Sau Khi Bị Cấp Trên Của Vợ Trước Cặn Bã Đánh Dấu

Chương 28: 28 Phu Nhân

Một đêm kia, Tống Chân trở nên cực kỳ hỗn loạn.

Đầu óc rối loạn, trên người cũng cảm thấy không được ổn......

Lúc ấy cô đã bật khóc, nhưng không phải kiểu khóc thương tâm, trong mắt chứa nhiều nước mắt là bởi vì tiếp xúc của Trúc Tuế, áp chế không được.

"Được."

"Không được."

Đây là hai câu cô nói thầm, lặp đi lặp lại trong lúc lăn lộn trên giường.

Nhưng cô không xác định Trúc Tuế có nghe được hay không, bởi vì phản ứng của cô rất lớn, ý thức lại mơ hồ.

Cô cảm thấy, động tác của mình luôn tương phản với lời nói trong miệng, lại còn rất chủ động......

Trằn trọc gần như cả đêm, cô bị mùi hương bạc hà bao bọc hoàn toàn, cũng không biết từ khi nào, đầu óc choáng váng dần dần bình tĩnh trở lại.

Trúc Tuế ngẩng đầu nhìn cô, đối phương mặc quần áo chỉnh tề, chỉ là trên vải áo ngủ có chút nhăn.

Phải, cũng do nó bị cô đưa tay ra túm lấy quá nhiều lần, bị cô vò nát.

Khi Trúc Tuế đến hôn cô, cô không thể từ chối.

Dường như bị hôn quá nhiều, khiến cô vừa thấy người kia cúi mặt xuống, theo bản năng liền tự động hé môi ra nghiêng đón......

Trúc Tuế dùng chăn bọc lại và ôm lấy cô, cô nếm ra vị mặn nhàn nhạt, mãi sau mới nhận ra......

Nước mắt bởi vì nhận thức sự tình lại chảy ra, Trúc Tuế thở dài.

Hơi thở nóng bỏng phất qua gò má, chỉ nghe được người kia lầm bầm, trong giọng nói tràn đầy bất lực.

Lại có lẽ, còn pha thêm chút sủng nịch, kêu lên, "Chị à......"

Hai bên má bị nâng lên, mới vừa dứt khỏi môi một chút, lại tiến tới hôn sạch mấy giọt nước mắt của cô......

Đem những giọt nước mắt vô thức của cô nuốt xuống, ở trên má cô lưu lại mùi hương bạc hà.

Đêm nay Tống Chân có vẻ mệt, ngủ rất say.

Trúc Tuế không rời đi, sợ nửa đêm cô lại bị giống vừa rồi, cách tấm chăn mỏng đem Tống Chân ôm vào trong ngực, cửa sổ đóng chặt, phóng ra một lượng pheromone của bản thân, vây Tống Chân ở trong đó, nhẹ nhàng, thư giãn......

......

Ngày hôm sau, may mắn Tống Chân không phải đối diện với nó, bởi vì so với xấu hổ, thì cơ thể của cô lại bị lên cơn sốt nhẹ.

Không phải dạng sốt nhẹ đặc thù của kỳ động tình, mà thật sự bị bệnh.

Ban đầu Trúc Tuế không chú ý, nghĩ rằng, đó chỉ là phản ứng đặc thù của kỳ mẫn cảm, nhưng kế tiếp, nhìn thấy trạng thái của Tống Chân không đúng, vươn tay sờ trán, kiểm tra nhiệt độ, lập tức thở dài một hơi.....

Trận sốt nhẹ này kéo dài hai ngày, Tống Chân mới có thể từ trên giường ngồi dậy trở lại.

Trúc Tuế đã chăm sóc cho cô hai ngày.

Mà lần đầu của kỳ động tình, rốt cuộc cũng trôi qua.

Hai ngày sau, vẫn cảm thấy thẹn thùng.

Thậm chí còn trốn tránh Trúc Tuế, nói chuyện không dám nhìn thẳng vào mắt cô ấy, cũng không dám hỏi, không dám hỏi chuyện buổi tối với ý thức mơ hồ kia xem, rốt cuộc bộ dạng của cô là gì, mà Trúc Tuế lại phải dùng tới phương pháp.....!đó......

Kỳ thật, dấu vết trên cơ thể có thể có một ít phản ứng với bên ngoài.

Đặc biệt pheromone của Alpha đã thẩm thấu vào cơ thể, chỉ cần thực tâm cảm nhận một chút sẽ thấy.

Mấy nơi trên thân thể được chăm sóc nhiều lần, vẫn còn cảm giác mát lạnh.

Mà mấy chỗ khác trên thân thể không có được cảm giác đó.

Xấu hổ, thật sự quá xấu hổ.

Cảm thấy hổ thẹn, quá hổ thẹn!

Cô tránh Trúc Tuế, trái lại, Trúc Tuế vẫn rất thoải mái và hào phóng.

Đại khái biết da mặt của cô mỏng, không ở phương diện này nói lời đùa bỡn, im lặng không hề nhắc tới.

*

Việc thành lập tổ hai của khoa Tuyến tố, có một tuần để chuẩn bị.

Trúc Tuế báo cho Tả Điềm nói cô sinh bệnh nên xin nghỉ.

Phía bên kia Tả Điềm nghĩ đến Trình Lang, liên tục nói Tống Chân nên nghỉ ngơi nhiều hơn hai ngày vào.

