Sát Thủ Nữ Vương

Chương 123: Phiên ngoại 17

Vì một tiếng súng làm kinh động tất cả vệ sĩ xung quanh biệt thự đều ập vào khiến cho Lạc Hàn muốn cứu Lạc Vũ cũng trở tay không kịp, nhưng lúc đó loạn suy nghĩ nên cô cũng không nghĩ nhiều

Cô tay bận chân loạn xử lý đám người kia, tuy họ không phải là đối thủ của cô nhưng cũng khiến cô mất một ít thời gian, mà một ít thời gian này cũng đủ để tên Lưu Minh Triết đến gần Lạc Vũ

"Dừng tay" âm thanh vừa rơi xuống, tất cả thuộc hạ đều ngừng lại động tác, ngay cả Lạc hàn cũng vừa giết xong tên trước mặt cũng dừng tay nhìn về phía tên Minh Triết đang di chuyển dao trên người Lạc Vũ, mà lúc này con người bị đặt dao lên người kia tựa hồ không nhận ra, hai mắt khép kín, đầu chân mày nhăn nhúm nói rõ nàng đang chịu phải đau đớn như thế nào

"Thả dao xuống!" lời nói của Lạc Hàn lúc này bề ngoài tuy cứng rắn dứt khoát nhưng trong lòng nổi lên phong ba bao nhiêu chỉ có cô mới hiểu, thế nhưng lời nói của cô lúc này có giá trị sao, dao của hắn lúc này đã cắt lên trên đùi nàng tạo ra một đạo vết máu kéo dài, Lạc Vũ cũng chỉ ngâm yếu ớt một tiếng rồi im lặng

"Bỏ súng xuống!" Lúc này Lạc Hàn không hề do dự thả súng ngắn trên tay, mấy tên thuộc hạ xung quanh có một tên trong đó đưa dao chém ngay tay phải cầm súng của cô, súng ngắn liền rơi xuống đất, máu theo miệng vết thương chảy dọc theo ngón tay chậm rãi rơi trên nền đất, mấy tên thuộc hạ còn lại đem dao kề lấy cổ cô, khống chế cô

"Đau lòng sao? Ngươi có đau lòng bằng ta sao?" tên Lưu Minh Triết lúc này giống như con thú dữ nổi điên, hai mắt đầy tơ máu nhìn chằm chằm Lạc Hàn, kế hoạch chỉ xém chút nữa là thành công, chỉ cần Lạc Vũ nói ra công thức, sau đó hắn sẽ dùng Lạc Vũ khống chế Lạc Hàn nhưng ai ngờ đột nhiên cô xuất hiện phá tan kế hoạch ban đầu của hắn, nhìn theo Lạc Hàn ra ta hung bạo như thế nào, trong lòng hắn biết rõ mấy tên vệ sĩ này không chống được bao lâu, chỉ đành lấy Lạc Vũ làm con cờ cho bước kế hoạch thoát thân

"Tất cả là ngươi làm có phải không?" một câu hỏi không liên quan đến tình hình hiện tại nhưng đối phương đều biết cô muốn hỏi cái gì

"Đúng!"

"Nguyên nhân"

"Chính là cô và nó hại ta mất đi tất cả, cả người ta yêu! Đều là các người hại ta đến bước đường này, đều là các người, đều trách các người!" tên Lưu Minh Triết thét lên, mỗi một câu nói đều giơ quả đấm đánh lên bụng của Lạc Vũ, người sau cũng lên tiếng theo động tác của hắn

"Người ngươi yêu?" Lạc Hàn nắm chặt quả đấm nghiến răng nghiến lợi hỏi

"Phải, là Nguyệt Dạ" Lưu Minh Triết thấy biểu hiện của Lạc Hàn như thế trong lòng cũng hòa hoãn một ít, cũng không động tay nữa

Lời vừa nói ra Lạc Hàn gần như đã xâu chuỗi được tất cả những chuyện xảy ra gần đây và những chuyện của mấy năm trước từ chuyện tin nhắn, tập kích đến chuyện tai nạn giao thông của hai năm trước và cả những bang phái chống đối Lạc gia gần đây đều là hắn làm, cô luôn miệng nói Lạc Vũ ngu ngốc, giờ thì cô biết chính mình cũng ngốc không ít, vậy mà trước giờ không ngờ tới hắn và Nguyệt Dạ là một đôi, cùng đồng mưu với nhau

"Ngươi chỉ vì một người chết là muốn hại chết con của ngươi?"

