Sát Phá Lang - Priest

Quyển 4 - Chương 119: Tương tư

Lòng Cố Quân chợt chùng xuống, giây lát sau y bỗng nhiên ý thức được điều gì đó, hơi ngỡ ngàng cúi đầu nhìn bát thuốc mờ mờ trước mắt.

Y không kinh hoảng thất thố, bởi vì sớm biết sẽ có một ngày như vậy, nhưng nhất thời cũng khó mà hoàn toàn chấp nhận – mỗi người đều biết mình sớm muộn cũng phải chết, song đến lúc nhắm mắt, đại đa số vẫn sẽ không cam tâm tình nguyện.

Trước trú địa Lưỡng Giang hỗn loạn, địch nhân hùng hổ tấn công đã rút lui, mà cảnh báo quân địch tập kích vẫn chưa giải trừ, tiếng còi chói tai vẫn vang vọng khắp nơi, nhưng vào tai Cố Quân, âm thanh ấy lại như một tiếng thổn thức xa xăm.

Thế giới của y mơ hồ và yên tĩnh, mực đen giấy trắng trên bàn vào mắt y, cũng chỉ là hai khối màu lờ mờ.

Cố Quân ngồi bên cạnh bàn không hề nhúc nhích khoảng một khắc, sau đó vô thức cầm chuỗi hạt tiên đế để lại cho y – Kể cũng thật lạ kỳ, Cố Quân ở biên cương lâu năm, lại thường xuyên bôn ba khắp nơi, hằng ngày không tránh khỏi va chạm, dây xỏ hạt châu từng đứt vài lần, nhưng mỗi lần đều không ngoại lệ có thể mất mà được lại, đến bây giờ, dây đã thay ba lần, mà hạt châu chưa mất một viên nào, vẫn lạnh lẽo tụ một tầng hơi nước nằm trên xương cổ tay hơi gồ lên của y.

… Như là cái người thương y lại hại y vẫn luôn dõi theo y.

Cố Quân bị hạt châu bằng gỗ kia cấn, cuối cùng định thần lại.

Y không làm lớn chuyện, lấy kính lưu ly dùng khi khẩn cấp cất trong lòng ra đeo lên, sau đó gập ngón tay gõ nhẹ bát thuốc, làm bát vỡ thành nhiều mảnh. Cố Quân quét mảnh vỡ vào góc nhà, đoạn ngồi vào bàn, mặt không đổi sắc viết một bản tấu và một lệnh điều động, sau đó kêu người đi truyền tin.

Diêu Trấn vừa vặn theo quan truyền lệnh đi vào, ngẩng lên nhìn thấy tròng kính trên mặt Cố Quân, nghi hoặc hỏi: “Sao vậy, Đại soái còn chưa có thời gian uống thuốc à?”

Cố Quân hiện giờ đã đọc thần ngữ rất lưu loát, điềm nhiên trả lời: “Sơ ý đánh đổ bát thuốc – Thôi, khỏi cần sắc nữa, không hề gì, dù mù hoàn toàn cũng trị được đám mũi lõ này.”

Diêu Trấn nghiêng đầu thoáng nhìn mảnh gốm trong xó nhà, trong lòng cứ cảm thấy có thể phải xảy ra chuyện gì, nhưng nghĩ cả buổi cũng chẳng ra, đành phải nói với Cố Quân: “Bên phía chúng ta xảy ra chuyện, chỉ sợ kinh thành lại có biến động.”

Cố Quân “Ừm” một tiếng: “Làm phiền Trọng Trạch huynh gửi một phong cấp triệu đến Bắc cương, gọi Thẩm Quý Bình tới đây một chuyến, ta muốn điều chỉnh bộ thự tứ cảnh, còn có Trần…”

Y nói một chữ “Trần” sau đó ngừng bặt, Diêu Trấn nghi hoặc hỏi: “Ai?”

“Không ai cả.” Cố Quân lắc đầu, “Đi đi.”

Ô Nhĩ Cốt của Trường Canh còn gửi gắm vào Trần Khinh Nhứ, y không muốn phiền nàng phân tâm nhiều.