Viêc dọn dụng cụ, tư liệu, chuyển một lượng thuốc lớn và mấy thiết bị, dụng cụ nhỏ nhặn đến khoa tuyến tố, một mình Tả Điềm có thể chỉ đạo hai thực nghiệm viên nam khoẻ mạnh, để cho họ làm hết.

Thực tập sinh năm ba họ Trần kia, đã quyết định gia nhập vào tổ hai của khoa Tuyến tố, nói đã tính xong rồi, năm tư sẽ thực tập ở tổ hai.

Về sau, khi lấy được bằng tốt nghiệp của trường đại học quân y, sẽ chính thức tiến vào làm việc ở đây.

Hồ sơ tổ chức của Tống Chân, Tả Điềm và đàn anh Tào Phàm, đều được chuyển đến bộ phận khoa Tuyến tố của viện nghiên cứu.

Dọn đồ đạc xong, Tả Điềm lập ra một danh sách.

Tất cả mọi thứ có vẻ thiếu thốn hơn so với trước đây, nhưng bởi vì mối quan hệ của phòng thí nghiệm phụ, lại không đủ trình độ, nên cũng không được trang bị quá nhiều thiết bị.

Tống Chân nhận lấy xoát qua một lần, đóng dấu rồi tới nộp cho Trúc Tuế.

Trúc Tuế cũng cẩn thận xem xét lại một số thiết bị, xác thực đều cần dùng, mới cấp phê chuẩn.

Sau đó lại trình lên cho phó viện trưởng Vinh, xuất thân của phó viện trưởng Vinh cũng là nhân viên nghiên cứu, chỉ liếc mắt xem qua một chút liền phê duyệt.

Đợi Tống Chân đã hoàn toàn khôi phục, khi đến làm tại phòng ban mới ở tổ hai của khoa Tuyến tố, dụng cụ vừa lúc được nhóm công nhân mang vào phòng làm việc.

Vốn dĩ, ban đầu khoa Tuyến tố được thành lập là vì nghiên cứu hạng mục thuốc thứ Z.

Cho dù thành lập một cách vội vã, nhưng đãi ngộ thật ra không giảm, không gian phòng làm việc đều được bố trí đầy đủ.

Tuy rằng thiếu người, nhưng vẫn có thể chia ra thành hai khu vực cho hai nhóm nhỏ.

Sau khi Trình Lang về nước, đã dùng một khu vực trong đó làm phòng thí nghiệm cho tổ nghiên cứu của bản thân.

Lần này, Tống Chân vừa vặn xin thành lập thành công tổ hai, trực tiếp dùng bên còn lại.

Hai bên phân chia ranh giới rõ ràng ở giữa không chênh, không lệch.

Vừa lúc văn phòng trưởng khoa của Trúc Tuế được lấy làm vạch tuyến phân cách chia làm đôi.

Hai bên đều có lối ra vào riêng.

Trừ bỏ cùng chung một lãnh đạo, chỉ có khả năng gặp phải khi đi tìm Trúc Tuế.

Phân khu riêng biệt như vậy, thật ra, làm người ta cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Mấy ngày này, Tả Điềm ở khoa tuyến tố bận việc, trừ những lần Trúc Tuế tới giúp, thì các cô đi ra đi vào rất nhiều, cũng không đụng phải người của tổ một.

Khi Tống Chân đến khoa Tuyến tố, mọi thứ đều đã có đủ.

Trong khoảng thời gian này Tống Chân không làm gì khác cả, nhưng vẫn còn chút ngượng ngùng.

Mọi người rất cởi mở, đặc biệt tổ hai đều ngầm hiểu được quan hệ trước kia của Tống Chân và Trình Lang, bảo Tống Chân nghỉ ngơi cho tốt, chú ý thân thể.

Tiếp đó, Tông Chân tham gia bố trí lại phòng thí nghiệm, công việc nhiều hơn, dần dần quên mất xấu hổ với Trúc Tuế.

Một câu Trúc Tuế cũng không đề cập tới, đủ thấy cô ấy tôn trọng cô thế nào.

Hai người lại ở chung với nhau một cách thoải mái như bình thường.

Một tuần sau, tổ hai chính thức được mở ra, nhóm của Tống Chân, bọn họ cũng được ổn định để làm việc.

Bên này tổ hai trang trí ruy băng rực rỡ, đầy màu sắc với không khí hân hoan.

Trái ngược với đó, bên phía tổ một, buổi sáng Trúc Tuế lại nhận được đơn xin nghỉ bệnh của Trình Lang, nói là muốn đi gặp bác sĩ, Trúc Tuế kí đơn, cũng chưa nói lại với Tống Chân.

Không gian làm việc rộng hơn, càng nhiều thiết bị và dụng cụ hiện đại, làm việc giải toán trên máy tính càng phức tạp hơn......

Điều kiện làm thí nghiệm đầy đủ hơn, nhân viên vệ sinh chuyên nghiệp hơn, nhà ăn tốt hơn......

Bởi vì có sự bảo đảm của Tống Chân, cán bộ có chức vị cao như phó viện trưởng Vinh đối xử với tổ hai càng thêm khoan dung......

Tất cả đều khiến cho bốn người ở phòng thí nghiệm phụ cảm thấy hài lòng.