"Ta phi, ngươi đừng lừa ta, Lạc Vũ căn bản không phải con của ta, món nợ này ta chưa tính với ngươi, giờ ngươi dám ở trước mặt ta nói đến?" nói xong đưa dao cắt lấy dây thừng trói buộc lấy Lạc Vũ

Khi không còn dây thừng cố định, cả người Lạc Vũ rơi vào trạng thái không chống đỡ trực tiếp ngã nhào xuống đất vang lên một tiếng trầm thấp, ngay sau đó hắn đưa chân đạp ngay cánh tay phải của Lạc Vũ khiến nàng đau đến thét lên, muốn đưa tay còn lại ngăn cản chân hắn nhưng căn bản vô dụng, cả mười ngón tay đều bị gãy đến nghiêm trọng, sưng lên như bánh bao mang theo màu tím đen đến chói mắt, tất cả hành động kia Lạc Hàn đều thu vào đáy mắt, lòng cô như bị ngàn cây kim đâm trúng, đều trách cô, nếu như khi xưa cô lý trí hơn một chút, điều tra tỉ mỉ hơn một ít thì cũng không đến bước đường hôm nay

"Dừng tay, mau dừng tay! Nó thật là con ruột của ngươi!" thanh âm mang theo hận ý như muốn giết chết con mồi kèm theo chút run rẫy trước nay chưa từng có, lúc này cô không dám hành động lỗ mãng, chỉ lập lại lời vừa rồi hy vọng hắn có thể niệm tình cha con mà không xuống tay với Lạc Vũ nữa

"Con sao? Ngươi ít gạt người đi! Nó căn bản không phải con của ta!" hắn vừa nói xong trong đầu Lạc Hàn càng khó hiểu, không phải là con hắn, đây rốt cuộc là chuyện gì?

"Đây là bản xét nghiệm AND, tự ngươi xem đi" hắn ném lấy bảng xét nghiệm trước mặt Lạc Hàn

"Tự ngươi làm?" Lạc Hàn nhìn kết quả xết nghiệm, quan hệ cha con là 0,0001%, lòng mang hiếu kì hỏi tiếp, con là do cô sinh, chẳng lẽ ba của đứa nhỏ kia là ai mà cô cũng không biết?

"Là Nguyệt Dạ đưa cho ta"

"Ha ha, thật là một chuyện cười, bây giờ ta mới biết tại sao tiểu Vũ lại ngốc như vậy, thì ra được di truyền từ ngươi" Lạc Hàn khơi lên khóe miệng triều phúng nói ra, cầm tay xé đi bảng xét nghiệm

"Ý gì?"

"Tự ngươi xem đi" nói xong Lạc Hàn vươn tay vào túi áo đem điện thoại ném cho tên Lưu Minh Triết, chỉ hành động nhỏ này cũng làm mấy tên vệ sĩ kế bên toát cả mồ hôi, sợ có sơ xuất gì

Trong điện thoại là hình ảnh cả gia đình hạnh phúc mà người trong hình lại là Nguyệt Dạ, vợ và con hắn, mà thời gian của bức hình là trước khi hắn chết một tháng, vậy có nghĩa là...

Mà nguyên nhân cô có bức hình trên cũng là ở một lần trùng hợp. Trước đó cô vì truy tìm tin tức của Lạc Vũ, rồi lại phát hiện tài khoản ngân hàng của nàng thường xuyên được sử dụng bên Anh, sau đó đích thân cô đến tìm hiểu thì ra là tiểu Vũ nhà cô đưa cho vợ và con của Nguyệt Dạ, cô nghĩ có lẽ đây là cách duy nhất Lạc Vũ đền bù cho hai mẹ con họ, cho nên cô mới có được bức ảnh này

"Bốp" một tiếng điện thoại rơi tan nát, cả người cũng chao đảo ngã ngồi trên đất, sau đó tiếng cười từ nhỏ dần dần lớn lên, thì ra trước giờ hắn bị lừa, bị một tên mang vẻ ngoài mĩ mạo lừa gạt tình cảm, vốn cho rằng họ là hai người yêu thương nhau, chỉ vì hai mẹ con Lạc Hàn Lạc Vũ mà mất đi đối phương, không ngờ, không ngờ hắn lại bị lừa, lừa cả mười mấy năm, cả sự tồn tại vợ con của tên kia mà hắn cũng không biết, lại đi vùi đầu vào nguy hiểm trả thù cho con người phản bội kia, thật là một trò đùa lớn nhất trên thế gian này

