Sát Thủ Ở Rể

Chương 15: Chương 15

Đó là dấu ấn kí có hình con mãng xà hai đầu thè lưỡi nhìn rất ghê rợn.

Cô ta nhớ tới người đã cứu sống mình, nhưng do lúc di dời đến nơi khác, Hiroko không cẩn thận đã làm mấy dấu của người đàn ông đó.

Nhưng thế nào lại vớ phải một tên tay sai của lão Sasaki, trên cổ tay của hắn ta cũng có ấn kí y hệt với người đã từng cứu sống cô.

Vì trước đó không nhận ra diện mạo của người đàn ông đó, giờ lại gặp một người có ấn kí giống hệt nên đã nhận nhần người đó là ân nhân, theo chân về nơi hắn ta sinh sống.

Sau đó Hiroko được người của Sasaki đào tạo thành một nữa sát thủ, làm những gì mà lão ta yêu cầu.

Đến giờ có người nhận là ân nhân, cô ta mới sững lại.

Hoá ra từ trước đến giờ lão ta đều coi cô là một quân cờ, muốn đặt cô ở đâu cô đều chém giết ở đó.

Không những thế, lão ta lại muốn cô đối đầu với ân nhân đã từng cứt vớt mình ra khỏi cửa tử, đã vậy lão còn nhồi nhét những kiến thức sai lệnh về thế giới bên ngoài.

"Là anh đã cứu tôi sao?" Hiroko nghi ngờ, vẫn không tin vào sự thật trước mắt: "Ngày đó chính anh đã cứu tôi thoát khỏi lưỡi hái của tử thần?"

Hiroko dường như bị sự thật vả vào mặt, trong lòng cảm thấy bối rối vô cùng.

Lucas hừ một cái: "Ngày đó vác cô lên vai nặng muốn chết.

Không ngờ sau hơn năm tháng không gặp lại cô, cô đã gầy đi mấy chục cân liền."

Lúc này Hiroko mới biết, ấn ký mãng xà trên cổ tay Lucas đại diện cho thế lực diệt vong.

Còn nếu như ấn ký ấy ở trên lưng, thì người đó cầm đầu thế lực diệt vong, có thể đứng trên tất cả để ra lệnh sát hại những tên buôn bán làm ăn phi pháp, hoặc thấy tên nào chướng mắt, có hành vi không mấy trong sáng với thiếu nữ, ngay lập tức cho kẻ đó một vé xuống âm phủ không mất một xu nào.

Huyết Ảnh nhịn cười, sau đó táng một cái rõ đau vào đầu của Lucas: "Chú nhiều chuyện vừa thôi.

Giải quyết mấy cái xác kia đi rồi về.

Tôi buồn ngủ lắm rồi."

Lucas mếu máo muốn khóc, nói: "Còn cô ta thì sao?"

Huyết Ảnh đứng thẳng người, hai tay đút túi quần, ngẩng mặt lên nhìn ánh trăng sắp bị đám mây đen nuốt chửng.

"Thả cô ta đi! Có như vậy cô ta mới tìm được ra kẻ thù."

Nghe vậy Lucas bèn thả Hiroko, sau đó lặng lẽ lấy chiếc xẻng cũ kỹ gác ở một căn nhà nhỏ đổ nát cạnh ngôi nhà cổ kia, đào một cái hố thật lớn dưới gốc cây rồi chôn tập thể những tên Samurai chết như ngả dạ trên mặt đất.

Hiroko sau khi được thả ra, cô khó nhọc đứng dậy do toàn thân bị tê cứng.

Liếc mắt nhìn về phía người đàn ông đeo mặt nạ thằng hề, cô ta khẽ hắng giọng, nói nhỏ một tiếng.

"Cảm ơn."

"Không cần khách sáo!"

Nói xong Huyết Ảnh xoay người rời đi, sải bước chân trên con đường đất gồ ghề.

"Lão đại." Hiroko buông lời gọi Huyết Ảnh một tiếng.

Huyết Ảnh dừng lại bước đi, lưng đối với với Hiroko.

Cô ta bối rối không ngừng căn môi, sau cùng cũng chịu nói ra: "Lão đại, cho tôi theo cùng..."

Ngậm ngừng vài giây, cô ta nói tiếp: "Là do tôi có mắt không nhìn thấy núi Thái Sơn.

Suốt năm tháng qua hầu hạ cho kẻ thù mà không biết.

Tôi muốn làm lại cuộc đời để trả thù, mong ngài chiếu cố cho tôi."

Huyết Ảnh hơi nghiêng người, ngoảnh mặt lại nhìn về phía Hiroko.

Hiroko dường như đoán được điều gì đó, cô ta tiếp tục nói: "Ngài yên tâm! Tôi không bao giờ có khái niệm đâm sau lưng ân nhân của mình.

Có trời làm minh chứng, nếu sau này tôi ra tay với lão đại, tôi chết không nhắm mắt, linh hồn chết oan của dòng tộc Mochika không được siêu thoát."

Huyết Ảnh lắc đầu, xoay người rời đi.

Trước khi đi hắn ta không quên buông bỏ một câu.

"Đừng ở đó nói lắm lời.

Mau phụ Lucas một tay, chôn đám Samurai vô dụng này đi."

Dường như đây là cái lắc đầu tượng trưng cho lời đồng ý của Huyết Ảnh, Hiroko quỳ gối, đầu đập xuống mặt đất đúng mười cái.

"Cảm ơn lão đại đã chiếu cố."

Sau đó cô ta vui vẻ đứng dậy phủi quần áo, sấn đến phụ Lucas chôn đám thi thể.

Huyết Ảnh bước lên xe, tháo chiếc mặt nạ thằng hề xuống.

Sau đó rút từ trong bao một điếu xì gà, châm lửa đưa lên miệng rít một hơi thật dài, sau đó một làn khói trắng đục từ trong khoang mũi phun ra bên ngoài.

"Rốt cuộc bên trong căn nhà cổ có cất giấu gia tài gì quan trọng mà ông nội lại cân nhắc mình phải đến đó tìm lại bằng được?"

Hắn ngả tấm lưng mệt mỏi về phía sau, hai tay gác sau gáy, đôi mắt phượng hoàng chợp động vài cái sau đó nhắm nghiền lại với nhau.

Trong bộ não của hắn tái hiện lại không gian, vị trí cùng với đồ vật được bày bố trong căn nhà cổ kia, từng chi tiết đều hiện rõ.

Hắn đang muốn tìm kiếm trong ký ức để thấy được điểm bất thường trong căn nhà nhưng không tìm được thấy căn cứ bí mật nào.

Ngoài chỉ có bàn thờ tổ tiên ra, thì mọi thứ xung quanh không có bất kì điều gì bất thường.