Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 21: 21 Thăm Đoàn

Chương trình chính thức bắt đầu ghi hình.

Chủ đề của tập này là: Thoát khỏi đảo Tiên Dương.

Có lẽ do tài chính dư dật quá khiến tổ chương trình rất hào phóng, địa điểm ghi hình tập này không phải ở trong nhà mà là một hòn đảo thật, bọn họ phải thoát ra khỏi hòn đảo ấy.

Nhiễm Thuật cảm thấy địa điểm bắt đầu mà cậu và hai đồng đội rút được chính là vị trí tệ nhất.

Nhiễm Thuật nghĩ tập đầu tiên của show này chắc chắn sẽ có chiêu gì hay ho, nhưng không ngờ lại chơi lớn đến vậy.

Giờ phút này, mắt cá chân của cậu đeo xích sắt, cậu chỉ có một phạm vi hoạt động cố định, muốn cởi bỏ thì phải giải được khóa mật mã của xích sắt.

Mà đáp án của khóa mật mã này ở dưới đáy nước, bọn Nhiễm Thuật phải lặn xuống để xem câu đố mới có thể có được manh mối.

Nhiễm Thuật nhìn xung quanh, thấy chỉ có một bộ đồ bảo hộ, cậu liền đưa nó cho hai người còn lại: "Tôi biết bơi, tôi xuống trước xem xem."

Nói xong, cậu nhảy thẳng xuống nước.

Cậu chỉ mặc quần áo đơn giản, không mặc trang phục để lặn, động tác bơi lội dưới nước rất lưu loát, trông giống như một con sứa đang thư thái.

Cậu chuyển động trong nước theo từng động tác, vạt áo hơi phanh ra, nửa đóng nửa mở khi cậu bơi về phía trước.

Hai chân cậu đạp ra vằn nước, lưu lại một chuỗi bọt khí trong suốt bập bềnh xoay quanh cơ thể cậu.

Nơi này giống như là thế giới dưới đáy biển, xung quanh có người cá, có tĩnh vật để thưởng thức, tổ chương trình còn có thể quay cảnh cậu lặn xuống nước từ phía bên ngoài kính thủy tinh.

Thấy một con cá đuối rất lớn đang bơi qua người mình, cậu nhìn về phía nó một lúc.

Cậu đã quá quen với sự xảo quyệt của tổ chương trình, cậu cố tình bơi vòng quanh con cá đuối, quả nhiên tìm thấy manh mối.

Cậu nhanh chóng di chuyển trồi lên mặt nước, nói với đồng đội: "Hình như ở trên người con cá đuối có một chuỗi số."

Cũng chẳng biết tổ chương trình cố định lên đó kiểu gì, có lẽ là không gây hại, bằng không chắc chắn sẽ bị anti-fan đem ra xỉa xói.

"Số gì cơ?" Người mẫu con lai Oss cũng vừa mới lên bờ, y bám vào bờ quay đầu nhìn Nhiễm Thuật.

Nhiễm Thuật nhìn lướt qua y, mới đầu cậu vẫn chưa để ý, hoàn hồn rồi mới lại nhìn y mấy lần.

Oss vốn đã trắng, sau khi xuống nước lại càng trắng rõ rệt hơn.

Lúc này máu tóc nâu sẫm của y dán vào hai má và trán, trên gò má còn lấm tấm bọt nước.

Dáng người của y cũng to cao như vậy, không kém hơn Tang Hiến tí nào, lúc này quần áo ướt nhẹp dán sát vào người, lộ rõ màu da.

Cảnh tượng này...!Kiểu 0 giống như Nhiễm Thuật khó mà không nhìn thêm vài lần.

"À..." Nhiễm Thuật não ngắn, biết là mình đã quên mất nội dung vừa nhìn thấy, cậu lập tức xoay người lao xuống nước, định xem lại lần nữa.