Lúc này Lạc Hàn nhân lúc hắn còn hoang man sụp đổ nhanh tay nhanh chân thủ tiêu đi mấy tên thuộc hạ còn kề dao trên người cô, sau đó một cước đá tên Lưu Minh Triết kia bay một đoạn thật xa, lăn vài vòng không đứng lên nổi, bên khóe miệng còn lưu lại vết máu, rồi nhanh chóng bồng lấy Lạc Vũ ỉu xìu trên đất chạy về phía xe hơi đậu ngoài biệt thự

Xe chạy một đường xuống núi, lại xui xẻo là bất chợt một chiếc xe tải từ trong đường nhỏ chạy ra, hai bên cùng đánh tay lái tránh nhau, chiếc xe tải kia trực tiếp đâm vào núi nổ tung, Lạc Hàn nhiều lần đánh tay lái nhưng thắng xe lúc này đột nhiên mất thắng, tiếng xe ma sát với vách đá tạo ra tiếng kêu chói tay rồi mất phương hướng lao thẳng xuống vách núi

Trước khi xe lao xuống vách núi, Lạc Hàn mở dây an toàn trên người Lạc Vũ nhanh tay ôm chặt lấy Lạc Vũ vào lòng

**

Mùi khói nồng nặc xông vào trong mũi khiến Lạc Hàn cau mày tỉnh lại, nhìn người nằm trong lòng vẫn cứ khép mắt không tỉnh, đầu chân mày càng thêm nhíu chặt, vô vội vàng phá cửa xe xông ra ngoài, rất may xe của cô là xe chống đạn được thiết kế rất cứng chắc, tuy rơi xuống vực không đến mức tan nát nhưng sau khi rơi xuống vực cũng nhìn không ra hình dạng

"Tiểu Vũ, tỉnh tỉnh..." Từ sau khi kéo Lạc Vũ ra khỏi xe đến giờ đồ vật nhỏ vẫn một cử động cũng không động, Lạc Hàn dùng tay trái vỗ vỗ lên má gọi nàng cho đến khi cả gò má đều bị vỗ đỏ ửng, người kia mới chậm rãi mở mắt, thế nhưng lời vẫn không kịp nói ra thì một ngụm máu phun ra, khiến Lạc Hàn tay bận chân loạn kiểm tra xung quanh người nàng nhưng không thấy vết thương hở nào lớn, chỉ là những vết thương chi chít do roi gậy tạo thành mà thôi

Trước đó chỉ bị thương nhẹ ở cánh tay phải cô còn có thể bồng lấy nàng đi khỏi chỗ này, bây giờ vì bảo vệ Lạc Vũ trong lúc xe lao xuống vực mà vết thương trên tay phải cũng đau đến lợi hại không cách nào bồng như lúc đầu, nhìn thân thể đầy vết thương của con người bé nhỏ kia, đặc biệt là vết dao trên đùi vẫn luôn chảy máu, nhưng không biết tại sao nàng luôn nôn máu như thế, lúc này tim của cô càng ngày càng gia, tự trách chính mình không bảo vệ tốt đồ vật nhỏ này, thế nhưng giờ không phải là lúc tự trách, cô chỉ đành xé đi ống tay áo bao lại vết thương trên đùi Lạc Vũ, tuy không thể cầm máu nhưng chí ít cũng tránh cho vết thương bị rách ra thêm

Lạc Hàn nhìn xung quanh, hiện tại là giữa trưa, nếu ở lại đây chờ cứu binh sợ là Lạc Vũ chống đỡ không nổi, điện thoại cũng không có, chỉ đành đưa nàng xuống đường lớn thì khả năng được cứu sẽ cao hơn, nghĩ xong Lạc Hàn tháo đi cà vạt trên người cột lấy hai cổ tay của nàng, rồi quàng qua cổ của cô, áo vest thì được cô vòng vào eo của hai người để giữ chặt đối phương rồi nhanh chóng xuống núi

