Sao Đỉnh Lưu Chưa Chia Tay Tôi

Chương 8: Giang Chi, anh xem! Em làm được rồi!

Sáng sớm, Đường Chi đã bị nhạc chuông điện thoại di động của Giang Chi đánh thức.

Cô cau mày, không muốn tỉnh dậy, nhưng tiếng chuông rất ồn, nên cô liền dùng sức xoay người trên giường, thỉnh thoảng phát ra những tiếng động lộp bộp.

Giang Chi cần điện thoại liếc nhìn cô, thấy cô nằm sấp ngủ say, cố gắng lấy gối che đầu ngủ tiếp .

Anh ra ngoài ban công nghe điện thoại. Là người đại diện Hoàng Chiêu gọi tới.

"Cổ họng của cậu thế nào? Còn khó chịu không? Hay tôi từ chối buổi biểu diễn vào ngày mai. Bác sĩ bảo dây thanh quản của cậu có vấn đề lớn, cần phải tĩnh dưỡng, cần khoảng ba năm không cần lên sân khấu hát."

Buổi sáng gió mùa thu mát mẻ, Giang Chi tựa người vào lan can, vẻ mặt vẫn bình tĩnh, nghe xong liền nhíu mày, giọng nói yếu ớt đến mức có thể tan trong gió: "Nếu không hát thì làm ca sĩ làm gì? "

Thấy anh hỏi, Hoàng Chiêu lập tức hăng hái trả lời: "Gần đây, có vài đạo diễn rất quan tâm đến cậu, còn gửi cho anh một ít sách, kịch bản cũng không tồi , cậu có muốn đọc thử không? "

Một luồng gió lạnh lớn tràn vào trong bộ đồ ngủ rộng rãi của Giang Chi, thân thể còn hơi ấm sau khi tỉnh dậy cũng dần dần lạnh đi trong gió mát.

Ánh mặt trời ấm áp chói chang trên gương mặt, nhưng cũng không thể xua đi vẻ lạnh lùng tỏa ra từ trong người anh.

Hoàng Chiêu không đợi phản ứng của anh, căng thẳng gọi tên anh: "Giang Chi?"

  "Cậu có nghe tôi nói không?"

  "Này."

Giang Chi chống tay lên lan can, cúi mặt xuống.

Giọng anh ảm đạm, nhưng anh vẫn kiên định nói: "Nếu em hát đã không hay, diễn lại không tốt. Thì em phải làm sao?"

Hoàng Chiêu muốn nói rằng nếu cậu diễn không tốt, thì cậu có thể tham gia các chương trình giải trí.

Hiện tại không phải Giang Chi đang tham gia chương trình giải trí sao, mặc dù là bị Đường Chi cưỡng ép tham gia.

Nhưng nếu anh ta nói vậy thì cũng chẳng khác gì rắc muối vào vết thương của Giang Chi.

  "Còn chuyện gì nữa không?"

Giang Chi muốn cúp điện thoại.

"Vẫn còn một chuyện."

Hoàng Chiêu do dự: "Cậu và Đường Chi có fan CP."

Sau khi nghe xong lời nói, khóe miệng anh giật giật một hồi, đồng tử tối sầm lại.

"Cái gì?"

Hoàng Chiêu: "... Cũng không có gì, không nhiều fan lắm, tầm một nghìn thôi."

"Muốn công ty ra mặt, đem áp chế bình luận của những fan này xuống không?"

Giang Chi nhấp môi: "Được."

Anh cúp điện thoại đi về phòng, Đường Chi còn đang ngủ.

Khi anh ra ngoài nhận điện thoại, cô liền đổi nằm ngửa ngủ, khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú ửng hồng trên gối, lông mày nhíu lại, cô vô cùng khó chịu với nơi mình đang ngủ.

Anh dời mắt, đi vào toilet rửa mắt, rồi xuống lầu trước.

-

Đường Chi bị đánh thức vì tiếng của đồng hồ báo thức được Giang Chi đặt.

Cô buồn ngủ duỗi người, cố gắng nhìn xem Giang Chi đã tỉnh chưa, nhưng dưới giường không có ai, ngay cả ga trải giường và gối đều đã cất đi, giống như đêm qua anh không hề ngủ dưới đất.

Không thể che được, thói quen sinh hoạt của người đàn ông này rất đáng được khen thưởng.

Khi bước xuống đất, bàn chân nhói đau, cô mới phát hiên chân mình sưng lên vài bọng nước.

Thật là thốn...

Cô quyết định rút lại lời khen khi nãy.

Giang Chi bây giừo vẫn là tên khốn bị trừ ngàn điểm trong lòng cô!