Chập tối hôm ấy, chiến báo khẩn cấp đưa đến kinh thành, Lý Phong ngay trong đêm phái người đến Hộ Quốc tự lôi cổ Trường Canh về, Tây noãn các lại lần nữa chật ních trọng thần trong triều.

Mí mắt Trường Canh cứ giật liên tục, trên đường về cung luôn cảm thấy đã xảy ra chuyện gì rồi, trong lòng thấp tha thấp thỏm, lúc người khác đưa chiến báo tiền tuyến vào tay, Trường Canh nín thở ngưng thần, một phong chiến báo rất ngắn mà xem tới xem lui bảy tám lần – xác định đây là do Cố Quân tự tay viết, ngắn gọn rõ ràng, từng chữ ngay ngắn mạnh mẽ, chí ít lúc viết bản tấu này, người kia vẫn còn khỏe mạnh.

Trường Canh bấy giờ mới thở phào một hơi, định thần lại, hơi nhắm mắt, nghĩ thầm: “Ta sắp bị chính mình hù chết rồi.”

Y bình tĩnh lại, trong lòng thoải mái theo – cuộc chiến tranh do địch nhân chủ đạo ở vùng Lưỡng Giang này với y mà nói tuyệt đối là một chuyện tốt.

Chiến sự trở nên căng thẳng, nếu bọn Phương Khâm còn dám kêu gào đòi xóa sổ Sở quân cơ, không chỉ Lý Phong, ngay cả trú quân tứ cảnh Đại Lương cũng sẽ không đồng ý, đến lúc đó họ sẽ có nhiều đường hơn.

Kết quả vậy mà là địch nhân thành toàn cho y.

Phương Khâm thì vô cùng phiền lòng, nửa năm qua hắn cả đêm khó yên, dốc hết tâm huyết mới liên kết được đám thế gia công khanh hoàn toàn năm bè bảy mảng, có thể nói là xoay hết mọi đường, cuối cùng giành được một chút thắng lợi mang tính giai đoạn, tiếng hô yêu cầu xóa bỏ Sở quân cơ càng ngày càng cao, Nhạn vương bắt đầu ốc còn không lo nổi mình ốc, trợ thủ đắc lực đều bị sự vụ quấn thân, chỉ thiếu ra sức đánh chó rơi xuống nước – người Tây Dương lại đột nhiên giở quẻ vào lúc này!

Nếu là Đại Lương chủ động xuất kích, họ còn có thể tố An Định hầu “hiếu chiến”, nhưng dạ tập lần này lại là quân địch động thủ trước.

“Xóa bỏ Sở quân cơ,” Lý Phong nhận một xấp tấu sớ từ tay nội thị, “Cắt giảm quân phí, nghiêm tra thương nhân bất lương dân gian chiếm đất đai…”

Trong Tây noãn các lặng ngắt như tờ.

Lý Phong chợt ném xấp tấu sớ xuống đất: “Người Tây Dương còn chưa rút sạch, mà các ngươi đã thay nhau rút củi dưới đáy nồi!”

Phương Khâm cắn răng, nuốt lại một bụng những lời muốn nói, hắn vốn định tiên phát chế nhân, ai ngờ bị Lý Phong chặn trước.

Lúc này nếu còn kẻ nào mắt mù mở miệng, có thể bị chụp mũ tội phản quốc thông địch chứ chẳng chơi.

Ánh mắt Lý Phong chuyển sang Trường Canh: “Còn ngươi nữa, ngươi cảm thấy mình rất oan ức phải không, người khác mới nói dăm ba câu, mà ngươi ngay cả chính sự cũng không thèm quản nữa, chơi trò giận dỗi về nhà với trẫm, ngươi lớn đầu rồi, còn biết chiêu nào khác không? Đường đường Sở quân cơ, từ sáng đến tối quỷ ảnh cũng chẳng thấy mống nào, chỉ còn lại hai kẻ quét rác ở cửa – Lý Mân ta nói cho ngươi biết, ngày mai lập tức cút về Sở quân cơ cho ta! Bằng không ngươi cũng khỏi cần quay lại nữa!”

