Sau Khi Bị Bắt Chơi Tình Nhiều Tay, Tôi Bỏ Chạy

Chương 16

Đỗ Hữu nói: "Tiêu Điền Điền muốn đi, tôi phải theo cậu ta."

Trợ lý Tiêu nghe hết hồn.

Cái gì? Lý do tổng tài ra nước ngoài là vì theo đuổi Tiêu Điền Điền?

"……"

Nhưng mà, Tiêu Điền Điền là ai?

Không lâu trước đây, trợ lý Tiêu tuy rằng đã gặp Tiêu Điền Điền rồi, nhưng cũng không đem tên gắn lên người, chỉ cho rằng tổng tài nhà mình lại tìm được người yêu mới.

Thẩm Thần nghe thấy lời này thì sững người tại chỗ.

Từ lúc chia tay với Bạch Việt, vốn hắn định đi tìm Tiêu Điền Điền đòi quen lại.

Nhưng mà mấy ngày nay bận quá, không thể dời ra đi tìm người được.

Bây giờ thì hay rồi, người kia vậy mà muốn gạt mình lén trốn đi.

Tấu xong một khúc jazz, ban nhạc đang xướng thêm một khúc nhạc nhẹ.

Nhưng nhạc thì đúng là nhẹ đó, nhưng nhẹ hơn nữa cũng không thể khiến đầu của Thẩm Thần bớt nặng được.

Tiệc rượu tiến hành được một nửa, mười phút sau Thẩm Thần còn phải đi lên sân khấu phát biểu.

Nhưng nghe thấy tin này, Thẩm Thần dù một giây cũng không chịu được nữa, dứt khoát xoay người đi ra cửa.

Còn đi chưa được mấy bước, Thẩm Thần lại vòng trở về, "Sân bay nào?"

Sau khi nghe được câu trả lời, Thẩm Thần vội vàng rời đi.

Đỗ Hữu nhìn theo bóng đối phương biến mất sau cửa, hỏi trợ lý Tiêu: "Cô biết anh ta muốn đi đâu không?"

Trợ lý Tiêu vững vàng đẩy mắt kính, "Xem tình hình, chắc là muốn đuổi theo Tiêu Điền Điền."

Gì cơ?

Đỗ Hữu ngẩn ra, cũng đuổi theo.

Tại sao còn muốn theo Tiêu Điền Điền, chẳng phải lúc trước đã nói rõ rồi sao?

Đi đến chỗ rẽ của sảnh, vừa lúc thấy Thẩm Thần và trợ lý Đổng đang nói chuyện.

"Thẩm tổng, tiệc rượu muốn bắt đầu tới nơi rồi, anh còn đi đâu?” Trợ lý Đổng ngăn Thẩm Thần lại.

"Tránh ra."

"Tiệc rượu lần này còn dính tới thể diện của công ty, chủ tịch cũng dặn dò nhất định phải làm cho tốt.

Người của mọi tầng lớp đều tới, nếu anh không ở, không phải là cho người khác chế giễu sao?"

"Cậu đang ra lệnh cho tôi?" Thẩm Thần nhíu mày.

"Tôi không có ý này." Trợ lý Đổng sắp khóc tới nơi rồi.

Chủ tịch không ở, phu nhân cũng không ở.

Thẩm tổng thì muốn đi là đi, một trợ lý quèn như cậu ngăn sao nổi.

Vừa ngẩng đầu lên, thì thấy Đỗ Hữu đang đi tới, lắp bắp nói: "Đỗ tổng……"

Nếu có bạn bè trong giới ở đây, chắc là Thẩm tổng sẽ bình tĩnh lại chút phải không?

Thẩm Thần nghe tên người, mới biết thì ra Đỗ Hữu theo mình lại đây, quay đầu nhìn.

Đỗ Hữu: "Anh muốn đuổi theo Tiêu Điền Điền?"

Vẻ mặt Thẩm Thần phức tạp, không biết nên trả lời thế nào.

Đối phương có lòng báo tin cho mình, mà mình lại quăng người ta qua một bên không ngó ngàng tới.

Đỗ Hữu không giống với Bạch Việt, cậu ta là người đứng ngang hàng với hắn, cũng là người đàn ông đứng trên đỉnh.

