Sao Anh Vẫn Không Dỗ Em

Chương 45

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Nhiễm Thuật hơi mệt.

Vừa là vì Tang Hiến đã phản công chống đối cậu một ngày một đêm rồi.

Vừa là vì cậu bị mất giọng lúc livestream, bị fan hâm mộ trêu chọc khiến cậu hét lên quá nhiều, hi sinh cổ họng vì livestream.

Người cậu rất mệt, lòng cậu cũng rất mệt.

Dù vậy nhưng cậu vẫn chuẩn bị cho công việc mới, quay “Đưa cậu đến với cuộc sống của tôi”.

Thành viên là Lục Dĩ Nhiên, cậu là khách mời tuần này, còn cùng nhóm với Lục Dĩ Nhiên, cần đến nhà Lục Dĩ Nhiên làm khách ròng rã hai ngày liền.

Trước khi đi, cậu đã cố ý đến phòng khám chỗ bác sĩ tâm lý của Tang Hiến một lần.

Cậu được trợ lý bác sĩ dẫn đến phòng làm việc của bác sĩ Giản, thấy khuôn mặt bình thản của người đàn ông ba mươi tuổi. Sau khi nhìn thấy cậu, anh ta cười chào hỏi: “Anh* Nhiễm.”

(*)

“Bác sĩ mới là anh.”

Nhiễm Thuật vừa nói vừa ngồi xuống trước bàn bác sĩ Giản, hỏi: “Gần đây Tang Hiến vẫn đến chỗ anh à?”

“Hai người vẫn chưa quay lại à?” Bác sĩ Giản ngạc nhiên.

“Vừa mới làm lành rồi, chỉ là tôi phải đi công tác mấy ngày, đúng lúc đi qua chỗ anh nên muốn đến hỏi thăm một chút.”

Trong hai năm nay, mặc dù Nhiễm Thuật và Tang Hiến đã chia tay nhưng thỉnh thoảng vẫn sẽ đến chỗ bác sĩ Giản một lần để hỏi thăm tình trạng của Tang Hiến.

Bác sĩ Giản cũng quen Nhiễm Thuật, cũng không do dự mà nói hết cho cậu biết.

Dù sao, khi bệnh của Tang Hiến tái phát cũng chỉ có mình Nhiễm Thuật có thể đến bên anh, cậu là người quan trọng tham gia vào quá trình trị liệu cho Tang Hiến.

Mà bản thân Tang Hiến cũng không định giấu Nhiễm Thuật, đồng ý chuyện này.

“Anh ấy vẫn vậy, không thấy có gì bất thường, cũng không tự làm hại mình hay khóc mãi không ngừng nữa, nhưng có thể thấy được là anh ấy không thể buông bỏ hoàn toàn.”

Nhiễm Thuật dựa vào ghế, thở dài theo: “Dù sao thì vì mình đã gián tiếp hại chết người nên có áy náy cũng là bình thường. Tuy nhiên nếu đã được cứu rồi thì nên trân trọng mạng sống được cứu về chứ…”

“Cũng cảm ơn anh đã phân tán sự chú ý của anh ấy trong thời gian này.”

Nhiễm Thuật đã từng hỏi bác sĩ Giản, cậu là người yêu thì nên phối hợp trị liệu như thế nào.

Bác sĩ Giản cũng từng đưa ra một số gợi ý, một trong số đó là hi vọng Nhiễm Thuật có thể phân tán sự chú ý cúa Tang Hiến.

Làm sao để phân tán được đây? Hấp dẫn sự chú ý của Tang Hiến, cãi nhau với Tang Hiến đến nỗi anh không thể yên bình, khiến Tang Hiến không có thời gian rảnh rỗi để hồi tưởng đến những chuyện đã xảy ra.

Nhiễm Thuật khoát tay: “Tôi cãi vã với anh ấy, dù nói có 20% là do muốn phân tán sự chú ý của anh ấy nhưng mà 80% vẫn là vì tôi bực mình.”

Cậu không vĩ đại như thế, vì trị liệu cho Tang Hiến mà bị anh ghim thù một đêm liền.

Lúc ấy, cậu thực sự cảm thấy muốn chia tay với Tang Hiến, chỉ là chó ngáp phải ruồi, cậu làm thế lại có thể làm dịu bệnh tình của Tang Hiến.

Bác sĩ Giản cười nói: “Tính tình không tốt của anh đôi lúc lại giúp anh ấy rất nhiều.”