Đường Chi rửa mặt xong, vừa lúc mở của thì nhìn thấy Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt đang cùng nhau đi xuống lầu.

Vào buổi sáng, tổ tiết mục đã chuẩn bị bữa sáng cho mọi người, chỉ có Hạ Thu Thu là có một bữa sáng đầy tình yêu do bạn trai cô ta làm.

Nhan Vô Ưu hâm mộ và ghen tị: "Phó lão sư thật là tốt!"

Thẩm Trác Sắt vội vàng biểu hiện: "Nếu em muốn ăn, anh có thể nấu cho em."

Nhan Vô Ưu giữ lấy anh ta lại: "Một lần là đủ rồi."

Hôm qua, Thẩm Trác Sắt đã nấu cho cô một bữa tối thịnh soạn, mặc dù hương vị ở bình thường, nhưng Nhan Vô Ưu đã rất cảm động.

Cô ấy nắm lấy tay Thẩm Trác Sắt và nói một cách tự nhiên: "Tay của anh là dùng để chơi piano. Về sau en sẽ nấu cho anh ăn!"

Đường Chi cũng hâm mộ Hạ Thu Thu. Cô ấy đã nếm thử đồ ăn mà Phó lão sư đã nấu vào tối hôm qua, và hương vị có thể so sánh với nhà hàng.

Nhưng Hạ Thu Thu được mọi người hâm mộ, nhưng trong lòng không vui chút nào.

Sáng nay, Hạ Thu Thu đã mở danh sách các cặp đôi như thường lệ và rất vui khi thấy CP "Cuối Mùa Thu" của cô ta và Phó Hoàn Chi được1,18 triệu lượt bình chọn.

Đứng vị trí thứ hai là CP "Nhan Sắc" với 150.000 lượt bình chọn.

Đối với vị trí thứ ba "Giang Đường CP" ...

Đồng tử của Hạ Thu Thu co rút lại.

Khi nhóm chương trình thiết lập danh sách này, họ đã thiết lập hai đạo cụ một cách rất quỷ quyệt.

Khán giả có thể gửi hoa hồng cho CP yêu thích của họ, một bông hồng tượng trưng cho +1;

Nếu không thích, cảm thấy phiền phức và cay mắt CP, bạn có thể đập trứng thối. Trứng thối tượng trưng cho -1.

Người dùng thông thường của nền tảng video có thể được thưởng một hoa hồng mỗi ngày.

Thành viên VIP có hai bông hồng và một quả trứng thối.

Thứ hạng của danh sách này sẽ ảnh hưởng đến thời lượng phát sóng các cặp đôi tham gia chương trình.

Các CP "Giang Đường" của Giang Chi và Đường Chi luôn có điểm số âm kể từ khi lập danh sách.

Ngay cả fan của Giang Chi cũng không nhịn được, họ đã mở hội viên VIP vì trứng thối, một số fan não tàn thậm chí còn trực tiếp hỏi chương trình rằng họ phải ném bao nhiêu quả trứng thối thì Đường Chi rời khỏi chương trình.

Đây là lần đầu tiên cuộc đời Giang Chi luôn hoàn mỹ, có một mặt như vậy.

Có thể thấy, thái độ mà khán giả với Đường Chi có bao nhiêu bất mãn.

Nhưng một đêm trôi qua,

Lượt bình chọn đã âm trước đó của Giang Chi và Đường Chi thay vì giảm xuống lại tăng lên!

Ban đầu, là âm 2 triệu lượt bình chọn, chỉ trong một đêm đã biến thành âm 1,9 triệu lượt bình chọn.

Đùng...

Sét đánh giữa trời quang.

Nếu điều này để thêm một thời gian nữa, CP "Giang Đường" có thể hết lượt bình chọn âm,  đuổi kịp hoặc có thể vượt qua lượt bình chọn của cô ta và Phó Hoàn Chi sao?!

Cô ta không ngừng cau mày suy nghĩ, Phó Hoàn Chi thấy cô ta ăn một chút lòng đỏ trứng gà mà hết nửa ngày, mới hỏi:

"Sao vậy? Không ngon sao?"

Hạ Thu Thu cười: "Không có."

Là cô ta không muốn ăn.

Nhưng Đường Chi lại ăn rất nhiều.

Nếu không ăn lát nữa làm sao có sức chiến đấu với Giang Chi?

Dũng cảm lên Đường Chi, không sợ khó khăn!

Khi mọi người đã ăn xong, tổ đạo diễn công bố nội dung của ngày hôm nay.