Hơn nữa, từ đại học quân y chuyển tới viện nghiên cứu khoa học, tiền lương cũng tăng lên.

Nhìn những con số trên thẻ lương, sinh hoạt bỗng trở nên đơn giản và thiết thực hơn.

Niềm hạnh phúc giản đơn, làm vừa lòng tất cả mọi người.

Thay đổi hoàn cảnh làm việc, bàn của Tống Chân và Tả Điềm đều ở gần cửa sổ.

Qua hai ngày, Trúc Tuế tặng tổ hai của các cô vài phần quà nhỏ, tặng cho cậu nam sinh một mô hình để bàn, tặng cho Tống Chân và Tả Điềm, mỗi người một chiếc chuông gió trong suốt như pha lê, đều được làm thành hình dạng động vật.

Chiếc của Tả Điềm là một con bạch tuộc nhỏ, và chiếc của Tống Chân là một con sứa đào.

Màu sắc phân tán đều ở bên trong, chuông gió làm bằng thủy tinh trang nhã, nhìn từ xa giống như một bức tranh vẽ bằng mực nước.

(hay còn gọi là tranh thủy mặc)

*Tranh thủy mặc: là mực nên tranh thủy mặc chủ yếu chỉ là mài ra, pha với nước, rồi dùng vẽ trên hoặc nên về sắc thái chỉ có hai màu.

Tranh thủy mặc là loại hình phát triển cùng với nghệ thuật thư pháp Trung Hoa

Treo ở trên cửa sổ, đang làm số liệu bỗng nhiên trong lòng cảm thấy phiền muộn, ngẩng đầu lên, gió thổi qua, chuông gió rung lên leng keng, âm thanh trong trẻo, không làm người khác khó chịu, cảnh đẹp ý vui.

Tả Điềm rất thích nó, Tống Chân cũng nói câu cảm ơn.

"Chị thích là tốt rồi." Trúc Tuế chỉ nói như vậy.

Buổi chiều Tống Chân đột nhiên nghĩ đến cái gì, không nhịn được phải đi tra xét giá cả của món bảo vật đó, xem xong, tay liền run lên......

Lại nhìn qua chuông gió, loại ý vị thanh tao bất chợt thay đổi, biến thành sự quyến rũ của đồng tiền!

Trúc Tuế vẫn là Trúc Tuế, kiểu tiêu tiền như nước này, Tống Chân vĩnh viễn không thể theo kịp......

Vốn Tống Chân muốn nói chuyện, mở ra khung chat của hai người một lúc, lại cảm thấy nói cái gì cũng đều không thích hợp.

Món quà này là tấm lòng của Trúc Tuế, thêm nữa, cô và Tả Điềm cũng thực sự thích nó......

Rốt cuộc đóng WeChat lại, ngẩng đầu nhìn chuông gió hình con sứa một hồi, giẫm lên trên ghế, đưa tay lấy đinh treo chuông gió lên, đến khi dây chuông gió được gắn cố định trên đó, xác định sẽ không thể phát sinh trường hợp ngoài ý muốn đột ngột bị rơi xuống, Tống Chân mới cảm thấy an tâm.

Quay đầu lại, lại không thế cự tuyệt yêu cầu của Tả Điềm, giúp cô ấy treo con bạch tuộc nhỏ lên.

Tả Điềm đỡ ghế cho cô, phản ứng có chút không phải: "Có phải phiền quá rồi hay không......"

Nói còn chưa dứt câu, Tống Chân đứng ở trên ghế lại rất kiên quyết cắt ngang: "Không! Rất sẵn lòng!!"

Lời lẽ rất hay, ngữ khí nghe thật khoa trương và mạnh mẽ.

*

Sau khi gia nhập vào khoa tuyến tố, Tống Chân trình lên yêu cầu xin trợ giúp thai phụ, cũng giống khi các cô ở phòng thí nghiệm phụ, khoa ngoại của đại học quân y không điều trị được cho những sản phụ này, đều có thể chuyển tới chỗ tổ hai của bọn họ, để được trợ giúp một cách hợp lý nhất.

Phó viện trưởng Vinh cho phê duyệt.

Viện trưởng cũng thấy rất ổn, còn khen ngợi tổ hai.

Một tuần trôi qua, tổ hai của khoa Tuyến tố bắt đầu nhận các yêu cầu trợ giúp thai phụ, đại đa số đều là Omega.

Trúc Nghi cũng tới tái khám, Tống Chân đích thân tự mình làm kiểm tra cho cô ấy, các phương diện đều tốt.

Đi siêu âm, có thể nhìn thấy đứa trẻ cử động, Trúc Nghi nhịn không được mỉm cười, tươi cười rạng rỡ với Vinh Mạc.

Lần trước thời gian eo hẹp, nên lần này Tống Chân nghiêm túc dò hỏi về việc sử dụng thuốc thời gian trước của Trúc Nghi.

Câu trả lời của Trúc Nghi khiến Tống Chân nhíu mày.

Chờ tiễn Trúc Nghi về, Tống Chân cầm bản báo cáo được lưu lại của Trúc Nghi, báo cáo ghi chép kết quả kiểm tra sức khỏe lúc trước của Trúc Nghi, không dám hình dung ra.

Trúc Tuế trở về liền thấy được vẻ mặt nghiêm túc của cô, còn tưởng rằng Trúc Nghi đã hỏi cái gì.