Đám cốt cán Sở quân cơ quỳ xuống thỉnh tội theo Nhạn vương.

Lý Phong không thèm ngó ngàng tới họ, cứ để cho quỳ, quay sang Đại lý tự khanh: “Giang Hàn Thạch xuất thân Đại lý tự, tính ra cũng là thủ trưởng tiền nhiệm của ngươi, cho ngươi tra cựu án của hắn ngươi liền không hạ thủ được? Tính kéo dài tới tết à?”

Tai bay vạ gió, Đại lý tự khanh không dám hó hé tiếng nào, cùng quỳ chung với láng giềng Sở quân cơ.

Lý Phong lần lượt lôi đầu đám trọng thần ra mắng xối xả, Phương Khâm là thiểu số không có can hệ gì, được Hoàng thượng nói dăm ba câu rồi buông tha – so với Nhạn vương quỳ xuống không cho đứng dậy nữa, thái độ của Lý Phong với hắn cơ hồ là ôn hòa, chỉ nói một câu: “Phương ái khanh, quân Tây Dương lai giả bất thiện, chúng ta cũng không thể do hậu cần mà rơi xuống hạ phong, ngươi quản Hộ bộ, phải quan tâm hơn.”

Phương Khâm không thể làm gì được, đành phải cúi đầu đáp “vâng”, tựa như bị xối một gáo nước lạnh từ đầu đến chân – hắn ý thức được rằng, qua đêm nay, âm mưu mình chuẩn bị thời gian dài sẽ phải hủy trong một sớm.

Sở quân cơ cửa nẻo vắng hoe một lần nữa trở nên bận rộn, lại bắt đầu ngày qua ngày thâu đêm suốt sáng.

Nhạn vương quay về Sở quân cơ làm chuyện đầu tiên chính là dặn mọi người: “Gần đây biên cương căng thẳng, mong chư vị lấy quốc sự làm trọng, có đôi khi uất ức nên chịu cũng phải chịu, dày quá sẽ nứt, uất ức đến cuối tự có đáp đền, nhớ lấy câu này của ta. Bên phía Hàn Thạch huynh chư vị cũng yên tâm, hôm nay Hoàng thượng đã lên tiếng, chẳng mấy hôm nữa, y tự nhiên sẽ bình an vô sự.”

Mọi người lặng ngắt như tờ nhìn y.

Trường Canh tiếp tục: “Trò phong hỏa phiếu không thể chơi nữa, hãy nghĩ xem phải làm thế nào với Long An ngân trang, trước đây ta từng nói phải lấy ba thứ của những người đó – hiện ngân trong tay, đất đai dưới chân, và kẻ sĩ khắp thiên hạ, loại đầu đã nắm chắc, loại thứ hai lung lay gốc rễ, ắt bị phản công, nếu chư vị có thể đứng vững, loại thứ ba… thậm chí đủ các loại sau đó có thể thủy đáo cừ thành.”

Lúc này, có người hỏi: “Vương gia, tấm màn đen hoàng thương lớn nhỏ tham ô, quan thương các nơi cấu kết, còn vén hay không?”

“Lấy chiến sự và quốc kế dân sinh làm chính, nhưng nếu có tiểu nhân khăng khăng chặn đường, cũng không cần bấm bụng chịu, làm tốt việc chư vị nên làm, về phần việc khác… trời sập ta gánh cho chư vị.” Trường Canh phất tay, “Thôi đi làm việc đi, ngày mai cho ta một chương trình.”

Y vừa dứt câu, tựa như một tiếng cam đoan dứt khoát, cả Sở quân cơ, Linh Xu viện, Ban vận hà… Cự cổ nắm giữ rất nhiều tài lực, tân quý trong triều chiếm nửa giang sơn, tất cả đều vây quanh chủ tâm cốt này mà chuyển động đâu vào đấy, mỗi người một việc.

Năm ngày sau, Giang Sung phủi sạch án trên người, quan phục nguyên chức, trú quân Lưỡng Giang phát hịch văn “thảo phạt di khấu, giành lại cố thổ”, trong vòng năm ngày giao hỏa ba lượt với quân Tây Dương, một bước cũng không nhường.