“Tôi muốn hỏi anh một chuyện, bệnh tâm lý này của anh ấy sẽ khiến anh ấy có mong muốn độc chiếm rất mạnh à?”

“Ví dụ như?”

“Lúc trước, vì anh ấy ghen nên có hành vi hơi cực đoan, tôi và bạn nói chuyện nhất định phải chú ý, nếu không Tang Hiến sẽ nhúng tay vào sự nghiệp của tôi như đùa ngay. Tôi thật sự phải làm tới mức tránh tất cả hiềm nghi mới được à? Nếu như tôi không thể không duy trì một vài mối quan hệ bên ngoài vì công việc, Tang Hiến sẽ càng làm ra những hành vi cực đoan hơn à?”

Với cảnh báo của Tùy Hầu Ngọc dành cho mình, Nhiễm Thuật vẫn luôn ghi trong lòng, luôn thầm lo lắng.

“Thật ra, anh Tang sa vào trong cảm xúc cực đoan thế này cũng vì trong con người anh ấy có một tình cảm cố chấp, sự cố chấp này bị anh ấy phóng đại lên, cuối cùng lại thành tra tấn bản thân anh ấy.”

“Tôi phải làm gì bây giờ? Tôi cảm thấy tôi cố gắng quá đủ rồi.”

“Tôi nghĩ, anh Tang chắc chắn cũng không muốn tạo thành gánh nặng cho cậu, cậu cũng có thể gỡ rối cho anh Tang thử xem.” Bác sĩ Giản vừa nói vừa lấy một quyển sách từ giá sách ra: “Lúc rảnh rỗi cậu có thể thử đọc quyển sách này một chút.”

“Ừm…” Nhiễm Thuật đưa tay ra nhận lấy.

“Rồi, giờ tôi sẽ nói cho cậu vài điều về tình hình dạo gần đây của anh Tang để cậu biết một chút.”

“Được thôi.”

Trong lúc bác sĩ Giản đang nói cho Nhiễm Thuật về vấn đề trị liệu, Tang Hiến bỗng đột ngột đến bệnh viện.

Nhiễm Thuật giật mình, đứng dậy đi đi lại lại trong phòng bệnh, cuối cùng trốn luôn vào sau tấm bình phong.

Bác sĩ Giản thấy rất kỳ quái, đi qua hỏi: “Sao lại không ra vậy?”

“Nếu để anh ấy biết hai năm nay tôi luôn trộm hỏi thăm bệnh tình của anh ấy, chẳng phải tôi sẽ rất mất mặt à?”

“Sẽ thế à?”

“Chứ sao!”

“Vậy được.”

Không lâu sau, Tang Hiến bước vào phòng bệnh.

Bình thường, vì để Tang Hiến hoàn toàn thả lỏng nên bác sĩ Giản sẽ để cho Tang Hiến nằm trên ghế nằm, nhắm mắt lại, rồi tự mình nói chuyện phiếm với anh trong trạng thái thả lỏng hoàn toàn.

Bác sĩ Giản cầm sách, ngồi một bên hỏi han: “Có chuyện gì thế? Đột nhiên lại đến.”

“Gần đây tôi vẫn luôn băn khoăn một vấn đề, anh nói xem thích một thằng ngu có phải là có vấn đề về tâm lý không?” Tang Hiến hỏi cực kỳ nghiêm túc, thậm chí còn không nhắm mắt lại mà nghiêm túc nhìn bác sĩ Giản.

Nghe thấy vấn đề này, bác sĩ Giản cực kỳ bất ngờ, kinh ngạc nhìn Tang Hiến.

“Thì là…” Tang Hiến định giải thích: “Tôi biết em ấy là một thằng nhóc ngu xuẩn, làm ra rất nhiều hành vi không giống người bình thường, nhưng mà tôi không những không thấy ghét mà còn thấy rất thú vị, anh nói đây có phải vấn đề về tâm lý không? Ví dụ như có hơi hướng thích bị M?”

“Tôi cảm thấy hôm nay anh có thể rời khỏi giường được rồi.”

“Anh có ý gì?”

“Đây chính là tình yêu đích thực đó.”

“…” Tang Hiến im lặng nhìn bác sĩ Giản một hồi rồi ngồi dậy: “Vậy nên, chỉ đơn giản là do tôi thích Nhiễm Thuật thôi sao?”

“Không phải à?”

“Tâm lý này của tôi là bình thường hả?”