Dường như Oss biết Nhiễm Thuật rất kém mấy trò giải đố này, vì thế y cũng theo xuống nước để nhìn câu đó.

Hai người vòng quanh con cá đuối trong nước một hồi lâu.

Nhiễm Thuật tập trung nhìn câu đố, suýt nữa đụng phải núi giả, may mắn được Oss đỡ lấy.

Thế nhưng Nhiễm Thuật lại né tránh, cậu không thích người lạ chạm vào eo mình.

Thấy đã ổn ổn rồi, hai người cùng nhau nổi lên, Nhiễm Thuật lẩm bẩm: "4 người làm bài, 52 bài, số bài đúng lần lượt là bài thứ nhất...!bài thứ tư tất cả mọi người đều đúng."

Cậu không tìm được cái gì để ghi chép, nên dứt khoát dùng nước để viết, sau đó lại lặn xuống để tìm gợi ý khác.

Lúc ngoi lên lần nữa, cậu lại ghi tiếp: "Đã biết bài 27 và bài 29 đúng hết."

Đồng đội đeo thiết bị lặn sáp lại hỏi: "Câu hỏi là gì?"

Cậu xuống nước hai lần, cũng chỉ nhìn thấy đáp án loại trừ.

Nhiễm Thuật trả lời: "Bài nào có hai người làm sai, số thứ tự của bài đó chính là đáp án.

Tôi nhìn khóa mật mã rồi, là sáu chữ số."

Ba người chỉ đành không ngừng xuống nước để tìm đáp án.

Lúc bọn họ vừa xác định đáp án xong thì tổ chương trình đưa tới một đạo cụ: dây thừng.

Nhiễm Thuật nhìn thấy đạo cụ này, nhịn không được oán thầm: Tập này tổ chương trình định play gì à?

Nhân viên công tác tuyên bố: "Có người sử dụng đạo cụ với đội của các cậu, hiện tại hai người trong số các cậu phải bị trói một mắt cá chân."

Kỹ năng bơi của người đeo đồ bảo hộ không tốt lắm, lần nào cũng phải dựa vào ý chí mới thử xuống nước được.

Kỹ năng bơi của Nhiễm Thuật và Oss tương đối ổn, xuống nước cũng có thể khống chế cơ thể tốt hơn, nên Nhiễm Thuật và Oss chỉ đành trói chân lại rồi xuống.

Lúc này muốn xuống nước thì Nhiễm Thuật và Oss phải phối hợp với nhau, Nhiễm Thuật chỉ về một hướng, Oss liền bơi về hướng đó với cậu, cùng nhau tìm kiếm manh mối.

Lặp đi lặp lại như vậy, Nhiễm Thuật mệt rã rời, lúc nằm bò ra bên bờ mà miệng cậu vẫn còn đang lẩm bẩm manh mối.

Có vẻ như Oss muốn tới đỡ cậu nhưng bị cậu từ chối: "Tôi không sao."

Lúc này, cậu nhìn thấy Lưu Huân và hai đồng đội của y xuất hiện ở bên ngoài tấm thủy tinh.

Nhiễm Thuật mệt muốn chết nên không tới chào hỏi.

Lưu Huân không rời đi ngay mà tìm một vị trí có thể nói chuyện với Nhiễm Thuật, gào lên với cậu: "Anh Nhiễm, tình hình sao rồi?"

"Tôi ngâm trong nước sắp trương phềnh cả lên, thử thách của các cậu là gì?" Nhiễm Thuật uể oải hỏi.

"Tìm kiếm manh mối trong bầy rắn, hơi đáng sợ chút, cảm giác kiểu...!Ôi, không nhắc nữa, nhưng mà không mệt bằng các anh."

"Bây giờ tôi cảm thấy rắn là động vật rất đáng yêu, rắn thì có ý xấu gì được cơ chứ?"

"Nói manh mối cho em đi, xem xem em có giúp được gì cho anh không?"