"Tiểu Vũ...tỉnh tỉnh...con đừng ngủ...tỉnh tỉnh đi" Đi được một đoạn đường, người trên thân cứ luôn liên tục ho khan rồi nôn ra máu, làm ướt cả một mảng bờ vai, cô không biết Lạc Vũ bị thương nặng cỡ nào, chỉ biết bây giờ không thể để nàng bất tỉnh

"Tiểu Vũ, cố một chút, chúng ta sắp đến bệnh viện rồi!" Lạc Hàn vội vung đi giày cao gót tăng nhanh thêm bước chân, cũng xem như dùng trạng thái chạy mà hình dung, mặc cho những mảnh ngọn sắc bén của sỏi đá cứa vào chân

"Tiểu Vũ, tỉnh tỉnh...hai mẹ con chúng ta rất lâu không cùng nhau trò chuyện rồi...con không có chuyện gì muốn nói với ta sao?" Lạc Hàn vừa chạy vừa lai động con người trên thân

"Mẫu thân...con...buồn ngủ quá..." một hồi lâu người trên thân lúc này mới chậm rãi mở miệng, thanh âm yếu đến không thể yếu hơn, nhưng mỗi lần mở miệng thì máu bên khóe miệng liên tục chảy xuống góc áo của Lạc Hàn

"Tiểu Vũ ngoan...đừng ngủ....chút nữa ngủ được không?" thanh âm vào thới khắc này của Lạc Hàn đã mang theo run rẫy không thể tả, chưa bao giờ cô gặp tình trạng chật vật như vậy. Lần đầu tiên cô cảm thấy con đường này dài như vậy xa như vậy khó khăn như vậy, trong lòng chua xót cực kì, cô chưa bao giờ hoảng loạn mất khống chế như hiện tại, lúc xưa khi đích thân xuống tay với phụ thân cũng không có loại cảm giác mất mác này

"Ngủ một chút....thôi....một chút thôi!"

"Không được..."

"Một chút cũng không được sao?"

"Ân"

"Nhưng con thật sự....thật sự rất buồn ngủ" Lạc Vũ cảm thấy cơ thể cực kì khó chịu, cảm thấy có dịch thể luôn từ trong miệng liên tục chảy ra ngoài không ngừng, nàng không mở mắt cũng biết mùi tanh mặn này chính là máu, cơ thể khắp người đều đau đớn theo mỗi bước đi của cô

"Tiểu Vũ ngoan, nghe lời mẹ...đừng ngủ....chúng ta sắp tới bệnh viện rồi....con ngoan đi...tiểu Vũ không phải khi xưa rất nghe lời mẹ sao....ngoan....cố một chút nữa...." Tiếng nói mang theo nghẹn ngào, cảm giác ướt át của thân trên để cô biết tình thế của Lạc Vũ không mấy lạc quan, bước chân cũng gia tốc đến không thể nhanh hơn

"Tiểu Vũ ngoan, đừng ngủ, con không phải thích nghe bài "Điều lãng mạn nhất" hay sao, mẹ hát cho con nghe được không?"

"Ân"

"Tựa vào lưng nhau, cùng ngồi trên bãi cỏ

Cùng nghe nhạc và nói về ước mơ

Con hy vọng người càng ngày càng dịu dàng

Người hy vọng con giữ chặt người trong tim

Con nói muốn trao cho người một giấc mơ lãng mạn

Cám ơn người đã mang con đến thiên đàng

Dù cho phải dùng cả đời để hoàn thành nó

Chỉ cần người muốn, con tuyệt đối sẽ không quên

Điều lãng mạn nhất người có thể nghĩ đến

Là được cùng con từ từ trở nên già nua

Dọc đường đời, góp nhặt từng niềm vui và kỷ niệm

Để cho ngày sau còn có thể từ từ ôn lại...

Con có thể nghĩ đến chuyện lãng mạn nhất

Chính là cùng người chậm rãi già đi

Mãi đến tận chúng ta già đến chỗ nào cũng không đi được

Người còn vẫn cứ coi con là bảo bối trong lòng bàn tay

....................."