Cùng lúc đó, Cố Quân hạ lệnh điều chỉnh kết cấu trú quân toàn cảnh, trong vòng một ngày phát liền bảy thẻ lệnh, toàn bộ phải lập hồ sơ ở Sở quân cơ, khiến Sở quân cơ hành tẩu thực sự thành “hành tẩu”, lúc đi qua có thể cuốn lên một cơn gió nhẹ.

Vào lúc canh tư, Trường Canh mơ mơ màng màng gục lên bàn chợp mắt chốc lát, ngủ không say – do Ô Nhĩ Cốt, hiện giờ dù y muốn gặp một cơn ác mộng hơi rõ, cũng phải chờ đủ “thiên thời địa lợi nhân hòa”, nếu không cơ bản toàn mấy giấc mơ lộn xộn, tiếng lật sách cách vách hơi lớn cũng có thể đánh thức y.

Ô Nhĩ Cốt danh là tà thần, trong hầu hết tình huống, lúc vừa thức giấc trong lòng y tràn đầy xao động và lệ khí, song hôm nay, tiếng bước chân ngoài cửa đánh thức Trường Canh, y ngồi bật dậy, tim lại đập lộn xộn một cách mù mờ, không nôn nóng như thường ngày, ngược lại vừa hoảng loạn vừa khổ sở, trên tay áo còn dính một giọt nước mắt.

Đúng lúc này, ngoài cửa có người nói: “Vương gia, Giang Nam gửi thư tới.”

Trường Canh bình tĩnh hít sâu một hơi: “Cầm vào đây.”

Vẫn là động tác lớn của Cố Quân – y định tăng binh ở Tây Nam, không nói nguyên do, chỉ báo rõ ràng rành mạch trận địa trú quân, Thống soái, phối hợp quân chủng, đường vận chuyển lương thảo. Trường Canh vội vàng xem xong, không rành bố cục chiến lược lắm, chẳng tìm ra nguyên cớ gì, bèn theo lệ thường xử lý bỏ sang một bên lưu giữ.

Sau đó y mới phát hiện, bên dưới còn đè một phong tư tín của Cố Quân cho mình.

Nói là tư tín, kỳ thực chỉ là một tờ giấy, không đầu không đuôi viết: “Đã lâu không gặp, rất nhớ mong.”

Thư của Cố Quân hoặc phong lưu, hoặc hạ lưu, hoặc là cợt nhả ngầm hay công khai, rất ít nghiêm trang nói một câu “ta nhớ ngươi”, Trường Canh lập tức giật mình một chút, cơn buồn ngủ tiêu sạch, cảm thấy lời trên giấy như hóa thành một mũi tên đâm xuyên ngực, không hề có vật gì giảm lực mà xuyên qua người y.

Y chỉ hận không thể lập tức nuốt lại hào ngôn tráng ngữ lúc trước từng nói, việc quân cơ quân kiếc gì đó ném hết sang một bên, bất chấp tất cả mà đến gặp Cố Quân.

Nhưng điều đó là không thể.

Trường Canh chợt nắm tờ giấy ấy trong tay, lát sau cẩn thận cuộn lại, cất vào hà bao, cố gắng tĩnh tâm, xem kỹ một lần các điều lệ của Long An ngân trang do Sở quân cơ phác thảo, song những chữ viết nắn nót đó ngang dọc trước mắt y, lại không một chữ nào lọt vào mắt, một nén nhang sau, y cơ hồ đứng ngồi không yên.

Trường Canh không chần chừ nữa, cầm áo choàng lên, phân phó: “Người đâu, chuẩn bị ngựa!”

Mọi người thấy y hớt ha hớt hải, cho rằng y có việc gì gấp, vội vàng chuẩn bị ngựa nhường đường, để y một thớt ngựa rẽ bụi mà đi.

Y đến thiền viện Hộ Quốc tự, nơi đây sơn tự vắng vẻ, cửa nẻo đóng kín, gió thu thổi qua làm lá cây bay tung lên, chỉ có một ngọn phong đăng ngoài cửa nghiêm nghị mà đứng đó, ánh lửa hơi chập chờn, bốn bề ẩn giấu một mùi hương thoang thoảng.