“Tình yêu của mỗi người như một bông hoa khác nhau, nở rộ bằng cả trăm đường kỳ lạ. Cậu thích chính đóa hoa kỳ lạ kia, thế thì còn có thể làm gì được đây?”

Cuối cùng Tang Hiến cũng thỏa hiệp, ngồi dậy do dự mất một lúc, lại xác nhận lại lần nữa với bác sĩ Giản: “Thế nên tôi thích thằng nhóc ngu xuẩn đó không phải do tâm lý có vấn đề?”

“Chỉ có thể nói rõ rằng cậu thích người ta.”

Tang Hiến cũng không nói chuyện gì khác, rời khỏi bệnh viện luôn.

Lúc bác sĩ Giản mở lịch khám bệnh ra xem thì không nhịn được mà cười ra tiếng, ngẩng đầu nhìn về phía Nhiễm Thuật đang đi ra.

“Anh ấy mắng tôi!” Nhiễm Thuật chỉ ra cửa, nói: “Anh ấy đi ngàn dặm xa xôi đến chỗ này của anh chỉ để mắng tôi là thằng nhóc ngu xuẩn!”

“Đây cũng là lần đầu tiên tôi được thông não là lại có người vì người mình thích quá ngu mà đến gặp bác sĩ tâm lý.”

“Anh cũng mắng tôi!” Nhiễm Thuật nổi điên trong nháy mắt.

“Không mà… chao ôi.” Bác sĩ Giản cười cười: “Cứ như hai người các anh cố ý tìm đến chỗ tôi để khoe khoang tình tứ với tôi ấy.”

“Anh ấy mắng tôi còn là khoe khoang tình tứ…”

“Cách hai người ở bên nhau vốn không bình thường. Nhưng mà phải nói, người nhà họ Tang hình như cũng hơi cố chấp, cố chấp đến nỗi cả một đời sẽ chỉ yêu được một người. Cậu là một điều cố chấp của anh ấy, tâm trạng của anh ấy thất thường vì cậu, cậu sẽ chi phối anh ấy, cậu phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng cho điều này.”

“…” Nhiễm Thuật hít sâu một hơi: “Ừm, tôi biết rồi.”

*

Tình huống phát sinh bên Lục Dĩ Nhiên rất cần có sự trợ giúp của Cao Cần, dù sao thì hợp đồng cũng do Cao Cần thỏa thuận miệng nên cần Cao Cần đi xử lý.

Nhiễm Thuật cũng theo Cao Cần đi đến chỗ ekip chương trình.

Nhiễm Thuật sắp đi ký tên vào biên bản thỏa thuận những hạng mục cần chú ý của khách mời mùa đầu tiên thì bên Lục Dĩ Nhiên lại đang đấu trí đấu dũng với ekip chương trình.

Nhiễm Thuật bước vào văn phòng, câu đầu tiên cậu nghe thấy chính là: “Chỉ dựa vào cậu ta?”

Là giọng nói lạnh lùng của Lục Dĩ Nhiên.

Một người khác không vui hỏi: “Lục Dĩ Nhiên, cậu ý ý gì? Có phải là idol không xứng phải không?”

“Tôi không nói thế, nhưng rất không thích hợp.”

Cao Cần vội vàng đi vào, giải thích cho đôi bên.

Nhân viên chương trình cùng Cao Cần và những người khác đi vào một phòng riêng khác để thương lượng, để Nhiễm Thuật ngồi ngoài đọc hợp đồng.

Cậu xoay bút trên tay, thỉnh thoảng lại liếc nhìn hai người kia giằng co ở bên kia, hơi nhếch miệng một chút, đúng kiểu cười trên sự đau khổ của người khác.

Thật ra Nhiễm Thuật là người cũ nên cũng hiểu được tâm như nhỏ của ekip chương trình.

Bọn họ cố ý tạo CP để làm chiêu trò, không cần rõ ràng quá, chỉ cần tạo một chút tóe lửa là được.

Lần này, họ muốn Lục Dĩ Nhiên và một khách mời khác tạo thành một CP, thể hiện quá trình từ một người lạ thành bạn tốt, fan của hai người sẽ bị thu hút bởi CP này, chương trình cũng có thêm sức hút.

Đáng tiếc là Lục Dĩ Nhiên ngứa mắt ekip chương trình sắp xếp cho hắn với một người khác, không muốn hợp tác.

Người kia đương nhiên cũng làm theo lệnh của công ty nhưng không ngờ tới việc Lục Dĩ Nhiên lại bày tỏ thái độ ghét ra mặt như thế, tất nhiên cũng không thể có thái độ tốt lại.