"Bắt đầu từ trưa hôm nay, đội ngũ chương trình sẽ không cung cấp đồ ăn cho mọi người nữa. Vì vậy, nhiệm vụ sáng nay là mọi người cùng nhau chuẩn bị nguyên liệu để nấu ăn."

"Ở đây có ba nhiệm vụ, Thu Thu và Phó lão sư sẽ chọn trước!"

Các thẻ nhiệm vụ mà tổ đạo diễn đưa ra là câu cá, hái rau và ủ rượu.

Câu cá là một nhiệm vụ dễ nhất, nhưng không ai muốn lưa chọn.

Chưa kể vào những ngày nắng nóng như vậy, ao cá cách biệt thự cũng xa, hoạt động này còn kiểm tra khả năng câu cá.

Sợ nhất là cực khổ ngồi câu cả buổi sáng, nhưng lại câu không được con cá nào.

Hạ Thu Thu và Phó Hoàn Chi nhiệm vụ trông có vẻ nhẹ nhàng nhất đó là ủ rượu, trong khi đó Nhan Vô Ưu và Thẩm Trác Sắt lựa chọn nhiệm vụ hái rau. Nhiệm vụ câu cá đương nhiên rơi vào đầu Đường Chi và Giang Chi.

Đường Chi cầm lấy bản đồ mà tổ đạo diễn đưa cho, tìm kiếm vị trí của ao cá.

Sân sau của biệt thự này, có một sườn núi.

Vượt qua sườn núi, lại đi thêm vài bờ ruộng là tới chỗ câu cá.

Thật xa!

Đường Chi cảm giác được lòng bàn chân của đang đau âm ỉ.

Cùng lúc đó, buổi phát sóng trực tiếp cũng được bắt đầu.

Phòng phát sóng trực tiếp của Đường Chi và Giang Chi luôn có lượng người xem đông nhất, vì có Giang Chi ở đó, tuy rằng người hâm mộ thực sự ghét bỏ mối quan hệ giữa hai người họ, nhưng họ mỗi ngày đều đợi để xem Giang Chi.

Ngay khi bắt đầu phát sóng ngày, mức độ phổ biến đã tăng lên một chút so với trước đây.

Thấy Giang Chi và Đường Chi không có quyền lựa chọn, "Cánh Diều" bắt đầu vì Giang Chi mà bất bình.

[Ahhhhhhhhhhh! Tức chết tôi rồi! Tại sao chương trình lại thế này, chỉ vì một nhiệm vụ không hoàn thành, giờ đến ngay cả lựa chọn cũng không được?]

[Tôi cảm thấy rất đau lòng cho Chi ca. Thời tiết gần đây thì nóng như vậy, hôm qua vừa phải leo núi, đi bộ một đoạn đường dại, hôm nay lại câu cá. Không có hoạt động nào nhẹ nhàng!]

Trước khi rời đi, Đường Chi chưa từ bỏ ý định hỏi tổ đạo diễn: "Chúng tôi phải đi bộ sao?"

Đạo diễn: "Đúng vậy, các bạn phải tranh thủ hoàn thành nhiệm vụ! Nếu không nhận một hình phạt ngọt ngào!"

Đường Chi: "..."

Cô lại nhìn Giang Chi cầu xin sự giúp đỡ.

Giang Chi cầm lấy cần câu cá, nhẹ giọng nói: "Đi thôi."

Đường Chi không còn các nào khác, đành đi theo.

Đây là một biệt thự nhỏ nằm ở ngoại ô, bước ra khỏi sân sau có thể nhìn thấy sườn núi, cảnh vật xanh tươi, phong cảnh có một không hai.

Đường Chi chậm rãi đi theo Giang Chi, giống như nàng tiên cá nhỏ đi trên mũi dao.

Vị trí của vết phồng rộp đặc biệt khó chịu, là nơi chịu lực của lòng bàn chân, trên con dốc này có rất nhiều sỏi đá, cách lòng bàn chân, Đường Chi vừa bước vừa thu lại sức lực, sợ đi mạnh sẽ làm vỡ bọng nước.

Dù cô đã cố gắng hết sức để duy trì tư thế di bình thường, nhưng động tác khập khiễng vẫn khiến Giang Chi cảm thấy kỳ lạ.

"Cô làm sao vậy?"

Đường Chi lắc tay, rất mạnh mẽ đáp: "Không có gì."

Theo lý mà nói, vào thời điểm này anh nên nhìn thấu lớp ngụy trang yếu ớt của cô, nắm tay cô và hỏi cô có chuyện gì.

Nhưng Giang Chi thì không.