Lời bài hát cứ lập đi lập lại cho đến khi chạy đến đường lớn nhưng vẫn không tìm thấy được một chiếc xe đi ngang qua, trên người Lạc Hàn lúc này đều là mồ hôi ước đẫm cả người nhỏ trên mặt đường bị ánh mặt trời chói chang chiếu đến bốc hơi như chưa từng xuất hiện, nhưng cô vẫn không ngừng nghỉ chạy về phía trước

"Con có thể kêu người mẹ không? Mẫu thân" đột nhiên Lạc Vũ yếu ớt lên tiếng, vừa nghe xong con ngươi cô trầm đi, cô biết từ lúc chuyện của hai năm trước xảy ra đến giờ Lạc Vũ đều kêu cô mẫu thân, mỗi lần nghe được hai chữ "mẫu thân" này trong lòng cô lại khó chịu trăm ngàn lần, đây là lỗi của cô, là khi xưa chính miệng cô không cho nàng gọi một tiếng "mẹ" kia

"Ân!"

"Tiểu Vũ? Tiểu Vũ?" cảm nhận được hơi thở của người trên thân dường yếu đến không thể nghe thấy, Lạc Hàn dừng lại bước chân ngồi lại bên đường, trong lòng cực độ khủng hỏang, cô đem Lạc Vũ nhắm chặt mắt ôm vào lòng, tay lần nữa vỗ nhẹ lên mặt nàng

"Con không phải muốn kêu ta mẹ sao, con chưa kêu mà, hả?" Lạc Hàn nói xong, má kề má với Lạc Vũ, một hồi lâu người trong lòng mới ưm một tiếng rồi từ từ mở mắt ra, dùng cặp mắt tan rã nhìn theo cô, có trời mới biết tuy nàng mở mắt nhưng tựa hồ cái gì cũng không nhìn thấy, chỉ toàn là một mảng tối đen

"Ưm"

"Tiểu Vũ?" Nhìn theo đồ vật nhỏ muốn đưa tay xuống ống quần nhưng ngọ ngoạy một hồi cũng làm không được, cho nên Lạc Hàn đưa tay vào túi quần, lấy ra một cái hộp nhỏ bé trong đó, vừa mở ra, cả người Lạc Hàn như chết trân tại chỗ, nước mắt đảo quanh hốc mắt tựa hồ không thể kìm được nữa tràn mi mà ra, hình như đây là lần rơi nước mắt đầu tiên từ khi cô bị phản bội tới nay, ngay cả khi phụ thân cô không còn cô cũng chưa từng rơi dù chỉ một giọt nước mắt, nhưng mà hầu như Lạc Vũ luôn là người phá đi mọi giới hạn của cô

"Những lời trước đó con từng nói không phải thật lòng, người....người đừng trách con có được không..." Lạc Vũ lúc này cực kì hối hận lúc đó ở nhà hàng nói những lời kia với cô, nàng sợ bây giờ không nói sau này sẽ không có cơ hội nữa

"Ân, không...không trách!" Lạc Hàn lắc đầu, Thanh âm mang theo nghẹn ngào, cô không muốn nói nhiều để tránh Lạc Vũ nhận ra

"Người khóc?" Lạc Vũ tuy mắt không nhìn thấy nhưng ướt át trên gương mặt nàng có thể nhận ra được, muốn đưa tay lên muốn lau đi nước mắt cho cô nhưng các ngón tay đều bị gãy sưng to không cách làm được

"Con lầm rồi, ta không khóc, chỉ là mồ hôi thôi" cô nhanh tay lau đi nước mắt, giọng nói lạnh đi một ít nhưng không che được tiếng run run

"Ân, là con lầm rồi" Lạc Vũ lần này khơi lên một cái mỉm cười, nàng hiểu rõ mẫu thân, mỗi lần mẫu thân nàng ngượng ngùng đều dùng giọng như vậy nói với nàng, cho nên nàng cũng không phá vỡ lời nói dối kia mà tùy ý phô diễn theo cô

"Nhẫn..." Lạc Hàn vội đem cặp nhẫn trong hộp đặt vào lòng bàn tay của Lạc Vũ

"Cặp nhẫn này là lúc trước....lúc trước con dùng tiền tự mình tìm được đặt làm, thế nhưng...thế nhưng sau đó xảy ra quá nhiều việc...việc cho nên không có cách tặng cho người...khụ....người có đồng ý....ngô"

Lời Lạc Vũ chưa nói hết thì trên bờ môi phủ lên một đôi môi hơi lạnh, tuy chỉ là hôn nhẹ nhưng nàng lại quyến luyến không muốn rời, sau đó Lạc Hàn đem chiếc nhẫn thuộc về mình đặt vào hai ngón tay xưng to của Lạc Vũ nâng lấy tay nàng đeo vào ngón tay của chính mình