Quan hệ của hai người rớt thẳng xuống nhiệt độ đóng băng, ai cũng không thèm nhìn mặt người kia.

Mặt mũi Lục Dĩ Nhiên tinh xảo dịu dàng, trước kia đã học múa Trung Quốc nên thân thể mềm mại tinh tế, lúc đi đường đều mang tiên khí nhẹ nhàng.

Mặt của hắn cực kỳ thanh tú, để tóc dài đến vai, thường được buộc hờ bằng dây chun nên mang đến cảm giác mềm mại phi giới tính.

Sau khi debut chỉ lấy diễn xuất làm chủ yếu, những vai như mỹ nam đẹp nhất thiên hạ hắn diễn không cần tốn sức, chẳng ai buồn chất vấn.

Một trong những tạo hình phổ biến nhất là nam giả nữ, không có chút cảm giác không hài hòa nào hết, thậm chí còn đẹp đến ná thở..

Đến nỗi khi kịch bản này xuất hiện, fan khắp nơi đều muốn mời Lục Dĩ Nhiên, có kỹ năng diễn xuất, có ngoại hình, không có lịch sử đen, người xem rất yêu thích.

Người mà ekip chương trình sắp xếp là một vị idol.

Một cậu trai tên Đàm Nghiễn, debut hai năm trước, năm nay mới mười chín tuổi, là một rapper trong một nhóm nhạc nam.

Độ phổ biến của Đàm Nghiễn rất cao, được coi là một trong những rapper nổi nhất nhưng lại thiếu tác phẩm. Antifan và fan cùng tồn tại, ý khen lời chê lẫn lộn.

Cậu ta có tác phẩm gì?

Một bài hát rất được yêu thích nhưng lại là bài hát của nhóm. Đã tham gia hai chương trình giải trí, có nhận làm gương mặt của vài sản phẩm.

Những cái khác… hình như không có.

Loại mắt cao hơn đầu như Lục Dĩ Nhiên chắc chắn sẽ không bằng lòng xào CP với idol mới nổi này, không chừng còn bôi đen chính mình, chỗ được không bù nổi chỗ mất.

Nhiễm Thuật hiểu được suy nghĩ của Lục Dĩ Nhiên nên cũng không tham gia vào.

Một lát sau, Cao Cần đưa Nhiễm Thuật đến khách sạn, từ mai sẽ chính thức quay.

Lúc ngồi trên xe, Nhiễm Thuật hỏi: “Chị bàn bạc xong chưa?”

“Ừm, Lục Dĩ Nhiên không dễ mời nên ekip chương trình cũng thỏa hiệp rất nhanh.”

“Thôi nào, đừng làm to chuyện chứ. Đây là chương trình Tang Hiến đầu tư, không thể đổ bể được.” 

“Nhưng mà có lẽ nhiệm vụ của em ngày mai sẽ rất khó.” Cao Cần đồng tình, nhìn về phía cậu: “Ngày mai là nhóm ba người, em và Đàm Nghiễn sẽ đến nhà Lục Dĩ Nhiên với tư cách khách mời. Em tự tưởng tượng cảnh ba người bọn em ở với nhau trong hai ngày đi.”

Nhiễm Thuật nghe xong mà nụ cười tắt lịm.

Cậu bắt đầu nhớ lại, phí bồi thường vi phạm hợp đồng là bao nhiêu ấy nhỉ?

Thế nhưng đây là chương trình Tang Hiến đầu tư, cậu cũng không thể quậy đến nỗi có tin đồn xấu được.

Cậu nhanh chóng lấy điện thoại ra nhắn tin cho Tang Hiến để tranh công: Anh trai ơi! Anh ơi!!!

X: Anh đây.

R.S: Anh ơi, em kiếm tiền không dễ gì cả, anh phải thương em nhiều vào đó

X: Ừ, anh thương em mà.

R.S: Thương thế nào?

X: [Hình ảnh]

Nhiễm Thuật ấn mở ra, là ghi chú Tang Hiến cài cho cậu: ♥️ rất thích rất thích

Cậu cười, đây là ghi chú Tang Hiến vẫn đặt cho cậu, chỉ là cậu chặn anh nhiều quá nên lúc thêm lại cũng lười đổi.

Sau đó cậu đổi ghi chú cho Tang Hiến thành:  vô cùng vô cùng đáng ghét

***