Cô nói không sao đâu, nên anh thật sự ngoảnh mặt làm ngơ, không chút để ý đi tiếp

Đường Chi:?

Tại sao người này không chơi theo lẽ thường?

Cô đi được một đoạn thì đau đến mức không theo kịp bước của anh, nghĩ xong liền dừng lại than thở: "Chân em đau quá."

Bước chân của Giang Chi cũng dừng lại.

Đường Chi vì đau mà nhăn mũi, thấp giọng nói: "Đều tại bọng nước!"

Chết tiệt!

Đều tại tên đàn ông kia không biết thương hoa tiếc ngọc.

Chân của tiên nữ làm sao mà mọc mụn nước được, thật không hoàn hảo chút nào!

Đường Chi tức giận quá.

"Vậy thì sao."

Giang Chi đứng yên và nhìn lại cô, giọng điệu đầy xa cách và thờ ơ.

Vốn dĩ Đường Chi còn muốn thuận nước đẩy thuyền, muốn nhờ anh giúp đỡ, nhưng đôi mắt lạnh lùng của Giang Chi như nhìn thấu suy nghĩ của cô, lại giống như muốn nói với cô...

Chẳng lẽ muốn tôi bế cô?

Đường Chi bĩu môi, đẩy anh ra rồi khập khiễng đi về phía trước: "Không có gì!"

Tên tự luyến.

Cô muốn anh bế, thì cô là chó!

Lần này cô cố ý bước nhanh, vừa đi vừa chịu đựng cơn đau.

Tất cả bình luận trên màn hình đều vui sướng khi thấy cô gặp hoạ: [Đúng rồi, tôi không hiểu ngày hôm qua fan CP đó vui vẻ cái gì, không biết có phải fan của Chi ca không, nhưng có thể khẳng định đó là fan của Đường Chi.]

[Nếu như Chi ca có tình cảm với Đường Chi, tôi sẽ phát sóng ăn 10kg hành tại Đại học Thanh Hoa! ]

Trái tim của fan CP đau như bị dao cắt, cái hố hôm qua mình mới vào thì hôm nay sắp bị lấp mất.

Sau khi đi qua sườn núi, đã tới địa điểm câu cá.

Số lượng các cần câu được bằng tổng của hai viên bi mà Đường Chi và Giang Chi bốc được.

Hộp của Đường Chi chứa viên bi số: 1, 2, 3, 4, 9

Còn hộp của Giang Chi chứa những viên bi con lại: 1, 2, 3, 4, 10

Đường Chi trợn tròn mắt: "Vậy nếu tôi rút 9 mà anh ấy rút 10, chẳng phải chúng tôi sẽ phải câu 19 con cá sao?"

Nhân viên công tác Bạch Bạch gật đầu: "Đúng vậy."

"Không câu đủ số cá thì không được phép trở về, nhưng xác suất của xảy ra tình huống này rất nhỏ?"

Nếu hai người thật sự bốc được hai viên có tổng 19, thì tiết mục của chương trình này sẽ bùng nổ.

Tất cả bình luận đều mắng.

[Thực sự xui xẻo, Đường Chi đừng có miệng quạ đen như vậy chứ! Ai có thể câu được 19 con cá? ]

"Nào, bắt đầu bốc thăm thôi!"

Bạch Bạch đưa hai thùng đựng bi tới trước mặt hai người.

Đường Chi chọn được 1 viên bi, trên viên bi là số 2.

Cô kiễng chân đến xem viên bi của Giang Chi.

Trên viên bi viết to số 10.

Đường Chi: "..."

Thật là chàng trai đầy may mắn, xác suất 1/5, vậy mà cũng có thể chọn được viên bi số 10.

"... Đây là may mắn của anh?"

Giang Chi đem viên bi bỏ lại vào thùng, đi lấy cần câu cá, không nghe ra cô đang mỉa mai anh: "Là khá tốt."

Nhân viên công tác Bạch Bạch lại nói: "Chúng tôi cũng đã chuẩn bị một nhiệm vụ nhánh khác. Nếu hai người không câu được cá, thì có thể hoàn thành nhiệm vụ nhánh."

Đường Chi liền hứng thú: "Nếu vậy, đâu cần phải câu cá, chúng ta làm nhiệm vụ nhánh luôn đi."

"Có ba nhiệm vụ nhánh để hai bạn lựa chọn:

Nhiệm vụ nhánh thứ nhất, trong vòng ba phút, xếp hình Tetris. Mỗi lần hoàn thành được một con cá;

*Tetris: Mục tiêu của nhiệm vụ là di chuyển các khối gạch đang rơi từ từ xuống trong kích thước hình chữ nhật 20