Liễu Nhiên hòa thượng vốn đã ngủ, lúc Trường Canh xông vào, kinh văn trên bàn bị gió cuốn vào thổi bay lả tả khắp nơi, Liễu Nhiên đại sư giật nảy mình, trợn mắt há mồm nhìn Nhạn vương đem gió lạnh vào.

Trường Canh đáy mắt hơi đỏ, ngồi xuống hỏi: “Trà, có không?”

Liễu Nhiên khoác thêm tăng y, lục ra một gói trà khổ đinh trong ngăn tủ bằng gỗ cũ nát, đun nước.

Tuy rằng nhà hở gió lùa, chén bát thủng lỗ, nhưng hòa thượng nấu nước pha trà một loạt động tác không nhanh không chậm, lặng yên không một tiếng động, không hề tiếp xúc với ánh mắt y, khói trắng mù mịt bốc lên, không khỏi gợi nhớ tới đám hỏa cơ cương giáp nổ đùng đùng, mau chóng đông thành từng giọt nước trên nóc nhà thấp lè tè, theo xà nhà đặc biệt chậm rãi trượt xuống cuối, nhỏ vào cái bát be bé treo cao, réo rắt “tóc” một tiếng.

Ánh mắt Trường Canh đi theo một vòng quá trình từ hơi nước đến giọt nước, bắt đầu từ bình gốm cũ nát, cuối cùng rơi vào cái bát nhỏ tróc sơn ở góc tăng xá. Trường Canh khe khẽ thở ra một hơi, trái tim nôn nóng như nước sôi chậm rãi trầm xuống.

Liễu Nhiên hòa thượng dùng nước sôi pha một chén trà khổ đinh đặt trước mặt Trường Canh.

Chỉ ngửi thôi cũng cảm thấy đắng.

“Đa tạ.” Trường Canh nhận lấy, bàn tay dọc đường cưỡi ngựa bị gió đêm làm lạnh cóng đã có một chút tri giác, y hớp một ngụm, vừa đắng vừa nóng, tê cả đầu lưỡi, cười khổ nói với Liễu Nhiên, “Mấy ngày nay rối ren quá, trong lòng hơi nóng nảy, không áp chế được Ô Nhĩ Cốt, để đại sư chê cười rồi.”

Liễu Nhiên nhìn y ra dấu: “Người Tây Dương giỏi thừa cơ chui vào, lần này lại chọn một thời cơ không hề tốt, chứng minh họ nhìn như hùng hổ tấn công, kì thực là nỏ mạnh hết đà, Cố soái thống lĩnh tứ cảnh còn thong dong, huống chi một chiến trường Lưỡng Giang hiện giờ? Một khi đường ray dựng xong, hàng loạt người và vật tư đều có thể qua lại Giang Bắc kinh thành chỉ trong một ngày, với lượng tử lưu kim dự trữ của quân ta hiện giờ, nếu vận khí tốt, không chừng trong vòng một hai năm thật sự có thể giành lại hoàn toàn đất đai đã mất, điện hạ cần gì lo lắng?”

Đạo lý nghe đều đúng, chính bản thân Trường Canh cũng biết, nhưng y cứ cảm thấy trong lòng khó chịu một cách khó hiểu.

“Tiểu Tào ở chỗ Đỗ công à?” Trường Canh thấp giọng nói, “Nơi đó hẳn không xa Lưỡng Giang, ngươi thay ta đi gặp hắn… Hay là chờ một lát ta viết phong thư, để Tiểu Tào lĩnh chức trong quân đi, thủ đoạn dịch dung quỷ thần khó lường của hắn, đi theo Đỗ công ngoại trừ làm chân sai vặt cũng chẳng có tác dụng gì khác, không bằng ra tiền tuyến.”

Liễu Nhiên gật đầu, lại ra dấu: “Điện hạ không muốn để Cố soái về kinh, đây không phải cũng vừa vặn là một cơ hội sao?”

