Sát Tâm

Chương 5

Không biết có phải do tôi nghĩ nhiều hay không, từ lúc Lâm Tử đến rồi đi, tôi luôn cảm thấy có chút là lạ.

Không, nói đúng ra hẳn là sau khi Lâm Tử nói ra cái câu hôm nay là ngày đó nên đến thăm tôi, tôi bắt đầu cảm giác kỳ quái khó hiểu.

Tôi không nói rõ được loại cảm giác này, chỉ cảm thấy mọi việc xung quanh đều mông lung mơ hồ, rõ ràng tất cả đều đang chân thật tồn tại, nhưng trong mắt tôi lại có chút thật giả lẫn lộn, khi thật khi giả, giống như ảo giác vậy.

Ký ức của tôi cũng trở nên hỗn loạn, không biết có phải do dạo này vẫn luôn mất ngủ hay không, tôi thường xuyên không nhớ ra mình đã làm cái gì, ngay cả ba bữa một ngày gần nhất cũng không nhớ được là mình có ăn hay không, nhưng bụng không đói, hẳn là ăn rồi.

Quả nhiên con người ta vẫn nên ngủ đủ giấc, không thì đầu óc sẽ thật sự có vấn đề.

Hôm nay tôi vốn chuẩn bị đi ngủ sớm một chút, mười giờ rưỡi liền chui vào ổ chăn, kết quả nhắm mắt nằm mãi tới hơn mười một giờ, vẫn không hề buồn ngủ.

Cảm giác không buồn ngủ mà lại muốn cưỡng ép bản thân nằm trên giường ngủ thật sự rất khó chịu, tôi bò dậy định uống hai viên thuốc ngủ, thuốc cầm tới tay, lại cố tình không uống.

Hai ngày trước tôi cũng như vậy, muốn uống hai viên thuốc ngủ để điều chỉnh giấc ngủ, nhưng còn chưa hoàn toàn nuốt xuống đã phun ra.

Cảm giác nuốt thuốc rất khó chịu, nó không giống viên thuốc, ngược lại nó giống như lưỡi dao được hơ qua lửa, trực tiếp xé mở yết hầu tôi, vừa đau vừa nóng.

Như nuốt vào một viên hỏa cầu, thiêu đốt dọc theo một đường xuống tới dạ dày.

Loại cảm giác bỏng rát này, dường như muốn đốt cả người tôi thành tro tàn mới chịu bỏ qua.

Vì vậy tôi lại đem viên thuốc hoàn hoàn chỉnh chỉnh mà phun ra.

Sau khi phun ra, tôi còn cố ý ngó xem lọ thuốc, không hết hạn, không lấy sai thuốc, cũng không biết tại sao cơ thể lại có phản ứng lớn như vậy.

Cảm giác này quá mức khó quên, đến bây giờ tôi nhớ tới vẫn còn sợ hãi không thôi.

Tôi do dự một chốc, bỏ thuốc lại vào lọ.

Không ngủ được thì không ngủ được, vẫn tốt hơn so với bị đau một cách khó hiểu.

Sau khi thả lọ thuốc về chỗ khuất trong ngăn kéo, kim đồng hồ báo thức vừa vặn lướt đến số mười hai, chuông cửa vang lên.

Chuông cửa nhà tôi đã không vang rất lâu rồi, tôi không nhớ rõ âm thanh vốn có của nó có phải là như vầy không nữa.

Im lặng, rồi lại vang lên, trực tiếp nện vào tim người nghe, quanh quẩn lặp lại trong đầu vào đêm khuya như thế này nghe đặc biệt đáng sợ.

Tôi bị dọa đến không dám động đậy, chuông cửa ngừng một hồi, lại vang lên.

Không phải tôi tưởng tượng.

Tôi nhớ ra rồi, chuông cửa trước kia rõ ràng là tiếng lục lạc thanh thúy, không phải âm thanh nặng nề như hiện tại.

Nặng nề đến mức giống như cái thở dài bi ai mà đẫm máu, lại như đang đếm ngược đến lúc trả thù đoạt mệnh, từng tiếng từng hồi văng vẳng bên tai tôi.

Chuông cửa vang lên hai lần, dừng lại một hồi, rồi lại vang lên hai lần.

Đây là cách ấn chuông của Phỉ Nhược Thanh, trầm ổn không gấp, ấn chuông cửa cũng trông vô cùng ôn nhu.