Nhiễm Thuật nhắc lại manh mối mà bọn họ đã tìm được, Lưu Huân bấm đốt ngón tay như đạo sĩ, bảo: "Anh Nhiễm không cần tìm nữa đâu, chỉ còn vài con số có khả năng thôi, anh thử lần lượt theo mấy số mà em bảo nhé."

Nhiễm Thuật lập tức lên bờ, co quắp chân, lần lượt thử những số mà Lưu Huân nói, lúc thử đến tổ hợp số thứ bảy thì khóa mật mã thành công mở ra.

Đồng đội trong nhóm Nhiễm Thuật cùng nhau hoan hô.

Lưu Huân thấy bộ dạng của Nhiễm Thuật như vậy bèn bật cười, nói: "Anh mau mặc quần áo đi thôi, gầy như con khỉ ấy."

Nhiễm Thuật vừa định cảm ơn, chợt nghe Lưu Huân quở trách mình, chỉ đành trả lời: "Cậu giải đố giúp tôi, tôi sẽ không khịa cậu trong vòng mười phút, nhưng mười phút sau đừng có gây chuyện với tôi."

"Cảm ơn anh Nhiễm giơ cao đánh khẽ."

Lúc Lưu Huân đi, y thoáng nhìn thấy Oss chìa tay muốn đỡ Nhiễm Thuật, đôi môi mỏng mím thành một đường thẳng tắp.

Mãi đến khi Nhiễm Thuật đẩy Oss ra, y mới quay trở lại bộ dạng cười nhạt.

*

Lúc đám người gặp lại nhau, đội của Nhiễm Thuật tới muộn nhất.

Ba manh mối khác đã bị chọn, bọn họ chỉ còn lại lựa chọn cuối cùng.

Nhiễm Thuật lấy câu hỏi ra xem rồi lại ngẩng đầu nhìn đài nhảy bungee cách đó không xa, vẻ mặt dần dần đơ ra.

Sự sợ hãi không hề che giấu.

Trong trí nhớ của cậu, bố cậu kẹp cậu dưới nách, đưa cậu ra bên ngoài nhà cao tầng, điên cuồng gào thét với cậu: "Mẹ mày không yên phận, mày cũng chưa bao giờ nghe lời, mày chết luôn đi cho xong, chúng ta đều chết, cùng nhau chấm dứt mọi chuyện."

Nỗi sợ khiến cậu run cả người đột ngột xuất hiện.

Cậu có thể đứng ở chỗ cao nhìn xuống, không có gì khác thường cả.

Nhưng khi nghĩ đến mình sẽ rơi xuống, cậu vẫn sẽ sợ.

Giống như—— Cậu thật sự sẽ chết.

Người nhà của cậu muốn cậu chết.

Lưu Huân sáp tới cùng xem điều kiện với Nhiễm Thuật, khẽ cười nói: "Bungee thôi mà, anh Nhiễm làm được."

Manh mối này thật quá đáng, bọn họ cần phải lên thuyền nhỏ để tìm manh mối, nhưng không có con đường nào có thể lên được thuyền, chỉ có thể thông qua dây thừng của bungee, sau khi đáp xuống an toàn rồi tự mình cố gắng nhảy lên thuyền.

Trái lại Oss không để tâm lắm, tỏ vẻ mình có thể thử đầu tiên, đợi y lên thuyền thành công rồi cởi đồ bảo hộ ra, y có thể đỡ hai người còn lại.

Nhiễm Thuật chỉ đành theo hai đồng đội đi tới đài nhảy bungee.

Nhiễm Thuật đứng ở mép đài thoáng nhìn xuống sau đó lui lại mấy bước.

Cậu không muốn nhảy...

Nhưng hai đồng đội của cậu đã lần lượt nhảy xong, nếu cậu không nhảy sẽ làm tiến độ chèo thuyền tìm manh mối của đồng đội bị muộn mất.

