn tay to lớn cũng đã chạm đến nơi cần tìm, hắn dứt khoát vuốt ve.

Đoạn, Lý Ân Tinh ghé sát tai nó cười âm hiểm.

- Bảo bối, nhanh như vậy đã là thiếu nữ rồi, làm sao đây? Tôi thật sự muốn cảm nhận được nó hơn, mấy thứ em đang mặc vướng víu thật! 一 Hắn hư hỏng, tay bắt đầu táy máy vào nội y.

- Đồ đểu cáng, không phải anh đã hứa không làm gì khiếm nhã với tôi sao? Anh là đồ hư hỏng! Anh còn như vậy tôi nhất định sẽ không nhìn mặt anh! 一 Nó giãy nãy.

- Vậy thì hãy để tôi thử xem em có gan đó hay không cái đã! 一 Hắn cười cười, cắn nhẹ vào tai nó.

- Ưm...!Tay của anh, đồ hư hỏng! Tay của anh, Lý Ân Tinh, lấy tay của anh ra mau lên, anh không được làm càn! 一 Nó la hét, cả đầu óc trống rỗng.

Nó không muốn, vĩnh viễn cũng không muốn, nếu như để hắn có được nó, đồng nghĩa nó trở thành món đồ thuộc sở hữu của hắn rồi hay sao?

Bọn đàn ông duy nhất chỉ biết đến chà đạp lên thân xác người khác, nó có chết cũng không muốn bị hắn đem ra làm trò đùa!

Lý Ân Tinh trước giờ không phải rất biết giới hạn của mình sao? Tại sao bây giờ lại như vậy? Rốt cuộc lời hắn nói lúc nào mới là thật?

- Dừng lại đi, xin anh mà, hu hu...!Đừng trêu chọc tôi nữa...!一 Nó khóc.

Cùng lúc này...

- Nhị thiếu gia, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi, cậu có muốn dùng ngay không? 一 Bà nói.

Lý Ân Tinh dừng lại, hắn ghé mắt nhìn Tiểu Như, cười nửa miệng.

- Tất nhiên là phải dùng rồi, dì xuống dưới đợi tôi! 一 Hắn trả lời.

Dứt lời, hắn cúi đầu, dùng môi khóa chặt môi nó lại.

Một lúc sau, tại bàn ăn.

“Nhiều thức ăn như vậy, nhưng mình thật sự nuốt không trôi một chút nào, tất cả là tại cái tên đáng ghét đó!”

Nó nhìn hắn, chỉ thấy Lý Ân Tinh hoàn toàn không chú ý đến mình, khuôn mặt khi ăn vẫn không khỏi lãnh đạm, tức khắc cảm thấy trong lòng xấu hổ đến khó tả!

Người đàn ông này bình thường rất biết giữ chừng mực, tại sao sáng nay lại trêu chọc nó như vậy? Rốt cuộc anh ta muốn thế nào?

Tiểu Như ý thức không thể ăn nổi bữa cơm vô vị này, nó buông đũa, đứng dậy đi một mạch lên lầu.

Young nhìn ra được có chuyện, anh sau đó cũng rời khỏi bàn ăn.

- Nha đầu làm sao vậy? Cả anh Young nữa? Sao tự nhiên không ăn gì kia chứ? 一 Diệp An Hảo thắc mắc.

- Phải rồi đó, hình như Tiểu Như không được vui, lão đại, anh biết xảy ra chuyện gì không? 一 Đổng Thế Hiên nhìn hắn, hỏi.

Lý Ân Tinh không trả lời, hắn bình thản tiếp tục ăn.

- Đúng đó Ahn, hôm qua không phải con bé ngủ ở...!

Quất Duệ Nhiên nhìn thấy ánh mắt giết người đó của hắn, kết quả bị dọa sợ chết khiếp!

- Thôi thôi, em không nói nữa, em sẽ tập trung ăn! 一 Jiko cười khổ.

- Đúng rồi, còn có bọn em nữa! 一 Đồng thanh, trừ Jin.

Anh ghé mắt nhìn sang Lý Ân Tinh cười cười.

- Anh trai, anh thật sự không muốn đi xem bảo bối của anh thế nào sao? 一 Giọng điệu Lý Ân Vỹ chua chát.

***

“Tại sao Lý Ân Tinh lại làm vậy với mình? Rốt cuộc tại sao chứ? Mình thật sự không nghĩ ra, mình thật sự không nghĩ ra!”

Tiểu Như ngồi trầm ngâm ở bàn học, hai tay ôm lấy đầu, hàng loạt câu hỏi không lời lý giải được đặt ra.

Lúc này, cửa phòng đột nhiên kêu lên ‘cạch’ một tiếng, Lý Ân Hạo không gõ cửa mà trực tiếp đi vào, thần sắc anh lạnh tanh.

Tiểu Như bình thường có chuyện gì cũng sẽ nói với anh, nhưng mọi chuyện đều hoàn toàn thay đổi từ khi Ahn trở về, anh không tranh giành, nhưng không đồng nghĩa anh để người khác mang nó khỏi tay anh.

Lý Ân Hạo khép cửa, anh bước đến chỗ Tiểu Như đang ngồi, dứt khoát xoa đầu nó một cái.

- Nhóc con, có gì khó nghĩ sao? 一 Anh hỏi, kéo ghế ngồi xuống bên cạnh nó.

Tiểu Như nhìn thấy anh, nó lắc đầu.

- Dạ không có! 一 Nó nói dối.