Tống Chân lắc đầu một cách tự nhiên, nhưng việc trên phương diện nghiên cứu khoa học phương, cô không thể nói dối với Trúc Tuế, đem sự bối rối của chính mình nói ra, "Tôi cảm thấy rất lạ.

Việc này của khu ba thoạt nhìn như nghiên cứu thuốc ổn định, nhưng thực chất là đang áp chế mạnh mẽ sự hỗn loạn pheromone, cũng không diệt trừ, và......!Dựa vào định nghĩa chỉ như thuốc áp chế tạm thời......!hoặc nói thuốc bị thiếu đi thành phần khử độc?"

Trong giới học thuật ai cũng biết, thuốc ổn định có thể dùng lâu dài.

Ngược lại, thuốc áp chế lại không thể dùng lâu.

Một khi pheromone dưới sự áp chế mạnh mẽ bị phản tác dụng, thì hậu quả rất khó lường.

Nhìn báo cáo, Tống Chân lại đem lo lắng của bản thân giãi bày.

"Chị họ của cô có thể cầm cự được qua ba tháng bùng nổ hỗn loạn, thì xem như kết quả đã là không tệ.

Nhưng cô ấy nói, lúc ấy khu ba ký thỏa thuận không chỉ có một thai phụ là cô ấy, cho nên tôi sợ......"

Ngập ngừng một chút, Tống Chân lại lắc đầu, phủ nhận, "Quên đi.

Hẳn là do tôi suy nghĩ quá nhiều.

Bọn họ có lẽ sẽ không."

Trúc Tuế nghe không hiểu: "Sẽ không cái gì ạ?"

Tống Chân: "Sau khi biết có vấn đề, theo quy định, nên dứt khoát dừng thí nghiệm thuốc lại.

Như vậy sẽ không lại xuất hiện thêm nhiều thai phụ rơi vào tình trạng nguy hiểm......"

Trúc Tuế đặt câu hỏi, "Có thể nghiêm trọng hơn nữa sao?"

"Có thể.

Chị của cô đã vượt qua tháng thứ ba, tháng thứ tư có thể sẽ sinh non, tháng thứ bảy cơ bản có thể tồn tại khả năng sinh mổ thai nhi.

Vậy cô có từng nghĩ tới sự bùng nổ hỗn loạn của giai đoạn tháng thứ năm, thứ sáu, và tháng cuối sẽ như thế nào hay không?"

Không thể lý giải được, loại ý tưởng phi nhân đạo này làm Trúc Tuế rùng mình, "Sẽ như vậy sao?"

Tống Chân nói thầm: "Hy vọng là do tôi suy nghĩ quá nhiều.

Chắc là không phải......!Rốt cuộc nhiều năm như vậy ở quân khu ba, mặc dù không thể vượt qua nghiên cứu, nhưng cũng chưa từng xảy ra bất cứ trường hợp tử vong nào......!Điểm mấu chốt cơ bản nhất vẫn là, có......"

Lời nói của Tống Chân lấp lửng cực kỳ.

*

Trong khi tổ hai bận bịu đi tìm cách chữa giúp thai phụ, thì Trình Lang vừa xin nghỉ bệnh xong lại xin nghỉ phép thêm một tuần.

Trúc Tuế vẫn duyệt đơn như thường.

Không phải đối mặt với đám người của tổ hai, một chữ cũng không cần nói.

Trình Lang nghỉ ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, buổi tối không uống thuốc, vẫ bị mất ngủ cả đêm như cũ.

Nhưng cô ta cần một khoảng thời gian để tĩnh tâm lại.

Chí ít điều chỉnh lại một chút mới quay lại khoa tuyến tố, nhất là làm việc chung ở khoa Tuyến tố với Tống Chân.

Điện thoại di động vang lên, Trình Lang bực bội nhấc máy, nghiêm giọng, nói,: "Đồng Hướng Lộ, cô có thôi ngay đi hay không? Quá trình nghiên cứu phát minh và hồ sơ bệnh án đều cần bảo mật.

Tôi sẽ không hé răng tiết lộ nửa chữ.

Cô chết tâm đi!"

"Lang Lang?" thanh âm phía bên kia điện thoại dừng lại.

Trình Lang sững sờ, phút chốc, mắt nhìn vào điện thoại xác nhận lại, kêu một tiếng, "Mẹ, là mẹ ạ.

Xin lỗi, do công việc....."

Giải thích qua với bà, mẹ Trình cũng không nói gì, chuyện mẹ Trình quan tâm là chuyện khác.

"Đúng rồi.

Tết Đoan Ngọ sắp tới rồi.

Vợ chồng son hai đứa có trở về Giang Thành hay không đây?"

Trình Lang đỡ trán, "Không được rồi.

Chúng con không thể về."

Điều này làm mẹ Trình không vui, những lời phàn nàn mà gần đây bà không biết phát tiết ở đâu, lúc này mới nói ra được, "Tại sao lại không trở về? Có phải Tống Chân con bé đó không cho con trở về hay không? Thí nghiệm, thí nghiệm, nó chỉ biết công việc.

Mỗi ngày bận rộn như vậy để làm gì......"

Nhắc tới Tống Chân, mẹ Trình có thể nói rất nhiều, "Đúng rồi.

Tại sao dạo này con bé vẫn luôn không nhận điện thoại của mẹ, cũng kỳ cục quá rồi!"