Nửa đêm quỷ gõ cửa, vậy hẳn là anh đã trở lại rồi.

Vừa rồi còn sợ đến cứng người trong nháy mắt tôi thả lỏng lại.

Có lẽ là anh trở về báo thù, báo thù tôi giết anh, vậy thì dễ hiểu rồi, đây là một mối thù huyết nhục mà.

Nhưng so với bị một con quỷ không rõ lai lịch giết chết, tôi càng hy vọng mình có thể chết trong tay anh hơn.

So với tử vong, tôi càng sợ hãi mất đi anh.

Vô luận anh vì cái gì trở về, hoặc lấy bộ dáng gì trở về, tôi đều rất chờ mong, cùng anh gặp nhau lần nữa.

Thời điểm mở cửa, tôi có chút khẩn trương, đại khái là xuất phát từ tâm lý cận hương tình khiếp*, không biết câu đầu tiên nên nói với anh là gì.

*Cận hương tình khiếp: lâu không trở về quê, đến gần quê nhà lại cảm thấy hồi hộp lo lắng.

Ở đây có thể hiểu là đã lâu không gặp anh Thanh nên bạn An lo lắng.

Tôi nghĩ nghĩ không biết anh sẽ dùng vẻ mặt nào nhìn tôi, lạnh nhạt ư? Hay là căm hận?

Chỉ mới tưởng tượng ánh mắt anh nhìn tôi thôi, mà cả người tôi đã hưng phấn đến run lên.

Tôi đẩy cửa ra, còn chưa kịp nói gì, người ngoài cửa đã mở miệng trước: "Anh về rồi đây."

Tôi có hơi ngạc nhiên, mặc trên người Phỉ Nhược Thanh, là bộ quần áo lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, cũng là bộ quần áo mà khi đó tôi giết chết anh.

Nhưng mà tôi không quá rõ có phải là cùng bộ không.

Phỉ Nhược Thanh thích màu sáng, tất cả quần áo trong tủ đều là màu trắng, màu vàng cam, màu kaki, thoạt nhìn đều từa tựa nhau, hồi chúng tôi còn chưa dọn đến ở chung, tôi từng nghĩ sao anh lại không thay đồ gì hết vậy.

Mãi đến sau này, tôi mới phát hiện thật ra là quần áo giống nhau của anh quá nhiều, tôi không phân biệt được.

Nhưng hiện tại anh mặc bộ quần áo này, là bộ mà anh thích nhất, đã mặc nhiều năm nhưng vẫn không bỏ đi.

Tôi từng hỏi anh là tại sao.

Lúc ấy Phỉ Nhược Thanh mỉm cười, nhìn tôi bằng ánh mắt vô cùng âu yếm và ôn nhu, anh nói: "Bởi vì đây là bộ quần áo anh mặc khi gặp em lần đầu tiên, cũng là bộ quần áo anh mặc khi tỏ tình với em đó."

Anh nói bộ quần áo này là bộ đồ chiến của anh, mang đến vận may cho anh, giúp anh bước đến bên tôi.

Anh nói, tôi hất ly caramel latte khi đó, là thần Cupid bắn mũi tên tình yêu.

Sau này tôi đặc biệt muốn hỏi anh, Phỉ Nhược Thanh, nếu anh mặc bộ quần áo này bị em giết chết, anh có còn cảm thấy nó là bộ chiến y mang đến may mắn cho anh không?

Da Phỉ Nhược Thanh còn trắng hơn cả màu quần áo, không trắng hồng, lại có chút trắng xanh quái dị, nhưng lại góp phần giúp anh càng thêm đẹp, là nét đẹp bệnh trạng.

Anh dịu dàng cười, đôi mắt nhìn tôi như đêm đen biển rộng, trầm tĩnh mà ôn hòa, có lẽ ấp ủ sâu trong đó là bão tố, nhưng tôi không nhìn thấy.

Phỉ Nhược Thanh thấy tôi không nói chuyện, duỗi tay nhéo mũi tôi, lặp lại: "Anh đã về rồi đây."

Tay anh vô cùng lạnh lẽo, còn lạnh hơn cả băng, đây không phải là nhiệt độ của người sống, tôi có thể cảm nhận rõ ràng.

Nhưng mà có sao đâu.

Anh là Phỉ Nhược Thanh, sau khi tôi hoàn toàn giết chết anh, anh lại quay về rồi.

"Chào mừng anh về." Tôi cười nghênh đón anh..