Cậu chỉ có thể bảo nhân viên công tác đeo thiết bị cho mình, cậu nhìn xuống bên dưới, chuẩn bị một hồi lâu.

Lúc này, Lưu Huân đứng cách đó không xa hỏi: "Anh Nhiễm, không thì em tiễn anh một đoạn nhé?"

Nhiễm Thuật tức điên cả lên: "Cậu không cần đi làm nhiệm vụ à? Mau dẫn đồng đội của cậu trốn thoát đi."

"Nhiệm vụ bên em làm sắp xong rồi, bây giờ em đang quan sát xem ai là người ẩn giấu."

Nhiễm Thuật chỉ đành hít sâu một cái rồi nhảy xuống.

Đáng tiếc, cho dù đã chuẩn bị tâm lý thật tốt rồi nhưng trong khoảnh khắc thật sự rơi xuống, phòng tuyến trong lòng cậu vẫn sụp đổ, liều lĩnh hét: "A a a, đờ mờ, tôi muốn Tang Hiến /Sāngxiàn/! A a a, Tang Hiến ơi!"

Cậu hét rung động tâm can, suýt nữa vỡ cả tiếng, giọng nói cũng lạc điệu.

Bất kể là Lưu Huân đang quan sát hay là đồng đội đang đợi y đều nghe không hiểu.

Lưu Huân quay về bên cạnh đồng đội của mình, hỏi: "Nghe rõ không? Anh ấy hét gì vậy?"

Cậu muốn lên mạng /shàngxiàn/? Mạng gì cơ?

Đồng đội trả lời: "Chắc ý là muốn lên trên."

"Ồ..." Lưu Huân không quan tâm nữa, tiếp tục đi làm việc của mình.

Nhờ sự giúp đỡ của đồng đội, Nhiễm Thuật hoảng hốt trèo lên thuyền.

Sau khi ngồi lên thuyền cậu bắt đầu nhớ lại, vừa nãy có phải mình gọi tên Tang Hiến không?

Đây chẳng phải sẽ làm lộ khuynh hướng tính dục và chuyện tình yêu của cậu hay sao?

Không đúng, bây giờ cậu đang độc thân, cậu với Tang Hiến vẫn chưa quay lại!

Lúc cậu đang suy nghĩ xem nên nói gì với tổ chương trình để cắt bỏ đoạn ban nãy thì đồng đội vừa chèo thuyền vừa bảo: "Tiếng kêu ban nãy của anh chắc là phải xóa đi thôi, chửi tục luôn rồi kìa, nhưng mà đoạn sau anh nói gì đấy? Em không nghe rõ."

"Ồ...!chỉ là một tràng chửi tục thôi, dơ lắm, phải xóa tiếng thôi."

"Không hổ là chương trình xóa tiếng trứ danh."

Cho dù người ngoài không nghe rõ nhưng cậu vẫn rất lo lắng, cậu phải đi bàn bạc với tổ chương trình một chút để nghĩ cách xóa quách cái đoạn ấy đi.

Không thì chắc chắn sẽ bị mổ xẻ rất kỹ, tên của Tang Hiến cũng sẽ bị phân tích ra, thế thì phiền to rồi.

*

Quay xong một tập, Nhiễm Thuật mệt mỏi quấn thảm ngồi một bên nghỉ ngơi.

Lưu Huân đã thay một bộ quần áo bình thường đi ra ngoài, lúc đi ngang qua Nhiễm Thuật y hỏi: "Anh Nhiễm, nghe nói lúc bị bế công chúa anh đã lộn mèo một cái? Không hổ là anh."

"..." Nhiễm Thuật không muốn tiếp chuyện.

Bọn họ chèo thuyền xong rồi còn có cả nhiệm vụ leo núi đá.

Nhiễm Thuật nghĩ cơ thể của mình khá linh hoạt liền chủ động đeo thiết bị vào leo lên núi đá tìm kiếm manh mối.