"Trước kia, thời điểm vào mùa xuân còn mua hai kiện quần áo gửi về.

Dạo này, đừng nói quần áo, thăm hỏi đều không có một câu.

Có chuyện gì với con bé thế.

Con tính nhanh đi.

Trong hai người phải có một người có thể tìm được người kia.

Điện thoại của con bé gọi không được.

Mẹ lại sợ con bận đi làm, không có thời gian......"

"Đúng rồi.

Con bảo con bé đổi công việc nhẹ nhàng khác đi.

Xem xem, con bé suy nghĩ thế nào......!Không phải mẹ đã nói, hai đứa ở Thượng Kinh, vẫn nên có một đứa con, mẹ cũng không ghét bỏ con bé là Beta, chỉ khuyên con bé đi cấy phôi thai.

Yêu cầu của mẹ có quá đáng sao......"

Trình Lang cảm thấy đau đầu, nghe được cái gì, đột nhiên hỏi lại, "Mẹ khuyên cô ấy đi cấy phôi thai? Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ có biết kỹ thuật kia gây tổn thương đến thân thể nhiều như thế nào hay không?!"

Mẹ Trình do dự, "Mẹ, mẹ chỉ muốn hai đứa......"

Trình Lang hiểu được, giọng điệu bỗng trở nên lạnh lùng, "Mẹ còn nói với cô ấy cái gì nữa?"

"Con khẩn trương như vậy làm gì.

Biết con thương con bé, nhưng đây là con đang nói chuyện với mẹ mình bằng giọng điệu nào vậy......"

Trình Lang không bao giờ có thể nghe nổi bài ca tình cảm của mẹ Trình, "Mẹ, năm nay con đã hai mươi tư sắp hai mươi lăm.

Con là người trưởng thành có độc lập tự chủ.

Con có cuộc sống của bản thân, và chính con có thể tự kiểm soát và quyết định."

Mẹ Trình trở nên bế tắc trước mấy câu nói đó, "Mẹ còn không phải là vì hai đứa......"

"Vậy vì cái gì mẹ lại không nói trước với con?"

Mẹ Trình đuối lý hoàn toàn, ấp úng nửa ngày, nề hà đưa ra đủ lý lẽ, cả về lý lẫn tình cảm, nhưng Trình Lang đều không chịu nghe.

Mẹ Trình gọi cho Tống Chân không được, mẹ Trình mới gọi điện cho Trình Lang.

Cuối cùng, Trình Lang lại không nghe nữa, cúp điện thoại giữa chừng.

Mẹ Trình biết Trình Lang đang giận, cũng không dám gọi lại.

Mà Trình Lang nằm ở trên sô pha, nhéo giữa hai chân mày, cảm thấy thật khó chịu......

*

Quân khu ba, viện Tuyến tố.

"Xin lỗi.

Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được.

Vui lòng gọi lại sau......" Đồng Hướng Lộ trực tiếp đem điện thoại ném đi, giận dữ, "Chị, chị cũng nghe được.

Cô ấy không trả lời điện thoại của em, còn hỏi cái gì nữa.

Chúng ta đều không tìm được đâu!!"

Đồng Vân cũng tức muốn hộc máu, "Việc kia của cô ấy phải làm sao đây.

Tất cả đều......!Đồng Hướng Lộ, trước kia em thề son sắt, bảo đảm với chị sẽ không có vấn đề.

Vậy đây là cái mà em nói sẽ không có vấn đề đó à?"

Bị Đồng Vân réo gọi cả họ và tên, Đồng Hướng Lộ ỉu xìu, nói "Em, em cũng không phải không muốn lập công.

Không nghĩ tới......"

"Đủ rồi.

Đừng nói nữa.

Chị nói cho em biết, chuyện này nếu không xử lý được, em liền chờ nhận kết cục giống Trang Khang đi.

Cả đời đừng nghĩ lại được làm nghiên cứu khoa học, đừng nghĩ đụng vào hạng mục này!"

Chuyện này xác thật khiến Đồng Hướng Lộ lo lắng mất mấy ngày.

Hiện tại nghe được Đồng Vân nói như vậy, thật sự nghĩ mà sợ, cắn môi, "Không bằng, làm theo cách mà em đã nói lúc trước.

Biết đâu có thể cứu được thì sao?"

"Nếu là cách đó thì không thể đâu.

Chính em cũng đã xem bản báo cáo này.

Em nói xem ai cứu được em? Em nên nhờ đối tượng của Trình Lang là Quan Thế Âm Bồ Tát, người có chuyên môn tới cứu em......"

"Nếu không thể cứu, thì nó không thuộc quân khu ba của chúng ta......"

"Em có biện pháp, chị......" Đồng Hướng Lộ cắn môi, nhẹ giọng nói, "Dù sao cũng không thể để tệ hơn bây giờ."

*

Trình lang kết thúc kì nghỉ phép, trở lại đi làm.

Tống Chân ở khoa tuyến tố được non nửa tháng, đã thích ứng với mọi thứ.

Bất quá cô vẫn luôn như thế này, không màng thời gian địa điểm, chỉ cần làm nghiên cứu khoa học, rất nhanh đã có thể bình tĩnh lại.