Cố Quân là một cái thóp của Nhạn vương, mà cái thóp này chưa bao giờ bị công kích, là bởi vì chiến loạn trước mắt, không ai động được tới Cố Quân – Lý Phong tuy tầm thường, nhưng chưa mắt mù ù tai đến nông nỗi lần thứ hai tự hủy trường thành cho quân địch bao vây. Chiến trường thoạt nhìn mưa máu gió tanh vô cùng nguy hiểm, kỳ thực đối với Cố Quân mà nói, vị tất không phải là một loại bảo vệ.

Trường Canh cau mày uống cạn chén trà khổ đinh, lẩm bẩm: “Mỗi người đều lấy y làm chỗ dựa, nhưng có ai thương y đau bệnh? Ta nhiều lúc nhớ tới, thật sự là…”

Nói đến đây, y lơ đãng chạm tới ánh mắt có một chút thương xót của hòa thượng câm, lập tức kiềm chế cúi đầu cười nói: “Lại lắm lời rồi, ta nên phối thêm ít an thần tán nữa.”

Liễu Nhiên hòa thượng nhận ra y chỉ muốn yên tĩnh một chút, liền không nhiều lời nữa, lấy mõ dưới gầm bàn lên, hơi nhắm mắt lại, chốc chốc gõ một cái, trong tăng xá con con chỉ còn lại tiếng mõ và tiếng nước nhỏ, Trường Canh trong thanh âm này ngồi trên sập nhắm mắt nghỉ ngơi, mãi đến hửng sáng mới cáo từ.

Lúc gần đi, Liễu Nhiên đột nhiên gõ bàn, thu hút ánh mắt Trường Canh, ra dấu nói: “Điện hạ, lần đó khi ngài hội kiến Đỗ công, tiểu tăng may mắn bàng thính, trong lòng có chút việc nghĩ không thông.”

Khóe mắt hơi thâm của Trường Canh run nhẹ, y nhướng một bên mày.

Liễu Nhiên nói: “Điện hạ bảo rằng, lợi ích trên đời cộng lại chỉ to bằng cái bánh, ai cũng muốn chiếm nhiều một chút, điều này vốn không liên quan đến thiện ác, chỉ là cách của một số người muốn chiếm nhiều là thuận thế mà làm, họ có thể vừa thúc cái bánh này to hơn, vừa mở rộng thế lực của mình, loại người này có thể đặt nền móng cho quốc thái dân an, một số kẻ lại là nghịch thế mà làm, chỗ hắn chiếm cứ đã mốc meo, lại còn muốn để nhiều nơi cùng mốc hơn, loại người này chỉ có thể dẫn đến họa hoạn, hiện giờ hơn nửa cái bánh nằm trên tay cựu thế gia môn phiệt, chúng ta cần làm là đập tan cục diện này, cạo sạch từng chút nấm mốc trên giang sơn-“

Trường Canh hỏi: “Sao thế đại sư, có gì không đúng à?”

“Không hề,” Liễu Nhiên lắc đầu, ống tay áo rộng thùng thình theo thủ thế của hắn phát ra tiếng “sột soạt” nho nhỏ, “Chỉ là tiểu tăng đang nghĩ, trong thiên hạ, đâu chẳng là vương thổ, pháp lệnh kích trống dung kim ngày xưa mồn một trước mắt, Vương gia vất vả tiến hành hết thảy, chưa biết chừng một phong pháp lệnh là có thể hoàn toàn thay đổi, các việc đã làm, có thể cũng chỉ là hoa trong gương trăng đáy nước.”

Ngón tay Trường Canh đặt trên bàn gõ nhẹ vài cái, trên mặt không hề dao động, hiển nhiên những gì Liễu Nhiên nói y đã sớm tính đến.

“Đại sư nói đúng.” Y hạ mi mắt tuấn tú, khẽ nở nụ cười.

Khuôn mặt nghiêng ấy lại thật sự giống một tà thần bức người trong đồ đằng.

Tim Liễu Nhiên đập mạnh hai phát, nhất thời miệng lưỡi hơi khô, chớp mắt liền minh bạch – Nhạn vương thoạt nhìn là đang tranh đoạt thánh tâm với thế lực cựu thế gia, ý đồ chân chính đằng sau thật sự là như vậy sao?