Đáng tiếc là nửa đường cậu bị trượt chân, rơi xuống dưới một đoạn, cậu thấy Oss đi tới định đỡ lấy cậu, nếu đỡ được thì chắc chắn sẽ là tư thế bế công chúa.

Nhiễm Thuật là ai!

Cậu từng tập cái này!

Cậu lập tức lộn mèo một cái, tránh khỏi sự giúp đỡ của Oss, sau đó treo trên dây thừng, nhân viên công tác tới giúp cậu mất nửa ngày mới tháo xong dây thừng quấn quanh người cậu.

Nhiễm Thuật cảm thấy hơi mất tự nhiên.

Thật ra trên người cậu có đeo thiết bị bảo hộ, cho dù rơi xuống cũng chẳng sao, Oss hơi hăng hái quá mức.

Sự chủ động này khiến Nhiễm Thuật nghi ngờ Oss muốn lợi dụng cậu để câu hủ, hoặc là muốn khiến cậu chú ý.

Thế nhưng cậu lại nhanh chóng đè nén suy nghĩ này xuống, có lẽ là cậu đang phỏng đoán người ta một cách ác ý, người ta cũng chỉ có ý tốt thôi.

Lưu Huân không nói gì nữa, nhắc nhở một câu: "Buổi tối còn phải liên hoan đấy, anh đi thay quần áo cho sớm đi."

"Ờ." Nhiễm Thuật đứng dậy, đi thay quần áo cùng với Tiểu Tề.

Lưu Huân nhìn theo cậu rời đi, hỏi trợ lý của mình: "Sao bên cạnh Nhiễm Thuật chỉ có một tên ngáo ngơ như vậy?"

"Nghe nói Nhiễm Thuật khó hầu lắm, chỉ có mình thằng nhóc ấy là chịu được."

"Sao lại khó hầu?" Nói cứ như là y không quen biết Nhiễm Thuật.

"Nghe đâu tính nết không tốt."

"Hổ giấy thôi, có cái miệng là giỏi, bịt miệng lại là được."

Trợ lý của y không dám tiếp lời.

Lưu Huân hếch cằm chỉ về Oss: "Thế tên người mẫu kia có lai lịch gì?"

"Không nổi tiếng, người mới thôi."

"Ừ."

*

Nhiễm Thuật ngồi bên bàn ăn, cậu vẫn đang điên cuồng gửi tin nhắn cho Tang Hiến: Anh liên hệ với tổ chương trình chưa? Đoạn kia có xóa được không?

[X]: Ừ, anh đang xem.

[R.

S]: Xem cái gì?

[X]: Xem em gọi tên anh.

Nhiễm Thuật ném điện thoại xuống bàn, thầm mắng một câu.

Sao mình lại gọi tên của cái thứ này không biết?

Gọi anh Ngọc cũng được mà!

Lúc này, Oss nâng ly kính rượu Nhiễm Thuật: "Thầy Nhiễm, lần này không giành được huân chương giúp anh, trong lòng em rất tiếc nuối, em mời anh một ly nhé."

Nhiễm Thuật ngẩng đầu nhìn Oss, chần chừ một lát nhưng vẫn uống hết ly rượu này.

Oss dứt khoát ngồi luôn bên cạnh Nhiễm Thuật, rót rượu rồi đặt trước mặt Nhiễm Thuật giúp cậu, hỏi: "Bình thường thầy Nhiễm có hay đi bơi không?"

"Tôi không thích uống rượu lắm." Nhiễm Thuật trả lời dứt khoát.

"Ồ, thật có lỗi." Oss không chấp nhất, hỏi: "Thầy Nhiễm, em có thể kết bạn Wechat với anh không?"

"Kết bạn hay không cũng vậy thôi." Dường như Lưu Huân vẫn luôn nghe hai người nói chuyện, lúc này y xen miệng nói, "Cậu có gửi tin nhắn cho anh ấy thì anh ấy cũng chẳng trả lời đâu."