- Không có sao lại phải ôm đầu? Ngoan nào, nói anh biết, anh sẽ giải quyết giúp em có được không? 一 Anh cười hiền.

Tay dài vô thức đưa ra bẹo má nó một cái.

Tiểu Như theo bản năng liền cúi đầu, hai nắm tay xiết chặt lại.

Nó cắn môi.

“Mình làm sao có thể nói với anh ấy chuyện khiếm nhã đó chứ, mình không thể nói được.”

- Tiểu Như, em không còn xem anh là người thân của mình sao? Có chuyện cũng không nói anh biết, từ khi nào chúng ta trở nên xa cách đến như vậy? 一 Anh buồn bã.

- Em không có, em không có chuyện giấu anh, anh không tin em sao? 一 Nó ngẩng mặt.

- Anh trước giờ luôn tin em, nhưng em chưa bao giờ tin tưởng anh thì phải, rõ ràng bản thân có chuyện cũng không nói anh biết, nếu đã như vậy, anh nghĩ anh không nên làm phiền em làm gì.

Tiểu Như, anh đi trước! 一 Lý Ân Hạo cười nhạt.

Dứt lời, anh đứng dậy, quay người, đi ra cửa.

Tiểu Như chua xót nhìn theo sau, nó đứng dậy.

- Em không có không tin tưởng anh, sao anh không tin em? Em thật sự không nói được! 一 Nó nghẹn ngào.

Lập tức Lý Ân Hạo cũng dừng lại, hơi thở người đàn ông nặng nề.

- Tiểu Như, anh biết, anh chỉ muốn em không xem anh là người ngoài mà nói mọi chuyện với anh thôi.

Em không muốn nói có thể không cần nói, anh không trách em đâu! 一 Lý Ân Hạo trầm mặc.

- Anh Young, em...

- Tiểu Như, được rồi, không cần phải nói nữa, sáng nay em vẫn chưa ăn gì, một chút nhớ xuống nhà ăn có biết chưa? Anh còn có việc ở công ty, anh đi trước! 一 Lý Ân Hạo cười gượng.

Nói xong, anh bỏ đi.

***

Cả ngày hôm đó Tiểu Như hầu như đều không ra khỏi phòng, ngay cả khi đói nó cũng không xuống ăn, cứ vậy nằm một chỗ trên giường.

Đến tối hắn trở về, dì Lưu liền mang chuyện này nói lại cho hắn nghe, chỉ thấy mặt mũi hắn nghiêm trọng.

- Nhị thiếu, cậu không phiền khi tôi nói điều này chứ? 一 Bà dè dặt.

- Có chuyện gì, dì cứ việc nói đi, không cần phải lo lắng.

Dì cũng giống như mẹ của tôi vậy, mấy năm qua là dì chăm sóc cho chúng tôi, tôi nghĩ giữa chúng ta không nên có nghi lễ mới đúng! 一 Hắn thấu tình đạt lý.

Nghe thấy, bà Lưu cũng an lòng, bà vào thẳng vấn đề.

- Về việc của Tiểu Như, tôi nghĩ, cậu có nên tiết chế một chút với con bé được không? 一 Bà nói khéo.

- Tiết chế? Ý của dì là muốn tôi không nên làm những việc không nên làm với Tiểu Như hay sao? 一 Hắn nhíu mày.

- Nhị thiếu, cậu đúng là nhìn thấu tôi, từ nhỏ cũng đã rất hiểu chuyện.

Vậy nên, đối với Tiểu Như, cậu có thể cũng hiểu rõ tính con bé được không? Tiểu Như thích chiều chuộng, không thích cứng rắn, nếu cậu vẫn kiên quyết làm theo ý của mình, con bé nhất định sẽ bị cậu dọa đến chạy mất đấy! 一 Bà nhã nhặn khuyên nhủ.

Hắn nghe những lời này, tức khắc cơ mặt đông cứng lại.

Lúc sáng hắn có chút không kiềm chế trêu ghẹo nó, lẽ nào vì điều này nó bỏ đói chính mình? Đúng là một đứa trẻ khờ mà!

Một lúc sau, tại phòng nó.

- Lý Ân Tinh, anh ra ngoài, tôi có đói chết cũng không cần anh quan tâm, mang theo thành ý vớ vẩn của anh đi cho tôi! 一 Nó hét.

Trong lúc không kiềm chế ném gối về phía Lý Ân Tinh, cũng may hắn kịp thời né được, gương mặt không tránh khỏi tức giận, nhưng vẫn không thể hiện ra ngoài.

Hắn mang cháo đặt lên bàn, xong xuôi, đi lại giường Tiểu Như, mặc nhiên ngồi xuống bên cạnh nó.

- Sao đây? Nhanh như vậy đã đổi ý giết chết tôi rồi sao? Em hôm qua không phải còn chủ động ngủ chung với tôi hay sao hả? Nha đầu như em nói trở mặt là trở mặt, em rốt cuộc xem tôi là cái gì? 一 Hắn khó chịu.

Tiểu Như ngồi trên giường, theo phản xạ quay mặt về phía khác.

- Cút! 一 Nó xua đuổi.

- Cút? Miệng lưỡi cũng hay thật, em bảo tôi cút là tôi phải cút sao? 一 Hắn mặt dày.

- Hứ, anh là đồ hư hỏng, tôi không thèm nói chuyện với anh! 一 Nó gây sự.

- Vậy à? Vậy thì tôi phải cho em biết thế nào là đồ hư hỏng rồi!

Dứt lời, hắn đè nó xuống giường, linh hoạt dùng môi khóa chặt môi nó lại..