"Con...yêu...người!" chỉ ba chữ nhưng cũng đã tốn hết sức lực của nàng rồi. Sau đó nàng cố nâng lấy bàn tay đưa đến trước mặt nữ vương, khi đầu ngón tay chạm đến vật thể cứng lạnh, nhưng đồng thời sức lực lúc này hình như cũng bị rút cạn, hô hấp cũng cùng theo bàn tay kia rơi xuống

Lạc Hàn nhanh tay nắm lấy bàn tay rơi xuống kia áp lên má của cô, bàn tay mang theo hơi lạnh phủ lên gò má mang theo vệt nước mắt kéo dài kéo theo trái tim cô cũng lạnh lẽo theo

"Con không phải muốn mãi mãi cùng ta sống chung với nhau, đi theo ta, yêu ta....bây giờ con muốn nuốt lời sao...con không phải luôn hỏi ta có yêu con không, yêu bao nhiêu sao? bây giờ chỉ cần con tỉnh lại ta sẽ nói cho con biết....có được không....có được không?..."

Lạc Hàn cuối đầu xuống lần nữa hôn lên cánh môi mím chặt của Lạc Vũ, đầu lưỡi nhẹ nhàng luồng vào trong khoang miệng tràn đầy mùi máu tanh, lưỡi của cô quấn lấy lưỡi của Lạc Vũ nhưng mà đối phương lại không có hồi đáp, nước mắt lần nữa không kìm chế được chảy dọc xuống

"Yêu....rất yêu....rất yêu...." một lúc sau tiếng thét dài kéo dài rất lâu, vang vọng cả con đường vắng vẻ, như thú hoang thét lên bi ai giữa núi rừng sâu thẫm nói nó có bao nhiêu thống khổ, bao nhiêu đau đớn

[Trên thế gian này không có gì là mãi mãi trường tồn

Ngược lại nuối tiếc mới làm cho người ta khắc cốt ghi tâm]

Hết phiên ngoại 17

Edit: ban đầu định chương này kết luôn cho khỏe, nhưng trước mắt chưa nghĩ được cái kết như thế nào, cho nên chương sau sẽ kết nha mn, mn muốn HE hay SE nào kaka, vì hiện tại chưa nghĩa ra cái kết cho nên chương cuối sẽ lâu lắm lắm mới ra vì thế mn khỏi hối, hối cũng vậy thôi kaka

Ps hai câu cuối không phải của tui, vô tình xem tivi thấy hay bê vào thôi, cho nên để trong dấu [], về phần ngược tâm Hàn ma ma nói thiệt, sở trường của tui chỉ biết viết ngược thân, ngược tâm hay ngọt gì gì đó là hoàn toàn không biết viết, viết như thế này đã quá sức rồi không thể cao hơn được nữa, cho nên mn đừng đặt niềm tin lớn vào tác phẩm này

Kế tiếp nói về vấn đề ngốc manh của Lạc Vũ, kì thực nàng ngốc là do nàng sinh thiếu tháng mấy phiên ngoại trước co nói, nhưng một phần trong đó cũng được di truyền từ Hàn ma ma và tên tra nam kia, về phần tui chưa cho Hàn ma ma xử tên kia là do Hàn ma ma chỉ muốn cứu Vũ Thụ trước, dù sao chân tướng cô củng biết rồi, người muốn chạy khỏi tay cô thì hơi khó, đặc biệt tui chưa lợi dụng ổng xong hè hè

Về phần chiếc nhẫn nói trước luôn, đôi nhẫn này là hai năm trước Vũ thụ mua rồi, vào cái hôm bị đập trong bồn tắm sau đó định đem nhẫn định tặng cho Hàn ma ma nhưng sau đó ở hành lang gặp Hàn ma ma cho nên Hàn ma ma tưởng nàng nghe lén á, kì thực là nàng chỉ muốn tặng nhẫn thui

Còn về Hàn ma ma khóc tui nghĩ cũng là lúc thôi, trước đó Vũ thụ bị tai nạn xe nằm trong bệnh viện gần chết cô chỉ đỏ ửng hốc mắt tại vì chưa từng thấy cảnh bết bác của nàng, bây giờ tận mắt thấy được không khóc mới lạ

Cuối cùng: chúc mọi người ăn lễ vui vẻ

Xin ý kiến: ai muốn Lạc Vũ chết giơ tay (tui: giơ tay một phiếu)