Chỉ cần không liên quan đến Tiêu Điền Điền, đối với những người này Thẩm Thần luôn có sự tôn trọng nhất định.

Càng không nói tới việc người đàn ông ưu tú thế này lại thích thầm mình.

Nhưng Thẩm Thần là người thích sự rạch ròi, hắn không thích chơi trò mập mờ.

Nếu đối phương chủ động tiến tới, thì hắn chỉ có thể nói tôi xin lỗi.

"Đúng vậy, xin lỗi."

Nghe thấy hắn nói lời khẳng định, Đỗ Hữu càng mê mang.

Thì ra bài giảng về thế giới song song của anh không có tác dụng.

Chuyến bay của Tiêu Điền Điền sắp cất cánh rồi, không thể lãng phí nhiều thời gian hơn nữa.

Thẩm Thần xoay người một cách quyết tuyệt, tiếp tục đi ra ngoài.

"Từ từ, Thẩm tổng!" Trợ lý Đổng còn muốn nhào tới, lại bị người ta túm cổ áo lại.

Ánh mắt Thẩm Thần sáng như kiếm, "Dù có chuyện gì xảy ra, ngay cả khi trời sập xuống thì cũng không quan trọng bằng cậu ấy.

Nếu cậu không muốn bị đá ra khỏi công ty thì ngậm cái miệng lại đi."

Ý? Đây là đang quay phim thần tượng sao, mình là vai ác hả?

Trợ lý Đổng ngây người, trơ mắt nhìn tổng tài nhà mình đi vào thang máy.

Ở sân bay quốc tế.

Tiêu Điền Điền cảm giác được điều gì đó, liền quay đầu nhìn cửa sổ.

Mưa phùn li ti, cuồn cuộn không ngừng mà rơi xuống.

Mây đen giăng đầy trời, bởi vì do trời mưa nên chuyến bay bị hoãn lại.

Cậu kéo rương hành lý, đôi vai gầy yếu cõng hai cái ba lô to, một mình một người đứng ở cửa vào.

Cậu há miệng thở ra khói trắng, trời hôm nay đúng là rất lạnh, nhưng cậu chỉ mặc mỗi bộ đồ ngắn tay.

Tại sao còn muốn nhìn lại? Chẳng lẽ cậu lưu luyến cái nơi có kỷ niệm không mấy vui sướng này sao?

Tiêu Điền Điền lắc đầu, tiếp tục đi về phía trước.

Người kia đang chờ cậu, chỉ cần ngồi lên máy bay, chờ đợi cậu là những vui vẻ tươi sáng ngày sau!

Ở bên ngoài sân bay quốc tế, Thẩm Thần xuống xe, dù cũng không cầm mà gấp gáp chạy ra ngoài.

Đỗ Hữu ngồi ở xe phía sau, thấy hắn xuống xe, cũng xuống theo.

Hệ thống không hiểu ký chủ đang tính toán cái gì trong đầu, trong lòng lại lo sợ bất an.

Hay đi theo Thẩm Thần cướp tiểu thụ…… Thôi quên đi, không có khả năng.

Làm ơn, chỉ cần không cần làm trò lôi Thẩm Thần đi trước mặt tiểu thụ thì cái gì hệ thống cũng chấp nhận được hết.

Khi Đỗ Hữu đi vào sảnh lớn của sân bay, thì đã không thấy bóng dáng của Thẩm Thần đâu cả.

Anh quét một vòng, giống như là phát hiện cái gì, kiên định đi về phía đó.

Hệ thống nheo mắt lại, xoa mắt, rồi mở ra nhìn tiếp, nhưng mà có thấy cái khỉ gì đâu.

Sau đó thấy ký chủ đi vào một quán trà sữa, "Cho một ly trà sữa, cảm ơn."

Hệ thống: Á à, thì ra anh chỉ muốn chạy tới sân bay uống trà sữa!

Đương nhiên không phải.

Lúc đầu Đỗ Hữu không tính theo đâu.

Nhưng anh muốn xác nhận một chút xem Thẩm Thần có thể thành công ngăn Tiêu Điền Điền đi không thôi, nếu hai người có thể hợp lại, vậy thì anh không cần phải ra nước ngoài, cả nhà đều vui.

Chờ trong chốc lát, anh thấy Thẩm Thần hình như là không tìm được Tiêu Điền Điền, từ cửa bên kia chạy ngược về.