Đến giữa trưa, khi hai người vô tình gặp nhau, Tống Chân gật đầu, sắc mặt của cô rất ổn, đi đến nhà ăn với Trúc Tuế và Tả Điềm.

Bởi vì một động tác rất nhỏ, mà Trình Lang đứng bất động tại chỗ rất lâu, mãi sau mới bừng tỉnh, cười khổ.

Buổi chiều làm việc, Trình Lang vừa nhập xong báo cáo, thì nghe được nhân viên hàn huyên ở phía sau.

"Tôi lại thấy có thai phụ đến."

"Chuyện này không phải đều xảy ra mỗi ngày à? Có gì lạ đâu? Tổ hai bọn họ là người nhân từ, việc này đã bao lâu rồi.

Tôi nghe trên dưới một khu quyền thế truyền khắp rằng cô Tống là Thần Tiên sống, chỉ cần qua tay cô ấy liền không có sự cố xảy ra......"

"Ai! Còn không phải bởi vì lần trước cứu Trúc đại tiểu thư.

Nhà họ Trúc là dạng gia đình gì, còn cần phải nói sao, cô ấy còn được phó viện trưởng Vinh ưu ái......!Quay về tuyên truyền một chuyến, việc này không có vấn đề cũng không phải là vấn đề, muốn đi xem một chút không? Rốt cuộc tỷ suất sinh sản thấp như vậy......"

Trình Lang nghe được lại phiền lòng, đóng dấu hết toàn bộ tài liệu, buông bút, đi ra ngoài.

Lúc này, hai tổ viên kia mới phát hiện ra Trình Lang ngồi ở đằng sau, thoáng chốc ngậm chặt miệng.

Trình Lang đi ra ngoài đứng trên hành lang một lát, ma xui quỷ khiến thế nào lại hướng tổ hai đi đến, không làm gì khác, chính là muốn......!xem thử xem, chỉ nhìn một chút liền trở về......

Chẳng qua, mới liếc mắt một cái đã để lại ấn tượng sâu sắc trong nội tâm của Trình Lang, thầm cảm thán, thật may cô ta kịp thời nán lại.

Trình Lang nhìn thấy lẻ tẻ hai, ba thai phụ đang ngồi trên ghế ở phía ngoài hành lang của tổ hai.

Người cuối cùng là người được một người phụ nữ mặc đồ đen đưa tới, đang mang thai.

Trình Lang liếc nhìn từ xa, chờ thấy rõ, tức khắc cảm thấy bối rối.

Hỗn loạn pheromone thường xảy ra trong ba tháng đầu, đến tháng thứ tư, khả năng xảy ra rất thấp.

Tại sao thai phụ này có vẻ như......hình như, đang trong tháng thứ năm?!

Trình Lang bước tới phía trước, gần hơn, thấy rõ được mặt của thai phụ, cảm giác có chút quen thuộc.

Nhưng để nói là đã từng gặp qua ở đâu, nhất thời cô ta không nhớ ra nổi.

Loại trạng thái này lặp lại liên tục cho đến khi một trong hai người đó mở miệng nói chuyện.

Không phải ngôn ngữ trong nước, mà là tiếng Anh, giọng tiếng Anh chuẩn.

Trình Lang lập tức ngây ra tại chỗ, dừng bước, trong lòng mơ hồ, đại khái đã nhận thức được là ai, mồ hôi lạnh từ trên trán chảy ra, đây là......!người này......

"Số hai, mời vào trong ~"

"Số ba chuẩn bị, tôi sẽ đến lấy mẫu đăng ký ngay ~"

Tả Điềm từ trong phòng đi ra, vừa nói vừa cười, thực vui vẻ.

Thai phụ số hai vào trong, số ba chính là người mang bụng bầu to mà Trình Lang nhìn thấy kia.

Đám người Tả Điềm quay trở vào, đem cửa đóng lại, ở một bên lấy nhiệt kế đo nhiệt độ, máy đăng ký điện tử, còn có vòng tay đo chỉ số.

Lại phải đi ra như thường lệ, kết quả mới vừa đi hai bước, trước mắt chợt tối sầm, Tả Điềm ngẩng đầu, phát hiện Trình Lang lù lù đứng chặn ở phía trước.

Trình Lang nghiêm túc, nói "Không được, cô không được qua đó.

Người này không thể đăng ký......"

Một khi đăng ký có trong hồ sơ, theo dữ liệu điện tử chuyển nhập thông tin, liền được tính là bệnh nhân của khoa Tuyến tố, tương đương với việc tiếp nhận chính thức.

Tả Điềm nhíu mày, "Tiến sĩ Trình, sự tình của tổ hai hình như không thuộc sự quản lý của cô......"

Cô ấy hằn học nhìn Trình Lang, đang muốn bước qua, ai ngờ, Trình Lang trở tay một cái liền bắt được Tả Điềm, "Không được.

Cô đứng lại!"

Nói cái gì cũng nhất quyết không cho Tả Điềm đi qua.

Tả Điềm nổi giận với Trình Lang, mọi người đều là bạn học cũ, ai lại không nhận ra nhau, tức khắc vươn tay đặt khay qua một bên, lớn tiếng trách cứ......

Tâm của Trình Lang đang loạn như ma, không thể chắc chắn, mặc nhiên không hồi đáp lại được câu hỏi của Tả Điềm, đứng yên tại chỗ, ngại vô cùng.