Oss thấy Lưu Huân nói chuyện với mình, y cười gượng một tiếng, không nói gì nữa.

Nhưng tay y vẫn cầm chén rượu, có vẻ như đang suy nghĩ xem phải làm sao mới có thể khiến Nhiễm Thuật uống thêm vài chén, nếu Nhiễm Thuật không uống say thì nên làm thế nào mới có thể tỏ ra thân mật với Nhiễm Thuật, để thợ chụp ảnh mà y đã sắp xếp từ trước chụp được ảnh của hai người bọn họ.

Không ngờ lúc này Nhiễm Thuật lại đứng dậy, vừa đi ra ngoài vừa nói: "Ông chủ của tôi đến đây, anh ấy đi gặp đạo diễn, tôi đi cùng."

Nhiễm Thuật nói xong, cầm điện thoại nhanh chóng đi ra ngoài.

Dạo này Tang Hiến tới gặp cậu rất trắng trợn, dù sao thì hắn cũng là ông chủ của Nhiễm Thuật.

Oss thấy Nhiễm Thuật rời đi, không khỏi hoang mang, hỏi theo bản năng: "Thầy Nhiễm còn về nữa không?"

Lưu Huân nhấp một ngụm rượu, cười tủm tỉm nhìn Oss, trả lời thay Nhiễm Thuật: "Anh ấy à, ai mà biết được, xuất quỷ nhập thần lắm."

Oss ngây người nhìn chén rượu một lát mới lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho người liên hệ với y.

Lúc này Lưu Huân hỏi y: "Người mẫu muốn hot có khó không? Phải dính chút chuyện xấu mới nhận được sự chú ý à?"

"Hả?" Oss hơi kinh ngạc.

"Phải chọn đúng người, nếu chọn sai, ví dụ như Nhiễm Thuật chẳng hạn, rất dễ bị mắng cho ra khỏi giới luôn.

Cái người bị anh ấy mắng gần đây nhất, đến nay vẫn chưa trở mình được đâu."

"..." Oss không trả lời.

*

Nhiễm Thuật đẩy cửa vào phòng, còn chưa nhìn rõ cảnh tượng bên trong thì đã lao vào lòng của một ai đó, tiếp theo sau là một nụ hôn.

Không cần ngôn ngữ, thậm chí không cần nhìn rõ, sức lực mà người đó ôm lấy cậu, mùi hương trên người hắn đều là những thứ mà cậu quen thuộc.

Cậu phối hợp hôn lại hắn, nâng tay vòng qua vai Tang Hiến, thậm chí còn kiễng mũi chân, chủ động hơn cả Tang Hiến.

Hồi lâu sau Tang Hiến mới buông cậu ra.

Cậu ôm vai Tang Hiến hỏi: "Đạo diễn đâu? Chẳng phải anh bảo tới gặp ông ấy sao?"

"Ông ấy vừa thấy anh đã kích động, cố ý quay về xe lấy tài liệu, toàn là những chương trình sắp chiếu trên đài, có vẻ như muốn anh đầu tư."

"Sắp xếp cho em vị trí khách mời thường xuyên được không?"

"Chỉ cần em thích."

Hai người ngồi trong phòng, Nhiễm Thuật bắt đầu quan sát xem có máy theo dõi không.

Dường như Tang Hiến đã biết suy nghĩ của cậu, nói: "Không có đâu, anh xem rồi."

"Ờ."

Đạo diễn tới rất nhanh, tỏ ý đoạn kia của Nhiễm Thuật có thể xóa tiếng, coi như là cậu đang chửi tục.

Nhận được đáp án này, Nhiễm Thuật yên lòng.

Thế nhưng vừa cầm điện thoại lên liền thấy tin nhắn Lưu Huân gửi tới: Anh Nhiễm, nghe nói ông chủ của anh tên là Tang Hiến?

[Lưu Huân]: Quay phim với em đi.

Nhiễm Thuật: "...".