Trà sữa đã được mang lên, Đỗ Hữu cầm lấy hút cái rộttttttt ~

Ngẩng đầu nhìn lên.

Tiêu Điền Điền đang đứng ở hành lang trên tầng, đỡ lan can thở dài.

Không phải ở trên kia sao.

Tiêu Điền Điền cũng không biết vì sao mình lại đi nhìn cửa lớn sân bay, chẳng lẽ là mong đợi có người tới tìm?

Cậu tự giễu mà lắc đầu, xoay người muốn đi.

Mà trong một khoảnh khắc lại nghe thấy có người đang gọi tên mình, giọng còn có chút quen thuộc.

"Tiêu……"

"…… Điền điền!"

Bước chân cậu dừng lại.

Người nọ lại gọi thêm một lần, giọng càng gần hơn.

Cậu tin chắc có người đang kêu tên mình, chậm rãi quay đầu lại.

Ánh vào mi mắt chính là bóng dáng của người đàn ông kia.

Một thân tây trang, đầu vai bị nước mưa làm ướt nhẹp.

Đầu tóc rõ ràng đã được tạo kiểu tốt nay đã rối tung lên, còn thở gấp, như là chạy một đường tới đây.

Tiêu Điền Điền kinh ngạc mà mở to hai mắt, đây là lần đầu tiên cậu thấy bộ dạng chật vật như vậy của Thẩm Thần.

Vì sao? Là vì đuổi theo cậu sao?

Cậu bất giác có chút rung động.

Nhưng chút rung động này vừa loe ngoe lên đã bị chặn lại.

Người này thương tổn trái tim cậu sâu như vậy, cậu tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ.

Thẩm Thần điều chỉnh lại hơi thở: "…… Không cho đi."

Khóe miệng Tiêu Điền Điền nhếch lên: "Dựa vào đâu, anh nghĩ anh là gì của tôi?"

"Anh không cho em đi đâu hết." Thẩm Thần tiến lên, một tay ôm người vào lòng, "Em không được ra nước ngoài, ở lại bên em được không?"

Tiêu Điền Điền muốn đẩy Thẩm Thần ra, nhưng thân thể lại không có sức.

"Anh đã chia tay với Bạch Việt rồi, sau này cũng sẽ không gặp lại cậu ta nữa." Thẩm Thần khẩn cầu, "Anh sai rồi, cho anh thêm một cơ hội được không?"

Đây cũng là lần đầu tiên Tiêu Điền Điền nghe Thẩm Thần yếu thế trước mặt mình, bất giác có chút mềm lòng.

Nhưng nhớ tới những uất ức mình đã chịu, nhớ tới việc hắn xem mình như thế thân mà lúc lạnh lúc nóng, nhẫn tâm nói:

"Muộn rồi.

Tôi cũng không muốn chịu đựng nữa, tôi cứ thành thật rồi bị anh xoay như chong chóng."

"Anh hiểu……"

Lông mi Tiêu Điền Điền khẽ run, "Không, anh không hiểu.

Tình cảm của một người còn cứng chắc hơn cả kim cương, nhưng một khi vỡ rồi thì có cố thế nào cũng không thể dán về nguyên dạng được nữa."

"……" Thẩm Thần đúng là không hiểu rõ, nhưng đại khái biết đối phương đang từ chối mình, "Trừ phi em đồng ý với anh, nếu không anh sẽ không từ bỏ."

Cách đó không xa, Đỗ Hữu hút một ngụm trà sữa, nhai trân châu.

Mấy câu này trích từ đâu ra ấy nhỉ.

Tóm lại, lúc Thẩm Thần vừa đấm vừa xoa, Tiêu Điền Điền rốt cuộc cũng mềm lòng.

Tay buông hành lý xuống, nhẹ nhàng ôm lấy bả vai người đàn ông.

Nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống một dòng nước mắt.

Đỗ Hữu thấy Thẩm Thần thành công, trà sữa cũng uống hết rồi, nên xoay người rời đi.

Có lẽ đây chính là tình yêu đích thực.

Hơn nữa anh cũng không cần ra nước ngoài, thật vui quá đi.

Hệ thống: Không còn từ nào để nói.

Cho nên ký chủ yêu quý ơi, rốt cuộc anh đến đây làm gì?.