Cạch -- cửa mở, "Bạn tốt, làm sao vậy?"

Tống Chân bước ra.

Trình Lang thất thần trong giây lát, Tả Điềm thừa dịp giải thích lại nguyên nhân phía trước sinh ra kết quả hiện nay.

Tống Chân tiến đến gần, mỉm cười khách sáo với Trình Lang, lịch sự lại xa cách, "Tiến sĩ Trình, người bệnh ở nơi này của chúng tôi đều đã tới đại học quân y khám, làm theo đúng với thủ tục quy định.

Làm sao có thể không khám cho được......"

Trình Lang nhìn Tống Chân đến mức há miệng nhưng không thể nói lên lời.

Muốn gặp cô đã lâu, tự nhiên được tiếp xúc ở cự ly gần, Trình Lang lại trở nên hoảng hốt.

Mà Tống Chân thấy Trình Lang không đáp lời, quay đầu, còn nói, "Bạn tốt, cậu tiếp tục đi......"

Nghe được hai chữ "Tiếp tục", Trình Lang mới giật mình một cái, bất chợt hoàn hồn, bất chấp tất cả, liều mạng giữ chặt lấy Tống Chân, không cho cô có cơ hội giãy giụa, nghiến răng nghiến lợi ở bên tai của Tống Chân nói một câu, khiến sắc mặt của Tống Chân thoáng chốc biến đổi.

Tả Điềm quay đầu lại để lấy đồ, không thấy được một màn này, đang muốn phân việc cho Tống Chân, lướt qua hai người đi lấy số đăng ký.

Đột nhiên, trên cổ tay bị một bàn tay khác níu lại, gắt gao nắm chặt lấy tay của cô ấy.

"Trình Lang, cô thật phiền phức......" Tả Điềm ngẩng đầu còn muốn mắng, vừa thấy vẻ mặt của Tống Chân, tự dưng cũng nghẹn lời.

Thanh âm của Tống Chân xúc động, xen lẫn quả quyết, "Cậu đừng đi qua đó."

Dừng lại một thoáng, Tống Chân: "Đem đồ thu dọn gọn gàng, đi tìm Trúc Tuế......"

"Nhưng trưởng khoa không có ở đây......"

Tống Chân hạ giọng, "Mau đi.

Chuyện này không thể chậm trễ!"

Nghe giọng điệu gấp gáp của Tống Chân, lại thấy rõ biểu cảm của Tống Chân, nhất thời Tả Điềm ngẩn ra, ý thức được tính nghiêm trọng, tự động nghe theo lời của Tống Chân.

Mà Tống Chân đứng tại đó một lúc lâu, không rời đi, ngược lại hướng tới chỗ mấy thai phụ.

Mấy cô ấy cũng nhìn sang phía bên này rất lâu.

"Xin chào.

Xin hỏi tên gọi của phu nhân đây là gì?"

Trạng thái của thai phụ không tốt nên không mở miệng, để người của cô ấy là người phụ nữ mặc đồ đen trả lời thay: "Mấy người lấy mẫu đăng ký đi, đến lúc đó sẽ biết."

Trên tay cô đang cầm thẻ điện tử do trường đại học quân y cấp phát, bên trên có ghi đầy đủ thông tin về thai phụ.

Tống Chân đưa mắt nhìn, không trả lời câu kia, quan sát thai phụ một chút, mới nói: "Trông phu nhân có vẻ không được thoải mái."

Người phụ nữ mặc đồ đen, "Dạo gần đây, chị của tôi cảm thấy không thoải mái, mà mấy người đang làm gì thế? Vừa mới không phải kêu đăng ký, mà bây giờ vẫn còn chậm trễ nữa à? Muốn nói chuyện gì cũng không thể đợi cho người ta vào trong nằm xuống rồi nói, không được hay sao?"

Cả ba câu đều nói về yêu cầu được đăng ký.

Trình Lang đứng ở sau lưng của Tống Chân, càng thêm chắc chắn.

Tống Chân vẫn không trả lời, chỉ nhìn thai phụ nói: "Hiện tại cô đang ở tháng thứ năm tháng?"

Dường như người phụ nữ mang thai không hiểu được mấy lời nói ẩn ý của các cô ấy, thần sắc nghi hoặc, chỉ gật đầu: "Vâng.

Đúng vậy."

Thai phụ cười lên, nụ cười yếu ớt, có phần nhợt nhạt.

Rất giống với trạng thái không tốt trước đây của Trúc Nghi.

Mấy chữ ngắn ngủi, phát âm từng từ một cách khó nhằn, trong đầu của Tống Chân nghĩ tới gì đó, mỉm cưởi với thai phụ.

Người mặc đồ đen đứng ở một bên sốt ruột, "Sao lại thế này được? Tại sao lại không nhận ra cô chứ? Cô là Tống Chân à?"

"Là tôi." Câu này mới trả lời.

Người phụ nữ mặc đồ đen: "Chúng tôi đã nghe nói cô cứu được một thai phụ bị hỗn loạn giai đoạn hai, và đến đây vì tên tuổi của cô.

Lúc này, cô đang làm gì đây? Chị của tôi đang cảm thấy khó chịu như vậy.

Bên ngoài không phải kháo nhau rằng cô là người có lòng nhân từ, tình nguyện mạo hiểm cũng muốn cứu thai phụ, không phải sao? Hiện tại, cô đang trì hoãn vì điều gì?"

Tống Chân hỏi lại, "Vậy, cô đây gấp gáp như vậy để làm gì?"

Người mặc đồ đen chết lặng.

Tống Chân: "Tháng thứ năm, dựa theo lý thuyết, thai đã ổn.

Bảng đăng ký của chúng tôi đang bị hỏng, tôi đã báo người đến sửa nó.

Dù phu nhân có khó chịu đến mức nào đi nữa, thì nhất thời cũng không thể nhanh hơn được......"

Gián đoạn vài giây, Tống Chân: "Đúng không, phu nhân Brown?"

Biểu cảm trên mặt của người mặc đồ đen biến đổi.

Thai phụ không nghĩ nhiều như vậy, lập tức gật đầu, ôn hòa nở nụ cười: "Không vội."

Nói xong quay đầu giáo huấn lại người mặc đồ đen, "Tiểu Thục, em làm sao lại có thể nói chuyện kiểu như thế? Tại sao lại không biết lễ phép như vậy? Ngày thường ở nhà, chị dạy em như thế nào?"

Nhiều năm qua Trình Lang cũng coi như đã chứng kiến qua rất nhiều trường hợp như vậy, gặp qua rất nhiều nhân vật trọng yếu.

Lúc nãy, vô tình nhìn thấy thai phụ này thực quen mắt, nhưng chưa thể xác nhận.

Sau câu nói của Tống Chân, mới xem như khẳng định.

Tới đây không phải ai khác, xác thật là đại sứ của Mễ quốc đang cư trú tại Hoa Quốc, vợ của đại sứ ngoại giao Jack - phu nhân Brown.

Khuôn mặt của bọn họ giống người Hoa quốc, nhưng thân phận lại mang quốc tịch Mễ quốc, lớn lên ở Mễ quốc từ nhỏ.

Hơn nữa lại nói như người bản địa, nhìn qua, rất khó có thể phân biệt được rằng đây không phải người Hoa quốc.

Mà đến tháng thứ năm thì hỗn loạn cũng nên biến mất, nếu không......!Trình Lang và Tống Chân nghĩ đến phản ứng kỳ lạ của Trúc Nghi trước kia đầu tiên, cho nên......

"Trước đây, phu nhân có đến quân khu ba tiếp nhận trị liệu sao?" Tống Chân vẫn mỉm cười như cũ, hỏi.

Thai phụ không nghi ngờ là có ẩn tình khác, gật đầu, xong lại có điểm ngượng ngùng, "Cũng không biết tại sao lại thế này, tháng thứ năm vẫn cảm thấy không thoải mái......"

Trình Lang siết chặt nắm đấm.

Sắc mặt của người mặc đồ đen cũng trắng bệch, thầm nghĩ, xong rồi, Tống Chân các cô ấy đã biết!

Tống Chân cũng gật đầu.

Ý cười trên mặt không giảm, nhưng tâm lại thẳng tắp trầm xuống

Ca này, khó giải quyết rồi đây.

Nếu người phụ nữ mang thai tháng thứ năm này chỉ mang quốc tịch Hoa Quốc, không đi qua quân khu ba, thì cô có thể tiếp nhận vào làm điều trị......

Nhưng bất đồng, đối phương lại mang thân phận đại sứ ngoại giao.

Hay nói cách khác, nếu xảy ra vấn đề, các điều khoản trong hợp đồng và thỏa thuận ký kết lúc trước đều là hư cấu, thì lấy thân phận của đối phương, khẳng định sẽ làm ầm ĩ với bên chính phủ.

Lại nếu, một xác hai mạng......

Bản thân Tống Chân không quan trọng, nhưng Tả Điềm, Trần Nghiệp, Tào Phàm, hay Trúc Tuế, cả khoa tuyến tố, thậm chí nguyên khu một của viện nghiên cứu khoa học, đều sẽ phải chịu ảnh hưởng......

Nói đùa thôi.

Nếu thật sự xảy ra vấn đề, thì đây chính là tranh chấp quốc tế! Tống Chân không thể ích kỷ như vậy!!

Cô có thể lao vào đó một mình, nhưng cô không thể đặt cược tương lai của nhiều người như vậy.

Cô không đủ khả năng đặt cược, cũng đặt cược không nổi.

Người phụ nữ mặc đồ đen biết thân phận đã bị bại lộ, không giả vờ nữa.

Sau cùng cũng để lộ ra ngữ điệu phương Tây tràn ngập oán giận của cô ta, bật thốt lên: "Bên ngoài truyền nhau rằng, cô là người có lòng nhân từ.

Xem ra, tất cả đều là lừa dối......"

Tống Chân không hề né tránh, chỉ nhìn thai phụ, nói: "Phu nhân, Hoa Quốc của chúng tôi có câu thành ngữ, nói rằng lấy ơn báo oán."

Thai phụ nửa hiểu nửa ngờ, có chút bối rối, đưa mắt nhìn Tống Chân.

Thân là thai phụ, Tống Chân đã nhận ra, người nhà không để cô ấy phải lo lắng, nên đã giấu cô ấy một số việc.

Người mặc đồ đen nghe phát liền hiểu, đang muốn phát biểu ý kiến.

Tống Chân tiếp tục nói: "Nhưng, lấy ơn báo oán, thì có thể dùng cái gì để trả ơn được đây?".